Đáng lẽ Vĩnh Quần đang chờ vết thương ở chân hồi phục, bây giờ lại đang cùng Phương Tâm ngày đêm chạy đến nước Mỹ lánh nạn.
Không ai có thể nghĩ đến, người bị gãy xương có thể hoàn toàn hồi phục chỉ trong hai tuần, đến khi ông Chương và bà Chương phát hiện chỉ có thể trợn mắt, ngay đứa con trai cuối cùng cũng vì tự do yêu đương mà bỏ trốn mất dạng.
Bác sĩ nói, chưa bao giờ gặp bệnh nhân nào hồi phục nhanh chóng như vậy, đây chỉ có thể gọi là kỳ tích.
Thật ra, Phương Tâm cũng nghĩ như thế.
Tai nạn xe đêm hôm đó… đều nhờ vào sự xuất hiện của kỳ tích. Cô tin.
Khi hai người đáp xuống sân bay, vừa ra khỏi cửa đã thấy anh cả và anh hai của Vĩnh Quần vẫy tay nhiệt liệt về phía hai người, cả sân bay chỉ có mấy anh em bọn họ là ồn ào nhất, trước đấm sau đá, đến cả bảo vệ cũng phải chạy đến hỏi thăm một phen.
“Chú mày cũng tới đây, thằng nhóc.” Anh trai cả Chương gia có gương mặt rám nắng, mang vẻ nhanh nhẹn và dũng mãnh ẩn nấp bên trong, “Tranh thủ thời gian thành gia lập nghiệp đi! Bọn anh nợ chú một việc…”
Không nói nhiều, hai người lập tức bắt cóc bọn họ đến lễ đường.
Đó là một hôn lễ đơn giản nhưng long trọng, hai người đều không thể mặc trang phục truyền thống nhưng trong mắt của Phương Tâm, đây đã là hôn lễ tốt nhất.
Nhận lấy bó hoa cô dâu từ chị dâu cả, cô cười ngượng ngùng, cảm giác tương lai tươi đẹp kéo dài vô hạn trước mắt.
Hôn lễ được cử hành trong một giáo đường nho nhỏ, người đến dự lễ đều là bạn bè thân thiết và đồng nghiệp của hai anh trai, trong tiếng chúc phúc vang dội, cô dịu dàng đáp: “Em đồng ý.”
Vĩnh Quần đeo giúp cô chiếc nhẫn kim cương hình giọt nước, rồi bế cô lên.
Sau hôn lễ có một buổi tiệc trà nhỏ, cô lại trông thấy một người không ngờ đến…
Phàn Thạch Lưu mỉm cười, người đứng bên cạnh là một cô gái trắng như tuyết.
Ở đây là nước Mỹ mà? Tại sao Phàn Thạch Lưu lại ở chỗ này? Cô trợn mắt nhìn Phàn Thạch Lưu đang đi đến.
“Chúc mừng chúc mừng.” Phàn Thạch Lưu nhiệt tình nắm lấy tay cô, “Người có duyên sẽ đến được với nhau. Cũng chúc mừng cuối cùng cô lấy được dũng khí đi đến bước này.”
“Sau này còn nếm phải mùi đau khổ thôi.” Cô gái trắng như tuyết nhếch môi, “Ở đâu không đi, đến ‘Hội cứu trợ sinh mệnh’. Mệt chết cô.”
“Tiễn Lê!” Phiền Thạch Lưu nhíu mày không vui.
Phương Tâm nhận ra giọng nói này, chính là cô bé trong điện thoại: “Là cô! Cô chính là người nhận điện thoại của tôi! Thật sự cảm ơn cô rất nhiều! Thật sự quá kỳ diệu. Nhưng mà làm sao tôi lại bấm được nhỉ? Rõ ràng điện thoại kia đã bị rơi hỏng rồi… Hôm đó tôi luống cuống quá cho nên không phát hiện…”
Cao Tiên Lễ đưa tầm mắt đến chỗ khác: “Nói không chừng hồi quang phản chiếu đến điện thoại, chống cự đến khi cô gọi xong mới hỏng.”
“Nhưng rõ ràng tôi gọi 110, tại sao cô lại nhận được?”
Cao Tiễn Lê ho khan một tiếng: “Chắc nhảy số.”
Phương Tâm đánh chết cũng không tin, cô nhìn chằm chằm hai cô gái như không phải người phàm trước mắt: “Các người rốt cuộc là…”
Phàn Thạch Lưu ra vẻ nịnh nọt: “Chúng tôi là người bên phòng quan hệ công ty Huyễn Ảnh, dịch vụ hậu mãi rất tốt. Đừng truy hỏi nữa, này, ai đến kìa?” Cô ấy chỉ về hướng đám đông.
Phương Tâm nhìn theo: “Ai? Rốt cuộc là ai…” Đến lại quay đầu đã không thấy hai cô gái kia, chỉ còn lại một mùi hương nhàn nhạt.
Nếu như ngẩng đầu lên, cô còn có thể mơ hồ trông thấy hai điểm sáng bay trên không trung.
“Tôi còn chưa nói cảm ơn nữa…” Phương Tâm cảm thấy thất vọng.
Phàn Thạch Lưu bay giữa không trung cười cười: “Lời cảm ơn của cô, tôi đã nhận được.” Nụ cười của cô ấy tựa như đóa hoa nở rộ, “Trời ạ, thời khắc thích nhất của tôi.”
“Dịch vụ hậu mãi mà cần phải làm ở Mỹ sao?” Cao Tiễn Lê tức giận, “Đây không phải địa bàn của chúng ta! Chúng ta còn bị bọn họ tra xét cả buổi… Khoan đã, bọn họ kết hôn ở Mỹ, vậy thành tích này thuộc về ai? Là chúng ta? Hay của phân bộ bên Mỹ? Cô đừng nói tôi làm vụ này không công nhé, tôi phải dùng mất 100 hoàn đan mới cứu được tên nhóc chết chắc kia đấy, thần chết còn khiếu nại trực tiếp với tôi.”
Phàn Thạch Lưu khua tay như đuổi ruồi: “Đi đi, ngày đại hỉ như hôm nay nói mấy chuyện này không vui làm gì?” Cô hí hửng lật danh sách tên, “Vụ tiếp theo là cái nào đây…”
“Này! Cô không thể vì đạt được thành tích mà không quan tâm đến chi phí tổn thất được… Cái con nhóc chết dẫm kia, cô đứng lại đó cho tôi! Rốt cuộc cô có khái niệm chi phí tổn thất không hả? Cô cho rằng chạy trốn là xong chuyện sao?”
Bóng dáng hai người giống như mây bay biến mất cuối chân trời, chỉ để lại mùi thơm ngây ngất.
Đó chính là hương thơm chua ngọt của tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...