Tình Yêu Nhiệm Màu ( Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng Phần 3)

Chương 37: Oan gia ngõ hẹp.
"Cốc...cốc....cốc....ầm...út....á......á ...cốc"
Tiếng gõ cửa cùng tiếng té ngã của ai đó, bàn tọa truột dài trên sàn, thoáng nhíu mày, lấy tay xoa xoa mong, miệng không ngừng xuýt xoa, đúng là hôm nay nó xui mà, mới thức dậy đã trượt kiểu này rồi. Mẹ nó nghe thấy tiếng thì hốt hoảng lên tiếng:
- Con sao vậy Băng?
Nó ngồi dậy, bước chậm rãi (đau quá đi nhanh không được) đi ra mở cửa, mẹ nó thấy nó đứng tướng kỳ lạ thì liền cười một trận, cười đến muốn té, nó nhìn mẹ nó cười thì bực mình, nó bị thế này mà mẹ nó cười vậy là đang làm cho nó quê chứ gì? Nhưng thật xin lỗi, mặt nó dầy lắm không có vụ mà quê đâu. Nó chống tay lên cửa nói:
- Sao đây? Mẹ muốn cười tới khi nào?
Mẹ nó liền im bật, thật là tại tướng đứng chu mông ra của nó nên mẹ nó mới khó kìm chế thôi. Mẹ nó nói:
- Con nhanh đi xuống dưới ăn sáng rồi tìm cách tìm ra con bé kia.
Nó gật đầu rồi chậm rãi đóng cửa, đi đến WC và vscn nhưng chưa đi được mấy bước thì tiếng điện thoại vang lên.
"Reng....reng.....reng"

Lết thân xác tới điện thoại, nó liền đưa tay lên nhấn nút nghe, vừa nhấn nút đã nghe tiếng nói:
- Tiểu thư?
Là giọng của bác quản gia, nhưng sao lại gọi cho nó chử nhỉ? Không lẽ ba mẹ nó đã nói rồi sao? Nhưng chả phải là ba mẹ nó muốn giữ bí mật hay sao? Thật khó mà biết được. Nó cứ trầm ngâm suy nghĩ khiến ông quản gia sốt ruột, ngồi kế bác quản gia là tụi hắn và hai con bạn của nó, đã đám uy hiếp ông, khiến ông phải gọi nhưng thật ra ông cũng không biết có phải là nó hay không? Nó hít một hơi, thật là.... nếu đã như vậy. Nó đành.... phải.... giả ngây thơ không biết cái từ "tiểu thư" kia a~. Lấy lại chất giọng lãnh đạm nó nói:
- Ai là tiểu thư? Cho hỏi đầu dây bên kia là ai?
Bác quản gia hít một hơi lạnh, tiểu thư lật mặt a~ Thật không tin nổi. Thật ra ba mẹ nó đã nói cho ông quản gia biết, họ muốn ông quản gia không khỏi bất ngờ khi gặp nó sẵn tiện kêu ông quản gia tiếp tục chăm lo cho căn nhà nó từng ỡ. Mặt quản gia biến sắc, ông cố gắng nói:
- Tôi là quản gia Kim. Có lẽ.... ấy.... tôi... tôi.... muốn hỏi cô đây có phãi là người của tiểu thư không?
Thà bị đánh chứ không thể để lộ thân phận của tiểu thư, thật là. .. quãn gia thật là đáng thương.... nó nghe thấy tiếng nói thì hiểu ra vài phần ẩn ý, quãn gia thật đáng thương. Hít một hơi thật sâu nó lạnh nhạt nói:
- Quá mức tào lao. Tôi là tôi chứ tôi mà là người của tiểu thư nào? Mới sáng sớm mà làm phiền, bực mình.
Nói xong, nó liền cúp máy, không thễ trách nó ác chĩ trách quãn gia xui xẻo thôi. Lấy một bộ đồ, nó khom người đi vào WC. Quay lại với quãn gia già đang bị cái lũ kia cấu xé, cả đám dùng mọi biện pháp để ông nói người cả đám nhìn thấy ở sân bay là ai. Hắn trầm mặt nhìn khuôn mặt có vài nép nhăn của quản gia, ánh mắt lạnh nhạt của hắn cứ chăm chăm nhìn ông, cơ thể ông run run nói:
- Tôi... tôi. .. không.... biết.... thật là.... tôi có.... biết..... gì đâu chứ!!!!!!
Hai tay run rẩy đầy mồ hôi đã tố cáo lời nói của ông, ông đúng là diễn quá tệ, quá là tệ, nghĩ sao vậy? Qua mặt ai đây? Hắn đi tới ngồi xổm xuống ngước mặt lạnh nhìn vào mắt của quãn gia, phản ứng tự nhiên là ông quản gia giật mình lùi người ra sao, hắn liền dùng giọng không lớn không nhỏ nói:
- Nói! 1 là nói! 2 là vĩnh viễn cũng đừng lên tiếng.
Da đầu của quản gia run lên từng đợt, quản gia biết chỉ cần một cái im lặng lần nữa là lưỡi ông sẽ rớt ra khỏi miệng, thật quá đáng sợ, ông thật sự chưa từng thấy hắn đáng sợ thế này. Trong lúc hắn đang đi lại thì....." Rầm"
Cánh cửa bị ai đó đá tung mất, cánh cửa nằm trên sàn nhà, cả đám kinh hoảng nhìn sau đó cứ nghĩ là nó nên chạy ra nhìn nhưng..... thật bất ngờ..... người đó lại là..... Thiên Thiên, cô gái da trắng và giả tạo đứng trước cả đám tươi cười, hắn nhìn cô gái đó sau đó lạnh lùng nói:
- Cô tới làm gì?
Cô gái nhẹ nhàng mím môi, lời nói của hắn khiến cô thấy hơi mất mặt, nhẹ nhàng thốt lên:

