“Em! Em là Trăn Trăn!”
Luna nhìn lướt qua Trăn Trăn ở bên cạnh, âm thầm bĩu môi một cái… Không được rồi, thấy đàn ông thì phải nhào tới.
Vừa rồi đã bị người khác cướp mất cơ hội, hừ!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Luna cũng không chịu yếu thế bước lên trước một bước “Em là Luna”
Bàn thuỷ tinh đã dọn lên rượu cùng mâm trái cây, Bạch Dục Hành tự rót cho mình một ly rượu vang, mắt đầy vẻ xem kịch vui uống một hớp rượu, vừa nhìn hai người trước mặt ăn mặc mát mẻ diêm dúa lẳng lơ, nhất là tháy sự trần truồng câu dẫn trong mắt hai mặt hàng kìa, Bạch Dục Hành mượn ly rượu chặn lại sự châm biếm bên môi.
“Ai tới trước?” Thẩm Tư Cương nhàn nhạt mở miệng, Bạch Dục Hành đang uống rượu thiếu chút nữa sặc ở cổ họng… Này anh zai à, lời nói mập mờ như vậy, sẽ bị người ta hiểu lầm đó!
“Thẩm tổng, em rót rượu cho ngài” Luna khéo léo đưa đẩy nói.
Trăn Trăn không cam lòng yếu thế, cố ý ưỡn cao bộ ngực đầy đặn, kiều mị cười nói “Thẩm tổng, Luna tỷ giúp ngài rót rượu, em giúp ngài ăn trái cây nhé”
Bạch Dục Hành ở một bên cười ha hả nhìn Thẩm Tư Cương không nhanh không chậm gật đầu rồi nói “Không gấp, tới từng người từng người một”
Ha.
Bạch Dục Hành thật sự rất muốn bật cười.
Đáng thương là hai người trước mặt vẫn không biết gì.
Lúc này, Tô Mộng gõ cửa đi vào, trong tay xách một cái vali “Thẩm tổng, đồ ngài muốn tôi đã cầm tới”
Ở dưới tầm mắt Thẩm Tư Cương, Tô Mộng đem vali đặt ở bàn thuỷ tinh rồi mở vali ra.
Thời điểm chiếc rương xin xắn được mở ra, trong phòng vao vang lên hai thanh âm cùng nhau hít một hơi đè nén.
“Ôi”
Luna cùng Trăn Trăn mắt sáng lên nhìn chằm chằm một đống tiền giấy trong rương, hồn cũng như bị lấy mất.
Người đàn ông trên ghế salon đột nhiên đứng lên, vóc người thon dài như người mẫu lập tức kéo lại tâm trí của hai người phụ nữ Luna và Trăn Trăn.
Thẩm Tư Cương tiện tay nắm lên một đống tiền, ngay trước mặt hai người đàn bà ném lên không trung, động tác vô cùng tiêu sái “Cô” Hắn nhìn về phía Luna, ánh mắt coi thường trần truồng nhìn đến, lãnh đạm nói “Nằm trên đất, đem tiền ở đây toàn bộ nhặt lên”
Luna ngạc nhiên… “Thẩm tổng, cái này, cái này không tốt lắm…”
“Có gì không tốt, làm theo đi”
Sắc mặt Luna cứng đờ, nhưng rốt cuộc là tay lão luyện, lập tức kịp phản ứng, uốn éo hờn dỗi “Thẩm tổng~ Ngài không nên làm khó người ta.
Người ta là thích con người của Thẩm tổng, cũng không phải là tiền của ngài”
Phụt.
.
Bạch Dục Hành thề, lúc này hắn thật sự không nhịn cười nổi!
“Tô Mộng, cô dạy cô ta quy củ một chút” Ánh mắt nũng nịu và quyến rũ kia của Luna, Thẩm Tư Cương ngay cả ánh mắt cũng lười cho cô.
“Vâng, Thẩm tổng” Ánh mắt Tô Mộng lạnh xuống “Luna, khách hàng vĩnh viễn đều đúng, khách hàng muốn cô nằm xuống, thì cô buộc phải nằm xuống, khách hàng muốn cô uống rượu, thì cô phải uống rượu.
Cô là người ở Đông Hoàng lâu rồi, sao nào? Ngay cả những điểm này cũng không biết sao?”
“Mộng tỷ, tôi, tôi không…”
“Có những lời, nghĩ xong hẵng nói”
Luna nghe lời của Tô Mộng xong, đành cắn răng nằm bò xuống.
“Đem toàn bộ tiền trên đất nhặt lên”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...