Đúng là xui xẻo
“Trời ơi!!!!”Nó tức giận hét ầm lên, khiến tất cả những người trên đường đều không hẹn mà cùng quay lại nhìn kẻ vừa phát ra tiếng nói.
“Điên à?”
“Ai biết được!Đẹp mà bị điên uổng thật”
“Tự dưng lại hét ầm lên.”
Không thèm bận tâm tới những ánh mắt khó chịu đang nhìn chòng chọc vào mình,Nó khuôn mặt méo xệch, thất thểu bước đến bên 1 gốc cây trên vỉa hè, ngồi phịch xuống, gục đầu xuống 2 đầu gối, tóc tai rối bời, trông thật thảm hại.
Tua lại 30 phút trước…
“Jey,cô mau ở lại đây,chỗ này cô lau chưa sạch”Tiểu Ro nhìn nó nói
“Tôi phải về bây giờ hết giờ làm của tôi rồi”
“Lau sạch rồi về”
“Tôi đã lau sạch lắm rồi cô hãy tha cho tôi đi”
Nó khuôn mặt ủy mị, cố gắng nặn ra 1 nụ cười dán ở trên mặt, nhưng trong lòng thì đang thầm oán trách cái tính “cao su” của bà chị này.
Dai dẳng 1 hồi, cuối cùng Nó cũng thoát được,lao nhanh ra khỏi nhà hắn, phi thân đến bến xe bus với tốc độ tên lửa.
Nhưng…ông trời hôm nay không thương nó 1 chút nào thì phải, bằng chứng là 1 tên con trai đội mũ lưỡi trai kín mít chạy đến, va vào nó, rồi lợi dụng lúc nó loạn choạng suýt ngã, hắn……”xin” luôn chiếc túi xách cô đang đeo trên vai.
“Cướp!!!!”Nó định thần lại, chỉ tay về phía tên cướp, la thất thanh.
Tiếp sau đó, diễn ra trước mắt mọi người là 1 cuộc rượt đuổi khá gay cấn. Tên cướp với chiếc túi xách chạy vòng vòng vào các con hẻm nhỏ hòng cắt đuôi được nó đang đuổi theo sát nút, nhưng đối với quán quân điền kinh, thì trò này cũng chẳng làm giảm được 0,000000001% tốc độ chạy của nó.
Nhưng đến khi khoảng cách giữa nó với tên cướp chỉ còn cách 1 sải tay…..
Trong con hẻm, 1 chiếc xe gắn máy lao ra, tên cướp nhanh chân tránh kịp, còn nó do quá tập trung vào tên cướp nên phản xạ chậm, và thế là…..
“Rầm!!!!!”
“Á!!!!!!”
Nó bị chiếc xe tông trúng, theo quán tính, đập mạnh người xuống đất với lực không mấy nhẹ nhàng, chân tay trầy xước, vết thương ở chân hôm trước chưa kịp lành thì nay lại được dịp nặng hơn, máu tuôn ra như suối. Trong khi đang nằm gục xuống đất, không có ý định đứng dậy, phần vì hồi nãy đuổi theo tên cướp đã quá mệt, phần vì toàn bộ cơ thể nó lúc này đang vô cùng đau đớn, thì tên lái xe và tên cướp đã chạy đến phương trời nào rồi. Có mù cũng nhận ra 2 tên đó là đồng bọn với nhau!
“Chết tiệt!”Nó nghiến răng, tay đập mạnh xuống đất, /hôm nay là ngày gì vậy?/
Trong chiếc túi chỉ có tiền và điện thoại, tuy chúng là tài sản quý giá nhất của nó, nhưng giờ phút này cũng không thể đuổi theo nữa. Nó cố gắng gượng dậy, phủi phủi chiếc váy lấm lem bùn đất, khập khiễng đi đến 1 nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt, rửa tay, và rửa trôi hết đất cát bám trên vết thương. Xong xuôi, nó đi đến trạm xe bus, nhưng thật không may, chuyến xe bus đã xuất phát trước đó 10 phút rồi.
Nó khóc không ra nước mắt
Quay trở lại hiện tại….
Nếu chờ chuyến xe tiếp theo thì có lẽ sẽ đến tối mịt. Mà nếu đi bộ về với những vết thương đang chảy máu ngày càng nhiều trên người thì chuyện nó sẽ gục xuống trước khi về đến nơi là điều không phải bàn cãi.
Nó hít 1 hơi thật sâu, cố gắng gượng dậy. Đành chịu đau mà lết về thôi, chứ ngồi đó mãi cũng không phải là cách hay. Ai bảo nó đi ra ngoài mà không chọn ngày? Đúng là xui xẻo!
“Ê! Heo ngốc!”
Nó khựng lại. Giọng nói này….Mà người gọi nó bằng cái biệt danh đó cũng chỉ có 1 người…..Không phải là tên biến thái đó chứ?….Trời ơi…….Hôm nay nó xui xẻo thế này còn chưa đủ hay sao?