- Tôi nghe nói nhà này.... nhà này.... cho thuê nên tôi mới đến thuê.
Nghe câu nói đó xong thì cả đám quay sang nhìn quản gia thì thấy ông gật đầu, hắn liền tránh qua một bên rồi nói:
- Cứ vào đi.
Cô gái liền mỉm cười, Tuyết và My nhìn thấy vậy thì cũng thấy có cảm tình với cô, vì thế nên Khôi và Triết cũng không ngoại lệ. Sau khi nó từ WC đi ra thì bước ngay xuống cầu thang, vừa xuống tới nơi thì nó đã nghe tiếng mẹ nó nói:
- Thật là. .... con bé đó cũng quá to gan..... nghĩ sao lại.....
Ba của nó nghe vậy thì chỉ nhếch môi mỏng, dù đã có tuổi nhưng ông biết ý đồ của con bé là gì, tóm lại chỉ là muốn dùng mỹ nhân kế đễ dụ dỗ ai kia, chỉ là mong nó có thể bớt đau khổ mà có thể tự lực vượt qua. Ông của nó từ đầu chí cuối không nói lời nào, điềm đạm mà ăn bữa sáng, nó từng bước đi xuống, cuối chào người lớn trong nhà sau đó nó kéo ghế ngồi đối diện ba mẹ. Mẹ nó vừa thấy nó thì nhẹ nhàng nói:
- Con có biết Thiên Thiên đang ở đâu không?
Nó vừa cầm ly sữa uống, vừa không nóng không lạnh trả lời mẹ nó:
- Không xa chúng ta là bao.
"Không xa chúng ta là bao" cái câu nói tưởng như không có câu trả lời, ấy mà lại mang ý nghĩa sâu sắc, nói vậy là nó biết Thiên Thiên ở đâu.Thật là quá tài năng. Mẹ nó nhếch my hỏi:
- Vậy..... là con đã biết?

Nó gật đầu, nói gì chớ thấy cái nhếch môi của ba nó là nó cũng ngầm hiểu rồi. Ông nó nãy giờ im lặng nay lại lên tiếng nói:
- Cẩn thận. Là hồ ly tinh ngàn năm đó.
Một câu nói đùa nhưng lại giúp người ta sẽ biết chừng mực mà tránh xa, đúng là gừng càng già càng cai a~.
Ông nó vừa đi thì nó cũng đứng dậy, kéo tay kêu một người làm lấy cho nó áo khoác, người làm khẽ lấy áo khoác đặt lên tay nó và nói:
- Cô chủ đi đường cẩn thận.
Nó gật đầu, sau đó chào ba mẹ đi ra khỏi nhà, không cần hỏi cũng biết nó đang tới nhà quản gia để dọa thám. Lái xe với tốc độ bình thường, nó đi tới nhà quản gia, dù sao không cần phải manh động, cô ta rất quỷ quyệt nên không nên nhào vào mà bắt, như vậy là chuốc họa vào thân, tự tìm chỗ chết.
-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•
Xin lỗi vì khá lâu mới đăng chap, dạo trước thi nên không có thời gian, tôi sẽ bù lại cho những ngày không đăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui