Nhìn người đang nằm dưới đất không nhúc nhích, trong chốc lát tôi cũng hơi ngơ ngác, ngồi xổm xuống thăm dò hô hấp của bà ta, may mà vẫn còn thở, tôi vội lấy điện thoại gọi 115.
“Đường Hoài An, xảy ra chuyện gì?” Điện thoại trong tay tôi vừa gọi đi, trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp lạnh lùng.
Làm tôi giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại trong tay xuống đất.
Ngẩng đầu trông thấy mặt Cố Gia Huy bình tĩnh nhìn tôi, còn có Phương Mỹ Trúc nằm bất động dưới sàn, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng cứu người, nhìn thấy anh, tôi vội vàng nói: “Cố Gia Huy, mau gọi 115! ”
Anh cau mày, không nói thêm gì, bế Phương Mỹ Trúc lên, sau đó đi thẳng ra khỏi khách sạn, tôi đi theo anh, nghĩ xem có thể giúp được gì không.
Nhưng đột nhiên anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi nói: “Lập tức báo cảnh sát, điều tra camera giám sát của khách sạn.
”
Tôi ngơ ngác gật đầu, có tiếng động lớn, Lâm Khánh Ngân bước ra từ khách sạn, nhìn thấy một đường máu nhỏ dưới đất, hoảng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Nhìn tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi thấy Cố Gia Huy đặt Phương Mỹ Trúc vào trong xe, sau đó nhanh chóng dứt khoát lái xe đến bệnh viện, tôi mới đột nhiên phản ứng lại, nhìn Lâm Khánh Ngân lên tiếng: “Có thể lấy camera giám sát của khách sạn được không ạ?”
Lâm Khánh Ngân gật đầu, nhận ra muộn màng nói: “Phương Mỹ Trúc bị người khác tấn công sao?”
Tôi gật đầu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Lục Như Mai và Phương Mỹ Trúc cãi nhau ban nãy, đột nhiên có dự cảm không lành, nhìn Lâm Khánh Ngân nói: “Bây giờ chúng ta đi xem camera.
”
Lâm Khánh Ngân gật đầu liên tục, kéo tôi liên lạc với khách sạn để xem camera, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, sau khi người nhà họ Lục tiễn khách xong đều đến phòng giám sát.
Sau khi hiểu sơ qua về việc Phương Mỹ Trúc bị tấn công, Lục Tuấn Kiệt nhìn tôi và Lâm Khánh Ngân nói: “Mẹ, Đường Hoài An, hai người đến bệnh viện xem dì Phương ra sao rồi đi, con với ba ở lại kiểm tra camera.
”
Dù sao Phương Mỹ Trúc cũng xảy ra chuyện trong bữa tiệc của nhà họ Lục, cho dù thế nào thì người nhà họ Lục cũng nên đến bệnh viện xem thử tình trạng của Phương Mỹ Trúc.
Trước mắt chỉ đành như vậy.
Camera của khách sạn vừa nhiều lại rườm rà, hơn nữa tối nay sự việc xảy ra đột ngột, không phải chuyện dễ dàng, cho nên tôi chỉ đành đến bệnh viện cùng Lâm Khánh Ngân trước.
Bệnh viện.
Ngoài phòng cấp cứu, hai tay Cố Gia Huy dính đầy máu, cả người dựa vào tường có chút uể oải, lộ rõ vẻ âm trầm lạnh nhạt.
“Gia Huy, mẹ con sao rồi?” Lâm Khánh Ngân bước đến gần anh, nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng nói, Cố Gia Huy ngước mắt nhìn chúng tôi, anh không trả lời, đưa mắt dừng trên người tôi, tròng mắt đen kịt như trời đêm khẽ nhíu lại, giọng nói trầm thấp đè nén: “Đường Hoài An, khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hít một hơi, tôi nhìn anh, lên tiếng: “Tôi không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy tôi ở sân sau hóng gió, khi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ lập tức chạy đến thì mẹ anh đã nằm dưới đất rồi.
”
Anh cau mày, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi, như thể muốn thông qua ánh mắt mà nhìn thấu tôi vậy.
Tôi biết, lời giải thích như vậy quá nhạt nhẽo, nhưng tất cả mọi chuyện thật sự là như thế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...