Thư Tiểu Tiểu không biết đây là lần thứ mấy mình nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hôm nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của cô ta. Năm trước, khi sinh nhật hai mươi hai tuổi, lúc cô ta đang nghe giảng bài, trong lúc vô ý hướng ra ngoài cửa sổ cô ta đã nhìn thấy anh. Xe anh dừng ở trước cổng trường, anh dựa vào ở trên xe, nhìn một bên mặt cự kỳ đẹp mắt. Khi đó, dưới ánh mắt sáng quắt của giáo sư, Thư Tiểu Tiểu gom lại sách vở sau đó rời khỏi lớp học.
Anh không chỉ nhớ được ngày sinh nhật của cô ta mà còn mang đến quà sinh nhật, là một chiếc vòng tay đính kim cương phiên bản giới hạn, chiếc vòng tay kia cho đến bây giờ cô ta vẫn không nỡ lấy ra đeo.
Thư Tiểu Tiểu biết đàn ông không thích bị ràng buộc, nhất là những người đàn ông thành đạt, càng khỏi phải nói đến người đàn ông tên Lan Đình Phương này. Cho nên, cô ta cố gắng kiềm nén không chủ động liên lạc với anh, nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của cô ta.
Cùng Thư Tiểu Tiểu ngồi cùng một bàn, Hoàng Nhân đẩy đẩy cô bạn thân đang mất hồn mất vía, làm bộ dạng khinh thường: "Có phải đang nghĩ đến hôm nay sẽ nhận được bất ngờ gì đúng không?"
Bất ngờ? Trong lòng Thư Tiểu Tiểu chua xót, có một lần Hoàng Nhân đi theo cô ta đến Phong Lâm Các, sau khi trở về liền gắn cho cô ta cái mác cô bé lọ lem, còn hâm mộ Lan Đình Phương đối với cô ta quá tốt.
Đúng vậy, anh đối xử với cô ta rất tốt, nhưng Thư Tiểu Tiểu biết rõ cái loại tốt này là đại diện cho một loại cảm xúc, một loại gửi gắm. Vì muốn lấy lòng anh, Thư Tiểu Tiểu buộc tóc đuôi ngựa, cô ta biết anh thích cô ta buộc tóc đuôi ngựa, bởi vì thời đại học, Bách An Ny luôn cột kiểu tóc này. Anh chỉ thích khẽ hôn lên gáy chứ không hôn môi cô ta, những lúc anh nhìn cô ta thường rất hay thất thần.
Bách An Ny thời đại học thích mặc quần áo đơn giản mộc mạc, Thư Tiểu Tiểu cũng chọn một ít quần áo đơn giản mộc mạc để mặc, Bách An Ny thích mặt mộc không trang điểm, Thư Tiểu Tiểu cũng mặt mộc không trang điểm.
Không phải cô ta không để ý mà là Thư Tiểu Tiểu rất tin vào câu nói "Ngu Công dời núi", ở trên đời này muốn tìm một người đàn ông hoàn mỹ giống Lan Đình Phương cơ hội còn ít hơn so với việc bị thiên thạch rơi trúng. Cho nên, Thư Tiểu Tiểu hiểu được ở trước mặt Lan Đình Phương khi nào thì làm nũng, hiểu được ở trước mặt Lan Đình Phương cái gì có thể nói và cái gì không thể nói.
Dường như, cho tới bây giờ, Lan Đình Phương rất hài lòng về cô ta.
Khi thời gian càng lúc càng trôi đi, Thư Tiểu Tiểu nắm chặt điện thoại, buồn bã đứng ở trên quảng trường trống trải của trường, anh không có xuất hiện ở cổng trường, cũng không hề gọi cho cô ta lấy một cuộc điện thoại.
Bàn tay cầm điện thoại của cô ta ướt đẫm mồ hôi, gọi điện thoại cho anh sao, muốn sao? Có phải sẽ lại giống như lần trước bị anh cắt đứt điện thoại?
Trong lúc cô ta còn đang chần chờ, bả vai bị vỗ một cái, Hoàng Nhân mang vẻ mặt hiểu rõ: "Nếu muốn gặp anh ấy thì đi tìm anh ấy đi, ai quy định chỉ có anh ấy mới có thể đến tìm cậu, cậu không thể tìm anh ấy?".
"Nhưng...." Thư Tiểu Tiểu phân vân.
"Không có nhưng nhị gì cả!" Hoàng Nhân đứng khoanh tay: "Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất."
Thời điểm hơn bốn giờ, Lan Đình Phương đến công ty dạo một vòng, trên thực tế, anh cũng chỉ đi làm cho có. Buổi sáng sau khi cùng Liên Hảo kết thúc cuộc đàm phán, anh liền ngây ngốc ở nhà, ánh mắt không tự chủ được lại dõi theo Liên Hảo, cho đến khi Liên Hảo không kiên nhẫn nói: "Lan tiên sinh, anh không cần đến công ty sao?"
Vì thế, anh liền kỳ kèo, kéo dài mãi mới đợi được bữa cơm trưa do Cố Liên Hảo nấu. Mặc dù món ăn rất đơn giản nhưng vừa cho vào miệng, trong lòng Lan Đình Phương vẫn không nén được chua xót.
Đó là loại hương vị đã mất từ lâu, từ đầu lưỡi di chuyển đến trái tim.
Sau khi cơm nước xong, dưới ánh mắt cùng với khí thế bức người của Liên Hảo, Lan Đình Phương không thể không làm gì khác hơn là đi làm, dự định sau khi giải quyết xong mấy phần văn kiện sẽ lập tức về nhà.
Vừa mở cửa đã nghe được giọng nói dịu dàng của Liên Hảo, cô đang ở trong phòng tắm tắm cho Ca Ca, một bên tắm một bên la hét, Lan Đình Phương cứ như vậy tựa vào cửa phòng tắm, tham lam nhìn một màn này.
Nửa giờ sau, Liên Hảo rốt cuộc đem Ca Ca thu phục, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lan Đình Phương đang đứng ở nơi đó, có lẽ là bởi vì không kịp tránh, ánh mắt cô đơn cùng thương cảm của Lan Đình Phương hoàn toàn bại lộ trước mặt Liên Hảo.
Mơ hồ, Liên Hảo lại nhớ về những năm tháng kia, chàng trai giống như ánh trăng sáng cô độc đứng trên sân khấu trong quán bar dưới tầng hầm thối nát, có đôi khi nhận được sự cười nhạo, có đôi khi nhận sự thương hại, và cũng có đôi khi nhận những lời trêu đùa ngả ngớn của đám phụ nữ.
Mơ hồ, Liên Hảo lại nhớ về những ngày tháng u tối trong cuộc đời của Lan Đình Phương, ba tự sát, mẹ lấy chồng xa, bị chú và thím coi là thành phần phản nghịch, kỳ thị và trói buộc, sống trong một căn phòng nhỏ muốn xoay người cũng thật khó khăn.
Cho nên, Lan Đình Phương trở thành người đàn ông khó lường như ngày hôm nay có lẽ cũng là điều không thể tránh khỏi.
Có lẽ, tất cả mọi phụ nữ trên thế giới này, bên trong nội tâm đều cất giấu một sợi dây mỏng manh, và sợi dây mỏng manh đó được biết đến với cái tên "Mềm lòng".
Lúc anh cứ lay hoay đứng ở nơi đó không biết phải làm sao, sợi dây trong lòng Liên Hảo khẽ động, cô liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Có muốn sấy lông cho Ca Ca không?"
Lan Đình Phương thật không có tiền đồ cảm động muốn rơi nước mắt, trong lòng có hơn một vạn lần thầm khen ngợi Cố Liên Hảo thật đáng yêu.
Khiến Liên Hảo kinh ngạc là Lan Đình Phương sấy lông cho Ca Ca rất thành thạo, Ca Ca ghé vào trên sofa thoải mái đến nhăn cái mũi lại.
Như là nhìn ra nghi vấn của cô, Lan Đình Phương nhẹ nhàng bâng quơ: "Những lúc rãnh anh đều sẽ tắm rửa cho Ca Ca, tắm xong sẽ sấy lông cho nó, dần dà thành thói quen."