Nó quay đầu lại. Đằng sau là 1 chiếc Limo đen bóng sang trọng, từ ô cửa kính xe, 1 người con trai thò đầu ra.
”Cần đi nhờ không?”
Đi nhờ? Tên này tốt đến thế sao?Nó mắt sáng rỡ như tìm được cứu tinh, chẳng cần tìm hiểu xem hắn có….tốt thật hay không, cũng quên bẵng luôn cái suy nghĩ “tốt đẹp” vừa gán cho hắn, vội chạy vào xe hắn mà không hỏi thêm câu nào.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đến Idol”
“Đến đó làm gì?”
“Gặp anh cô”.
Hắn nhìn Nó từ đầu đến đuôi, nhíu mày hỏi:
“Cô vừa đi đánh trận về đấy à?”
“Bị xe tông.”
Hai bên lông mày hắn nhíu lại gần hơn,hỏi tiếp:
“Sao không đến bệnh viện?”
“Tôi bị cướp hết tiền, bị cướp luôn cả điện thoại rồi.”
Hắn nhìn ra đằng trước, đang định cho xe đi thì chợt nhớ ra, liền quay lại bảo Nó:
“Thắt dây an toàn vào”
“Kệ nó.Không sao đâu?”Nó thờ ơ nói
Hắn không nói gì, vòng tay qua vai bên kia của nó, nắm lấy dây an toàn, kéo xuống. Ý nghĩa thì vô cùng trong sáng, nhưng hành động thì giống như đang chuẩn bị….ôm. Và thế là nó tưởng:
“Á!!!!!!!!!!! Anh làm gì vậy? Cái đồ biến thái!!!!!!”
Tiếng la thất thanh đập vào tai hắn với volume cực lớn, kèm theo đó là hành động giãy dụa không ngừng của nó. Vất vả mãi, cuối cùng hắn cũng hoàn thành được “nghĩa cử cao đẹp”, liền xa xả mắng cô gái đang hoa chân múa tay trước mặt mình:
“Này! Tôi cũng có mắt đó! Tôi mà thèm giở trò với cái con heo ngốc như cô à? Tưởng bở!”
Nó nhìn xuống cái dây an toàn đã được thắt chỉn chu,nó ngượng chín cả mặt, che miệng ho khan 1 tiếng, đưa ánh mắt mình ra ngoài cửa sổ, kìm lại cái trái tim đang đập liên hồi 1000 nhịp/ 1 phút của nó lúc này.
Hắn thở phì 1 cái. Tự dưng dừng lại cho con heo ngốc này đi nhờ, mất cả thời gian, đã vậy còn không được 1 câu cảm ơn lại bị mắng là “biến thái”. Tất cả những thứ đó kết hợp lại cũng làm nỗi bực mình trong người hắn dâng lên không ít.Hắn nhấn ga cho xe chạy. Nhưng đôi tai của hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi phút nào đã một lần nữa phải chịu thêm tiếng hét vô cùng “nhẹ nhàng” với volume “cực nhỏ” của nó.
“Á á á!!!!!!!!……..Tên biến thái!…..Anh đi gì mà nhanh vậy hả?……Chết người bây giờ!!!!!!!………Chậm lại!!!!!…..Chậm……lại…….!!!!”
Hắn vẫn điềm nhiên lái xe, không để ý đến cô gái đang la lối om sòm bên cạnh.Nhưng mà người ngoài nhìn vào cứ tưởng là hắn bắt cóc nó cũng nên
“Cô không thể hét nhỏ đi 1 chút được sao?”Sự thông cảm hắn dành cho nó đã bị tiếng hét không ngừng nghỉ của nó thiêu rụi, khiến hắn cuối cùng cũng phải nhăn mặt mà thốt ra câu nói.
Nó không trả lời mà tiếp tục sự nghiệp…hét của mình:
“Đi…..chậm….lại!!!!!”
Hắn cho xe tấp vào lề đường,Nó còn chưa kịp mừng rơn vì cái cổ họng của mình sắp được nghỉ ngơi thì đã bị chúi về đằng trước, suýt đập vào mặt kính do tên biên thái kia phanh lại đột ngột. /Tên biến thái chết tiệt! Muốn giết người hay sao?/
Hắn xuống xe, bước vào 1 hiệu thuốc bên đường. 10 phút sau, hắn bước ra, ném cho nó 1 chiếc túi trắng.
”Băng vào”
Nó nhíu mày nhìn hắn. Nó mở chiếc túi hắn vừa đưa, trong đó là bông băng, thuốc sát trùng…đủ các loại.
”Cảm ơn”Nó nói lí nhí.
“Không có gì, mau băng vào, kẻo máu của cô dây ra bẩn xe tôi.”
Nó ngớ người. Gì vậy? Hóa ra tên này mua bông băng thuốc đỏ cho nó không phải vì…lo cho nó, mà vì sợ máu nó làm bẩn xe hắn sao? Vậy mà ní đã cảm ơn hắn cơ đấy! Có ai ngờ ý đồ của hắn lại “tốt đẹp” thế đâu!
”Còn không băng vào? Nhìn cái gì?”
Nó tạm cất đi ánh mắt giết người vừa “tặng” cho hắn, nó cúi xuống, loay hoay dán miếng băng vào vết thương. Việc này đối với nó khá là khó, vì từ trước đến nay, nó rất chăm lo cho bản thân, đi đứng cẩn thận, nên những vết thương như thế này thường ít có dịp xuất hiện trên người. Cũng vì vậy, nên về vấn đề băng bó, nó hoàn toàn không có kinh nghiệm.
“Làm gì mà loay hoay mãi thế? Đưa tôi làm cho.”Nói đoạn, hắn giật phắt cái túi trên tay nó, lấy ra 1 chiếc urgo, nhón tay, dính lên mặt nó.
/Thịch/
Khoảnh khắc ngón tay Hắn chạm vào mặt Nó, như có 1 dòng điện chạy qua người, trái tim nó đánh trống thùm thụp, máu dồn hết lên mặt, khiến nó bây giờ…không khác quả cà chua là mấy.
Đơ người trong 2s….
“Cốp”. Giúp nó trở về hiện tại là 1 cái cốc đầu đau điếng của hắn. Nó nhắm tịt mắt, lấy tay xoa xoa đầu.
”Làm gì mà ngẩn người ra thế? Lúc này không phải là lúc ngồi chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của tôi đâu.”
Nó mặc dù đang bận….xuýt xoa vết thương, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ 1 từ: Shock. /Tên này…..dù mình có đang nhìn chằm chằm vào hắn đi chăng nữa, thì cũng không nên trắng trợn như thế chứ? Cái gì mà “….vẻ đẹp trai của tôi…”? Xem ra mức độ khùng của tên này không kiểm soát được nữa rồi.”
“Về nhà băng”
Sau đó, hắn chẳng cần xem phản ứng của nó thế nào, quay ra, nhấn ga cho xe chạy. Nó chưa kịp “tiêu hóa” hết những gì hắn vừa nói đã phải tiếp tục sự nghiệp…làm long trời lở đất của mình.
“Này! Dừng lại! Anh đi thế này tôi băng bó sao được đây?”
“Tôi đã bảo cô về nhà mà băng, không nghe rõ à?”
“Phải băng lại mà cầm máu chứ? Không sợ máu tôi dây ra làm bẩn xe anh à?”Nó nhắc lại câu nói khi nãy của hắn, tuy rằng hơi xúc phạm bản thân, nhưng nó mặc kệ, cái quan trọng bây giờ là làm sao cho tên biến thái này dừng xe lại.
Hắn không muốn đôi co với cô ngang ngạnh này, hắn đeo tai nghe vào, bật volume hết cỡ, mặc cho nó bên ngoài đang cho cổ họng hoạt động hết công suất mà chẳng cần biết được có lọt được vào tai chàng trai bên cạnh hay không.
“Cái….tên biến….thái kia……!!!!!!!! Dừng……..lại……..ngay!!!!!!!!”
Cái thứ làm cổ họng nó gần nổ ra suốt quãng đường cuối cùng cũng phải dừng lại trước cổng trưởng Idol Ngồi trong xe cũng nhìn thấy được Anh đang đứng trước cổng, 2 tay đút túi quần.
Nó nhanh chóng tắt cái loa phóng thanh, đôi tay mau lẹ mở cửa. Hắn ra ngoài trước,đi lại chỗ Anh nói:
“Hồi nãy tao qua nhà mày nhưng mày không có ở nhà vừa đúng lúc tài xế chạy ra nên tao kêu ở nhà”
“Kiếm tao chi”Anh hỏi hắn nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang dở khóc dở cười đứng dựa vào xe
Anh khó hiểu nhìn hắn,đi lại chỗ nó
“Sao lại ở đây?”
“Không ở đây thì ở đâu!”
“Chân bị sao?”Anh nhìn xuống chân nó hỏi
“Bị xe đụng”Nó không để cho anh hỏi tiếp mà 3 chân 4 cẳng chạy vào kí túc xá Anh nhìn theo chỉ biết lắc đầu
“Mày kiếm tao làm gì?”
“Đi chơi”
“Đi đâu”
“Đi nới nào cảm thấy thoải mái”
“Quán bar hay đi đua”
“Đi đua”
“Ok đi thôi” Anh nói rồi cùng hắn lên xe
Vừa ngồi lên ghế, mắt hắn đã chạm phải 1 thứ gì lóe sáng, hắn cầm lên, giơ ra trước mặt Anh.
Thứ mà hắn đang cầm là 1 sợi dây chuyền bạc lấp lánh, mặt sợi dây chuyền là 1 ngôi sao trong suốt như pha lê
“Đồ của jey”
Hắn gật nhẹ, cầm chiếc dây chuyền cất vào túi.
Chiếc xe phóng đi, để lại 1 màn khói trắng mù mịt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...