Tình Nhân Ngầm

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Nhâm Chi Giới giữ yên lặng thật lâu mới mở miệng.

“Cái gì chuyện gì xảy ra?” Lam Lăng lầu bầu một tiếng, giống như con mèo nhỏ khéo léo dựa vào trong ngực rộng rãi của hắn , động cũng không muốn động.

“Em là xử nữ.”

“Em vốn chính là. . . . . .” Nàng đột nhiên biết vấn đề ở nơi nào, khẽ nâng mắt thu hút nhìn hắn, “Anh không thích em là xử nữ?”

Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một hồi lâu, xoay mình đưa tay chế trụ cằm của nàng, kịch liệt hôn, cho đến khi nàng sắp hít thở không thông, hắn mới không tình nguyện đem nàng buông ra.

“Khuyết lạc không có đụng em, nhưng là ngày đó buổi tối. . . . . .” Hắn cũng không quên kia tiếng rên rỉ không ngừng cùng kích tình hô hào.

“Ngày đó buổi tối là hắn ép em.” Nói đến ngày đó buổi tối Khuyết Lạc chơi ác, Lam Lăng liền không nhịn được cắn răng nghiến lợi.

“Ép em cái gì?” Đầu ngón tay của hắn ôn nhu nhẹ phẩy qua khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô tức giận của nàng, dụ dỗ.

“Hắn ép em làm. . . . . .” Lam Lăng nhìn về phía Nhâm Chi Giới, nói không ra Khuyết Lạc muốn nàng làm cái gì, loại chuyện đó. . . . . . Quá biến thái, vừa nghĩ tới nàng vừa tức vừa xấu hổ, không cách nào nhe răng.

“Nói, hắn ép em làm cái gì, hử?”

“Tóm lại chính là chuyện xấu.” Nàng không muốn nói.

“Anh ta ép em lên tiếng vờ rên rỉ, cố ý cho anh lầu dưới nghe thấy?”

Lam Lăng hô hấp cứng lại, xoay đi chổ khác, coi như là cam chịu.

“Lam Lăng.” Nhâm Chi Giới ôm mặt của nàng để cho nàng đối mặt hắn, hôn lên môi của nàng cùng mũi trong nháy mắt bị nước mắt kia làm thấm ướt , mang theo nụ cười nói: “Anh phải nói, anh thật cao hứng anh ta chẳng qua là ép em làm cái kia, mà không phải thật chạm vào em.”

“Đây chính là em dùng tự do đổi , hắn nói chỉ cần em hảo hảo diễn tốt vai tình nhân, qua một chút sẽ để cho em trở về Đài Loan, cho nên em mới đáp ứng hắn làm cái loại chuyện đó mắc cở chết người. . . . . .” Vừa nghĩ tới chuyện phát sinh kia, nàng không nhịn được tức giận, đột nhiên đưa ra quyền hướng lồng ngực hắn đánh, “Nhưng là anh đáng chết cũng ở lầu dưới cùng Quan Vũ Điệp mây mưa vui vẻ! Ghê tởm! thiên đao vạn quả!”

“Miệng của em hư như vậy, thật không khả ái.”

“Đúng vậy a, tôi là không có giống Quan Vũ Điệp ôn nhu động lòng người, anh nhớ cô ấy cũng có thể đi tìm, tôi cũng không có cần giữ lấy anh không thả.” Lam Lăng quay mặt qua chỗ khác đưa lưng về phía hắn.

Kia lưng xinh đẹp trần truồng không tỳ vết đập vào mắt Nhâm Chi Giới vừa nhìn hô hấp liền cứng lại, dục vọng mạnh mẽ lần nữa đánh úp về phía hắn.

Hắn không khỏi đưa tay ra theo sát phía sau nhốt chặt nàng, đầu ngón tay thon dài hơi thô dò hướng trước ngực nàng mềm mại đứng vững mà ôm trọn, nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa mẫn cảm.

“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng ưm một tiếng, vừa – xấu hổ thấp kêu tên của hắn.

“Ngày đó cũng không phải lỗi của anh hoàn toàn, nếu không phải là em cái kia mưu mô có chút hiệu quả làm anh khống chế không được hơn uống một chút rượu, cũng sẽ không kìm hãm được đụng cô ấy.” Hắn khẽ cắn cổ nhạy cảm trắng nõn , dọc theo sống lưng vẫn đi xuống hôn lên, nữa đở eo nhỏ của nàng, đem thân thể của nàng chuyển sang, tham lam ngậm lấy một nhủ tiêm cắn mút.

Nàng không khỏi đem thân thể hướng hắn, để cho hắn hôn sâu hơn, thỏa mãn phát ra một hồi một trận vui vẻ rên rỉ.

Hắn đem nàng đè ở phía dưới, nhẹ nhàng ma sát trêu chọc, “Là lỗi của em, biết không? Từ một khắc bắt đầu nhìn thấy em, anh liền bị em mê phải đầu óc choáng váng rồi, Nhâm Chi Giới không còn là Nhâm Chi Giới nữa.”

“Thật?” Lam Lăng cặp mắt bao hàm dục hỏa thẳng nhìn vào hắn, không thể tin được lời hắn nói.

“Trăm phần trăm.” Một động thân, hắn không hỏi ý kiến gì liền tiến vào nàng, đem hai người dục hỏa hoàn toàn đốt nổ tung.

Nàng hô hào lên tiếng, trèo chặt ở vai hắn, ngón tay ngọc thật sâu đâm vào trong da thịt cổ đồng của hắn.


Thân thể tuyết trắng mỹ lệ theo hắn cường lực kéo ra đưa vào mà cuồng nhiệt run rẩy không dứt, eo mãnh khảnh giống như cành liễu tùy thời mà đón gió, hai vú rất tròn đứng vững cũng vì kịch liệt mà bãi động, chân thon dài vén ở chung một chỗ chặt chẽ dây dưa hắn.

“Em thật là đẹp, Lam Lăng.” Hắn cắn lên vành tai của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, phảng phất đem liệt hỏa phần dưới bụng hắn thiêu đốt, khiến cho hắn muốn khắc chế cũng không được.

“Em yêu anh, Nhâm Chi Giới, em yêu anh. . . . . .” Nàng bởi vì không chịu nổi yêu cầu của hắn, cơ hồ muốn khóc lớn.

“Anh cũng vậy yêu em, yêu em. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, mê luyến nhìn nàng bởi vì dục hỏa mà hiện ra vẻ mặt mị hoặc trước hắn.

Rốt cục, sau một hồi cường lực đẩy đưa ra vào, ở mồ hôi cùng tiếng rên rỉ ở bên trong, hắn đem hai người hướng đến cao trào.

Tia nắng ban mai vừa lộ ra, điện thoại liền rung chuông, phảng phất không đem người trong giấc mộng đánh thức thề sẽ không ngừng reo, ước chừng vang lên năm phút đồng hồ. Bởi vì thời gian còn sớm, Cao thẩm lại nghỉ phép chưa trở lại, cho nên cả tòa nhà trong phòng chỉ có Nhâm Chi Giới cùng Lam Lăng.

“Nhâm Chi Giới, có điện thoại.” Lam Lăng sớm bị đánh thức, lại chậm chạp không có mở mắt ra, có lẽ là không dám đối mặt thực tế đi, nàng đột nhiên sợ đêm qua Nhâm Chi Giới đối với nàng cực kỳ ôn nhu bây giờ sẽ hối hận đối với việc ở cùng nàng, lại lần nữa đối với nàng lạnh như băng , cho nên vẫn gối đầu trên khuỷu tay của hắn không bất động.

“Để nó vang.” Hơi nhíu lông mày, Nhâm Chi Giới nhẹ nhàng đùa bỡn mái tóc dài của nàng, vẻ mặt có chút ngưng trọng, bất quá những thứ cảm xúc này tiết lộ ở trên mặt, Lam Lăng vùi ở trong ngực hắn nhắm mắt lại cũng không thấy.

“Nhưng rất là ồn nha.” Nói là nói như vậy, bất quá khóe miệng của nàng lại lộ ra một chút xíu ngọt ngào cười.

Nàng thích hắn vì nàng cái gì cũng không quan tâm, mặc dù nàng cũng biết như vậy rất hư vinh lại không thực tế, nhưng nàng chính là thích, hơn nữa cảm thấy hạnh phúc.

Nhâm Chi Giới đau đến muộn kêu thất thanh, nhưng cũng không có ngăn cản nàng, ngược lại Lam Lăng nghe hắn kêu rên, vừa ngẩng đầu nhấc lên xoay mình thấy hắn băng gạc trên ngực lại dính máu, vừa kinh hoảng lại hối hận.

“A. . . . . . Thật xin lỗi, em không phải cố ý, em thật quên anh bị thương. . . . . .” Nàng vội vội vàng vàng mà nghĩ xuống giường đi lấy hộp y tế, đầu ngón tay lại làm cho Nhâm Chi Giới bắt được.

“Không có gì đáng ngại.” Hắn mỉm cười, đem nàng kéo vào lại trong ngực.

“Không được! Như vậy anh sẽ chết mất !” Đều do nàng, không an phận để cho hắn chảy máu, nếu không vết thương của hắn có thể sớm lành lặn rồi.

“Anh là có chín cái mạng mèo, không chết được .” Huống chi chẳng qua là vết thương nứt ra điểm này chuyện nhỏ.

“Nhưng là. . . . . .”

” Chúng ta liền rời đi nơi này.” Khẽ đẩy ra thân thể của nàng, Nhâm Chi Giới trước xuống giường, vươn tay đem nàng cũng kéo xuống giường, “Thay xong y phục, thu thập xong hành lý, anh ở dưới lầu chờ em.”

“Dọn dẹp hành lý?” Lam Lăng không hiểu ngẩng đầu lên, phong tình vạn chủng nhìn hắn một cái, cười duyên nói: “Làm cái gì? Dẫn em bỏ trốn a?”

Nhâm Chi Giới không có phủ nhận, chẳng qua là nhẹ nâng lông mày, nhu nhu cười cười, “Anh không thích nữ nhân của anh hỏi quá nhiều, bất quá cũng là tùy em.”

“Rất vui đó.” Nàng tiến lên ôm cổ của hắn, nhón chân lên hôn hắn, “Nói cho anh biết, em rất ghét những thứ kia nam nhân phải hai năm tám vạn.”

“Những nam nhân kia nhất định không bao gồm anh.”

“Làm sao thấy được?”

“Bởi vì em luôn câu dẫn anh.” Nhâm Chi Giới sủng ái véo gương mặt của nàng, đem nàng ôm lấy mồm mép phải sâu hơn, “Giống bạch tuộc tựa như.” Hắn than nhẹ.

“Anh hối hận?” Nàng đột nhiên đem hắn đẩy ra, hai tròng mắt chăm chú nhìn hắn.

“Nhâm Chi Giới chưa bao giờ làm ra chuyện hối hận.”

“Kia Quan Vũ Điệp thì sao đây? Cô ấy làm sao bây giờ? Khuyết Lạc nữa? Hắn sẽ thế nào đối với anh? Em biết hắn là cố ý, hắn biết rõ em thích chính là anh, lại gắng bắt em giả trang tình nhân hắn tới câu dẫn anh cắn câu, chẳng lẽ hắn thật muốn đem anh đuổi đi?”


Nhâm Chi Giới con mắt quang thu lại, lạnh nhạt nói: “Những chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.”

“Nhâm Chi Giới, em không hy vọng làm khó anh, em chỉ là muốn yêu anh mà thôi.” Lam Lăng tâm tình trong lúc bất chợt trở nên nặng nề.

Trước nàng chỉ muốn muốn xác định hắn đối với nàng yêu, muốn cho tình cảm trong lòng tìm được cửa ra vào mà thổ lộ, lại không bận tâm những cái khác, hiện tại, nàng tựa hồ không thể không nhìn thẳng tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu như Khuyết Lạc muốn lấy chuyện này tới uy hiếp Nhâm Chi Giới rời đi xí nghiệp Khuyết thị, nếu như Quan Vũ Điệp không buông tha Nhâm Chi Giới. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng bất an nhắm mắt lại, khó có thể dự liệu chuyện này đến tột cùng sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng gì.

“Anh nói rồi anh sẽ xử lý.” Nhâm Chi Giới nâng lên mặt nàng, ôn nhu đưa tay vuốt lên hàng mi mang vẻ u sầu, “Em dám yêu dám hận, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để câu dẫn anh, sẽ không hiện tại người tới tay, ngược lại muốn đuổi đi? Hử?”

“Mới không!” Nàng cặp mắt xinh đẹp trợn tròn, tràn đầy vô cùng quyết tâm và dũng khí, “em còn lo lắng anh hối hận đây! Dù sao đã từng cự tuyệt em, làm như em là mãnh thú hồng thủy. . . . . .(thú dữ và nước lũ ^.^)” Vừa nói ra, mắt của nàng bị màn lệ chiếm hết, cảm giác ủy khuất .

“Đứa ngốc.” Hắn đem nàng ôm chặt, dùng nụ hôn an ủi nàng.

” Bắt đầu từ lần trước anh không để ý nguy hiểm đem em bảo hộ vào trong ngực, em liền quyết định đời này chỉ thích một mình anh, coi như làm tình nhân của người khác vĩnh viễn anh không nhận ra. . . . . . em cũng vậy nguyện ý.” Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt thấm ướt lồng ngực của hắn.

“Tiểu mèo hoang cũng có thể như vậy ủy khuất?” Hắn cười nhẹ, tâm lại ấm áp dễ chịu , tràn đầy cảm động cùng cảm kích.

Cảm giác chân chính yêu một người hẳn là tốt đẹp như thế, đây là sau khi hắn gặp nàng mới phát giá nhận ra, hơn nữa còn liều lĩnh lún sâu, trầm luân ở nàng mang cho hắn vui sướng cùng hạnh phúc, dám yêu dám hận, phảng phất trong con ngươi có thể đem trọn thế giới bốc cháy lên.

“Anh dám cười em? Nhìn xem em thế nào đánh chết anh!” Nàng luân khởi quả đấm muốn công kích hắn, vậy mà khi nhìn bộ ngực hắn có vết máu lại làm nàng rút tay về.

“Thế nào? Không làm được?” Hắn vừa cười.

“Khoan đắc ý, em chỉ là muốn. . . . . . Chờ anh thương lành đánh chết anh cũng không muộn.” Nàng thẹn thùng không mở mắt. Nụ cười Nhâm chi Giới luôn làm nàng tâm đãng thần trì, cả người không tự chủ run rẩy.

Nhâm Chi Giới thấy nàng xinh đẹp yêu kiều, tâm không khỏi rung động, không ngừng muốn nàng.

“Không nghĩ tới em cũng sẽ xấu hổ.” Hắn thú vị cúi người hôn môi của nàng mút một cái, nhưng cũng không có theo dục vọng của mình ôm lấy nàng, ngược lại quay lưng lại tìm y phục mặc lên.

Bởi vì giờ phút này, hắn nhất định phải đem nàng đưa đến địa phương tương đối an toàn , này so với việc hắn đối với nhu cầu ham muốn nàng càng quan trọng hơn.

Điện thoại vẫn còn vang, một hồi lại một trận tiếng chuông giống như là tuyên cáo tội trạng của hắn, hoặc như là cảnh cáo tương lai của hắn tràn đầy biến cố. . . .

Chương 8.2

HongKong

Nhâm Chi Giới chủ động trở lại cũng không làm Khuyết Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chính là như vậy, giống như biết sau khi trở lại sẽ gặp phải chuyện gì, còn là trời sanh mệnh làm nô tài, cũng không trông nom đây không phải là “Chủ nhân” cố ý chỉnh hắn.

“Cậu đem Lăng nhi của ta giấu đi nơi nào rồi? Lật cả NewYork cũng không tìm được các người.” Khuyết Lạc lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí mang đùa cợt nói.

“Chi Giới lần này trở về là muốn khẩn cầu Thiếu chủ đem Lam Lăng tặng cho chi giới.”

” Người bị cậu ăn mới đến nói cho ta biết, cũng không ngại muộn?”

“Chi Giới tự biết phạm sai lầm, mặc cho Thiếu chủ xử trí.” Nhâm Chi Giới cúi thấp đầu, tất cung tất kính nói.

“Mặc cho ta xử trí? Đây chính là cậu nói.” Khuyết Lạc hừ lạnh một tiếng, câu khởi khóe miệng cười cười, “Vậy thì lập tức cút ra khỏi Khuyết gia cho ta, vĩnh viễn không được trở về nữa.”


Nhâm Chi Giới ngẩng đầu lên, “Lão gia nếu như cũng đáp ứng, Chi Giới nhất định lập tức rời đi.”

“Cha đã đáp ứng, bởi vì hắn cũng không muốn nuôi hổ làm loạn.”

“Thiếu chủ. . . . . .”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu bởi vì một nữ nhân phản bội ta, dĩ nhiên cũng sẽ bởi vì tài phú Khuyết gia phản bội ta. Khuyết gia ban đầu thu dưỡng cậu, cũng không phải là để cho cậu tới tiếp nhận tài sản Khuyết gia, mà là thấy cậu đáng thương, không nghĩ tới cậu những không một lòng trung thành, chỉ một nữ nhân mà có thể đem tâm cậu bán đi, chúng ta còn có thể hy vọng cậu cái gì?”

“Lão gia cũng nghĩ như vậy?”

Nhâm Chi Giới không tin từ nhỏ hắn Khuyết Văn trong lòng thật sẽ nghĩ như vậy. Vì báo đáp ân tình, hắn đem mệnh bán cho Khuyết gia cũng không tiếc, nhưng là, nếu quả thật như Khuyết Lạc nói, Khuyết Văn đối với hắn kiêng kỵ như vậy, hắn làm sao cần lưu lại?

Ban đầu Khuyết Lạc muốn đuổi hắn đi, Khuyết Văn nhưng là liên tục muốn hắn lưu lại, nói Khuyết thị vĩnh viễn là nhà hắn, không cần để ý Khuyết Lạc đối với hắn khiêu khích cùng không có thiện ý, chẳng lẽ đây hết thảy là giả ? Hắn thật không thể tin được.

“Không sai, hắn sớm mong cậu rời đi, chẳng qua là ngại vì là người trưởng bối, miệng nói một chút muốn lưu cậu lại, cậu còn tưởng là thật lưu lại. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta cũng vậy không muốn tranh giành với cậu, có lời gì liền nói, Lam Lăng ta vốn là không muốn, đưa cậu không sao, chỉ cần cậu lập tức rời đi Khuyết gia, hết thảy đều tốt.”

“Tôi muốn gặp mặt lão gia, có thể không?” Hắn không chết tâm yêu cầu.

“Xem ra cậu thật là chưa tới phút cuối chưa thôi.” Cha đến tột cùng dùng thuốc gì, có thể để cho Nhâm Chi Giới thật sâu cho là cha hết sức yêu thương hắn, coi trọng hắn? Khuyết Lạc cảm thấy buồn bực không dứt.

“Chi Giới thiếu lão gia quá nhiều.”

Hừ, đáp phi sở vấn ( hỏi một đằng nói một nẻo) Nếu không phải hiểu rõ ràng tính tình Nhâm Chi Giới, hắn còn tưởng rằng Chi Giới vì ham gia sản nhà Khuyết gia nên mới không muốn rời đi.

“Chi Giới.”

Một tiếng gọi khẽ làm Nhâm Chi Giới quay đầu lại, nhìn thấy Khuyết Văn, hắn lập tức quỳ xuống.

“Lão gia, Chi Giới làm ra chuyện sai lầm, xin lão gia tha thứ.”

“Mau dậy đi, mau dậy đi, ngươi đứa nhỏ này làm cái gì mà đại lễ như vậy đây?” Khuyết văn tiến lên đem hắn đở dậy, khuôn mặt già cõi cứng rắn vô cùng đau lòng, “Coi như ngươi thật đoạt tình nhân của Khuyết Lạc cũng không cần đau lòng như thế, nữ nhân nha, tìm thì sẽ có, ta tin là Khuyết Lạc hào phóng một chút đem nàng tặng cho ngươi, huống chi ta cũng sẽ không chấp thuận tiểu tử này đem nữ nhân như vậy lai lịch không rõ cưới vào cửa. . . . . .”

“Cha!” Khuyết lạc không nén được tính tình cắt đứt lời của hắn, “Khuyết gia có hắn thì không có con, chính người chọn một, con lời nói đã nói rất rõ ràng.”

Loại này diễn kịch ghê tởm này đúng là khiến hắn chịu không nổi, thật đúng là con mẹ nó cứ như tình cảm chân thành vậy, lừa gạt chết người không đền mạng! Nhâm Chi Giới tung hoành thương trường nhiều năm, lại vẫn bị lão già này lừa xoay như chong chóng, Lão Hồ Ly chính là Lão Hồ Ly, bắt được một người sẽ cắn chết không thả!