Lan Đình Phương mãi lo nói chuyện với Liên Hảo nên máy sấy bị lệch đi, về hành động này, Ca Ca giống như bất chấp tất cả, một bên không vừa lòng than thở một bên dùng chân trước bắt lấy tay Lan Đình Phương, dường như muốn nhắc nhở anh đừng chỉ lo nói chuyện.
Bộ dáng kia cực kỳ đáng yêu, Liên Hảo nhịn không được cười ra tiếng.
Nụ cười kia khiến cho Lan Đình Phương thẩn thờ, trực tiếp đem máy sấy trong tay chuyển hướng về phía sofa, hành động này càng khiến cho Ca Ca trở nên ầm ĩ.
Về khái niệm vĩnh hằng, Lan Đình Phương chưa hiểu rõ hết ý nghĩa của nó, anh cảm thấy đó là khẩu hiệu của đám người chủ nghĩa hoàn mỹ.
Nhưng tại thời khắc này, Lan Đình Phương hy vọng nó thật sự biến thành vĩnh hằng, cô đang ngồi ở bên cạnh anh cười vui vẻ, chú chó Chihuahua ngồi ở nơi đó một bước cũng không rời. Nếu như vậy, anh có thể sẽ rất cảm động.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cùng với tiếng máy sấy, đột ngột và kéo dài, phá nát sự vĩnh hằng.
"Không nhận điện thoại sao?" Liên Hảo nhắc nhở.
Lan Đình Phương tức giận cầm lấy điện thoại, cái tên Phòng Tổ Vọng không biết liêm sỉ hiện ra, anh tiếp nhận.
Liên Hảo nhìn thấy Lan Đình Phương sau khi nhận điện thoại mười giây sau thì sắc mặt khẽ biến, anh không dấu vết nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Một lúc sau, anh cầm chìa khóa xe, đứng ở trước mặt Liên Hảo, nói: "Liên Hảo, Phòng Tổ Vọng tìm anh có chút việc, anh đi ra ngoài một lúc, cái kia, anh..."
"Được rồi!" Liên Hảo ôm Ca Ca đứng lên: "Kỳ thực, Lan Đình Phương, anh không cần thiết phải báo cáo với tôi việc anh muốn đi đến đâu, nếu anh cứ làm như vậy, sẽ tạo thành sự quấy nhiễu đối với tôi."
Chìa khóa xe cơ hồ muốn bị Lan Đình Phương bóp nát, gật đầu, Lan Đình Phương di chuyển đến trước cửa.
Lan Đình Phương nhẹ nhàng đóng cửa lại, Liên Hảo nhìn theo phía sau ngẩn người, bóng lưng khi anh rời đi tựa như một cái đinh đóng ở trong lòng cô.
Khi anh rời đi, bóng lưng kia vô cùng suy sụp.
Thư Tiểu Tiểu bất an ngồi ở trong ghế lô của Phong Lâm Các. Sau khi Phòng Tổ Vọng tự mình gọi cho Lan Đình Phương, Tú Cẩm liền đem cô ta đưa đến ghế lô này. Tú Cẩm chỉ vào ghế lô ý vị thâm trường nói: "Thư Tiểu Tiểu, ghế lô này là dùng để chiêu đãi khách, đồng thời nó cũng là đại biểu cho một loại thái độ, những cô gái thông minh nên biết có chừng có mực."
Thư Tiểu Tiểu biết Tú Cẩm chính là loại phụ nữ có chừng có mực này, cô ta có chừng có mực vì cô ta có thể đạt đến địa vị hôm nay, chủ nhân của Phong Lâm Các đồng thời cũng là tình nhân của Phòng Tổ Vọng. Thư Tiểu Tiểu tự hỏi bản thân có thể làm được như vậy giống Tú Cẩm sao? Đáp án là không biết. Nhưng Thư Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân so với Tú Cẩm may mắn hơn, bởi vì Lan Đình Phương cùng Phòng Tổ Vọng không giống nhau, Lan Đình Phương trước mắt là người độc thân, hơn nữa anh cũng không cần thiết phải có một người vợ có thân phận tôn quý để trợ giúp sự nghiệp của mình.
Điều khiến cho Thư Tiểu Tiểu bất an là lần này cô ta không được đưa lên lầu bảy, lầu bảy là khu vực tư nhân của nhóm người Lan Đình Phương. Nếu đúng như lời mà Tú Cẩm đã nói, đưa cô ta đến đây là đại biểu cho một loại thái độ, cô là khách của anh, chứ không phải giống như trước đây, có thể kéo tay anh cùng anh xuất hiện một chỗ, được mọi người ngầm hiểu là bạn gái của anh.
Lan Đình Phương rất nhanh đã xuất hiện tại ghế lô, Thư Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng nhìn gương mặt đã hơn một tháng không có thấy mặt này. Hơn một tháng này, cô ta biết anh gặp rắc rối, nghe nói quấn vào một sự kiện ẩu đả. Bởi vì biết anh không thích cô ta tự tiện gọi điện thoại cho anh nên cô ta chỉ nhắn tin, nhưng anh không có trả lời. Hơn một tháng này, cô ta biết anh đạt được được giải đại diện thanh niên trẻ xuất sắc, cô ta cũng nhịn không được gửi tin nhắn đi, vẫn là như cũ không hề nhận được câu trả lời của anh.
Anh vừa bước vào, việc làm trước tiên chính là cầm lấy bình rượu, dường như nghĩ tới cái gì đó, anh buông bình rượu xuống, bàn tay chuyển qua cầm lấy nước chanh.
"Để em!" Thư Tiểu Tiểu nửa quỳ, đem nước chanh rót vào trong ly.
Chậm rãi nhấp một ngụm nước chanh, Lan Đình Phương tựa vào sofa, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta.
"Hôm nay là sinh nhật em." Thư Tiểu Tiểu buông xuống ánh mắt, trên bệ kính phản chiếu bộ dáng của cô ta, một bộ dáng rất câu người.
"Ừ!" Nghe anh nhàn nhạt đáp một câu.
"Em cho rằng hôm nay sinh nhật sẽ nhìn thấy anh." Thư Tiểu Tiểu lại nói thêm một câu. Không biết vì sao cô ta dự cảm được bản thân hôm nay chủ động tìm anh là đi sai một nước cờ.
"Thư Tiểu Tiểu, từ nay về sau, Tương Viên thuộc về cô." Anh nhìn nhìn đồng hồ.
Sắc mặt Thư Tiểu Tiểu trắng nhợt: "Lan... Lan tiên sinh, có phải hôm nay em đến tìm anh cho nên anh.. Anh cảm thấy không thích? Lan tiên sinh, em có thể cam đoan về sau em sẽ không tiếp tục làm ra hành động giống như thế này nữa."
"Không cần như vậy, Thư Tiểu Tiểu." Lan Đình Phương ấn ấn mi tâm: "Cô là một cô gái thông minh, cô hẳn là hiểu được những lời này đại biểu cho cái gì."
"Đại biểu cho cái gì?" Thư Tiểu Tiểu run giọng hỏi.
Không phải là không rõ, nhưng mà, không đến Hoàng Hà tâm bất tử.
"Đại biểu cho cái gì?" Lan Đình Phương cười nhạo: "Thư Tiểu Tiểu, kỳ thực, cô hẳn là hiểu rõ giữa chúng ta cũng không có tồn tại nửa điểm vì hành vi của bản thân mà có nghĩa vụ phụ trách, thậm chí chúng ta còn không có đạt tới cái loại đến vui vẻ chia tay vui vẻ này. Tôi đem Tương Viên tặng cho cô chính là vì cảm thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ, tình huống gia đình không tốt, hơn nữa em trai cô cũng cần được chiếu cố. Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cho cô sống thoải mái một chút mà thôi."
Trong đầu Thư Tiểu Tiểu trống rỗng, từ trước đến nay, Thư Tiểu Tiểu đối với những tên đàn ông khác đều có sự tự tin nắm chắc. Cô ta có thể thờ ơ lạnh nhạt với những nam sinh trong trường vì cô ta mà tranh giành đấu đá, có thể không dấu vết khiến cho những giảng viên trẻ tuổi vì cô ta mà thương lượng cửa sau.
Nhưng, đối với người đàn ông tên Lan Đình Phương này, Thư Tiểu Tiểu không có nửa điểm nắm chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...