“Khuyết Lạc, không cho phép nói hưu nói vượn!” Khuyết Văn giả bộ giận đến muốn cầm gậy đánh hắn, Nhâm Chi Giới lập tức đưa tay chế thượng ( ngăn lại ).

“Lão gia, ngài không đáng vì Chi Giới tức giận, Thiếu chủ cũng không sai.”

“Chẳng lẽ ngươi thật đúng là như hắn nói, ham tài sản Khuyết gia?” Khuyết Văn nâng cao lông mày hỏi.

“Chi Giới không dám, cũng chưa từng nghĩ qua muốn một phần nào của Khuyết gia, lão gia đã cho Chi Giới quá nhiều, Chi Giới cả đời cũng không trả hết ân tình.”

“Vậy thì lưu lại.”

“Cha, người đây là rõ ràng không quan tâm con cái này nhi tử ‘ ruột thịt ’ sao?”

“Con cái tên nghịch tử này, ta muốn con làm cái gì? Nếu thật ta phải ở giữa các con chọn một, ta thà chọn Chi Giới, cũng không cần con trai chỉ biết chơi bời khắp nơi không nghe lời ta!” ( hay! Đáng khen cho lão hồ ly diễn kịch, ta hựn ta hựn!)

“Phải không? Đã như vậy, vậy con hiện tại rõ, bất quá sau khi con rời đi, có thể sẽ không trở về nữa, chính cha nên hiểu rõ ràng.” Vừa nói, Khuyết Lạc cầm lên áo khoác liền muốn rời đi.

“Con. . . . . .” Khuyết Văn sắc mặt biến xanh, một tuồng kịch sắp hát xong.

“Thiếu chủ, nên đi là tôi.” Nhâm Chi Giới đưa tay ngăn lại hắn.

Khuyết lạc đắc ý cười một tiếng, ngoài miệng cũng không lưu tình, “Vậy thì lập tức cút!”

“Khuyết lạc!” Khuyết Văn ý bảo hắn câm miệng.


“Lão gia, Chi Giới gây ra lỗi lầm, Thiếu chủ không trách tội đã là hết sức chiếu cố Chi Giới rồi, xin ngài đừng vì giữ Chi Giới ở lại mà cùng Thiếu chủ xích mích không vui, Chi Giới cái này rời đi, đại ân đại đức của lão gia, Chi Giới chỉ có thể kiếp sau mới báo.” Nhâm Chi Giới hướng khuyết văn khom người chào thật sâu, lưu luyến không rời nhìn bọn hắn phụ tử một cái mới chậm rãi xoay người rời đi.

“Chi Giới. . . . . .” Khuyết Văn muốn kêu hắn trở về, Khuyết Lạc lại một bước xa ngăn ở trước mặt hắn.

“Để cho hắn đi, không cần diễn nữa, con xem cảm thấy rất ghê tởm.”

“Con . . . . . Cái này nghiệt tử!” Khuyết Văn hắn làm sao có thể sinh ra một đứa con trai như vậy? làm trái lời hắn đã không nói, còn khắp nơi cầm châm đâm hắn.

“Con đây nghiệt tử giúp đỡ cha không ít bận rộn a, đuổi người đi không cần lão nhân gia ngài xuất thủ, để cho ta làm mới thật nhẹ nhàng , để mặt mũi lại cho cha, còn có cái gì chưa đủ ?”

“Con cho rằng nó là người dể dàng đuổi được? Không có Khuyết thị, hắn có thể tự mình thành lập một vương quốc, đem chúng ta đánh cho chết.” Cứ như vậy để cho hắn đi, Khuyết Văn chính là không thể an tâm, giống như cổ họng mắc một cái xương cá, hết sức không thoải mái.

Khuyết Lạc nheo lại mắt, đối với Khuyết Văn trong mắt chợt nổi lên sát khí cảm thấy không vui, lên tiếng cảnh cáo nói: “Coi như cậu ta muốn thành lập vương quốc riêng cho mình thì cũng không sao, con rất vui khi ở trên thương trường cùng hắn ganh đua dài ngắn, cha cũng không nên động đến hắn.”

Đối với khả năng của mình Khuyết Lạc có thể hiểu rõ, Khuyết Văn có nhàn nhạt kinh ngạc, xem ra, hắn thật đánh giá thấp con trai của mình, cho là bất cần đời hắn vĩnh viễn không thành được nhân tài.

“Tại sao ta cảm thấy con là cố ý muốn đuổi Chi Giới đi?” Mấy ngày nay, hắn nghĩ như thế nào chính là cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Khuyết Lạc hơi sửng sờ, gật đầu thừa nhận.”Con đương nhiên là cố ý muốn đuổi cậu ta đi, một núi không thể có hai hổ, cha, đạo lý này người sao lại không hiểu?”

“Cứ như vậy?”

“Cứ như vậy, nếu không còn có cái gì?”

Khuyết văn trừng mắt nhìn nhi tử, nhất thời nửa khắc cũng nói không giải thích được cái cảm giác lúc này, cảm thấy bản thân giống như được đặt sẵn trong kế hoạch, hơn nữa còn mất đi vật gì đó, đến tột cùng là cái gì đây? Sợ rằng chỉ có trời mới biết .

HongKong – sân bay, một thân ảnh nhỏ nhắn vội vả hướng phía trước chạy tới, phía sau nàng là mấy vệ sĩ cao lớn đi theo.

Cơ hồ là muốn xông tới trước mặt Nhâm Chi Giới, Quan Vũ điệp giơ tay “ba” một tiếng, trên mặt của hắn lập tức có năm dấu tay, một cái tát này đánh dùng hết sức, nửa điểm không lưu tình.

“Anh đáng chết!” Nàng khóc đến lệ quang đầy mắt, một đôi mắt tràn đầy tố cáo.

“Anh là đáng chết.” Nhâm Chi Giới không phủ nhận đối với nàng có thật sâu xin lỗi.

“Anh thật vì Lam Lăng không tiếc phản bội Khuyết Lạc lại vứt bỏ tôi?” Nàng cho là hắn ít nhất sẽ vì mình mà phản kháng, bất kể lý do cỡ nào gượng ép, bọn họ cũng sẽ tha thứ hắn, chuyện cũ sẽ bỏ qua, không nghĩ tới, hắn lại thản nhiên thừa nhận hết thảy, để cho nàng tâm một khỏa mong đợi liền rơi vào khoảng không.

“Thật xin lỗi.”

“Anh vô sỉ!”Taycủa nàng lần nữa nâng lên, sau đó kích động vuốt ngực phập phồng không ngừng, cơ hồ muốn không thở nổi, “Làm sao anh có thể theo tôi lên giường giờ lại vứt bỏ tôi? Đáng chết! Nếu như anh không có thích qua tôi, cũng không cần đối với tôi như vậy, anh cho rằng Quan Vũ điệp là dạng nữ nhân gì, có thể để cho anh vui đùa một chút coi như xong?”

“Anh không có ý này, chỉ là anh. . . . . .”

“Chẳng qua là lòng của anh bị Lam Lăng kia câu dẫn đi? Mới thời gian ngắn ngủn mấy ngày, anh liền bị cô ta dụ dỗ mê hoặc ba hồn bảy vía bay mất?” Nàng thương tâm nhìn hắn, “Vậy tôi thì sao? Tôi được coi là cái gì?”

“Vũ Điệp. . . . . .”

“Anh căn bản không yêu tôi, có đúng hay không? Anh vừa bắt đầu liền yêu tình nhân của Khuyết Lạc, không phải là tôi, đúng không? Đêm hôm đó anh chẳng qua là uống rượu quá nhiều mới có thể đối với tôi không kìm hãm được, phải không?” Nàng tức giận nắng thẳng ra những gì sợ hãi trong lòng, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt, “Anh nói a! tôi muốn nghe lời nói thật!”

Hết thảy hết thảy, thật ra nàng biết, chẳng qua là nàng vẫn lừa gạt mình, cái gì đều không muốn nghe, không muốn xem cũng không nguyện nhìn.

Nhưng là như vậy vẫn vô dụng, vô dụng. . . . . .

Đến cuối cùng, hắn vẫn là của người khác, không phải của nàng.

Nhìn nàng bộ dáng suy yếu, Nhâm Chi Giới có không đành lòng có chút thương yêu, hắn hiểu được lỗi của mình, không có cách nào đối với nàng động tâm, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt nàng nữa.

“Đúng vậy.” Hắn hung ác quyết tâm nói.

Hắn mới nói xong, Quan Vũ điệp thân thể lay động một cái, mềm nhũn té xỉu trong ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui