Nữ tử trước mắt, hình như gọi là Đường Bích Nhi, năm nay mười tám tuổi, phụ thân Đường Nho là nhị phẩm đương triều, bổ nhiệm Hình bộ Thị lang, khi Ân Thái Cực còn trong triều, hai người giao tình rất sâu.
Nhưng từ khi Ân Thái Cực bị một trận đánh cuộc nho nhỏ mà bị ép rời kinh, địa vị Đường Nho ở trong triều liền trở nên ái muội không rõ.
Bị Đường Nho ảnh hưởng, Đường Bích Nhi được tuyển nhập hậu cung cũng không thể như ý nguyện được phong làm Quý Phi, mà chỉ chiếm được một danh hào mỹ nhân.
Bất quá đối với việc này, Ngao Trinh từ đáy lòng không thèm để ý.
Vô luận là Hoàng Hậu, phi tử, mỹ nhân, cung nữ, những nữ nhân nào trừ bỏ diện mạo bất đồng, ở trong lòng hắn cũng chưa có cái gì khác biệt.
Như Trần Chiêu Dung lúc trước bị hắn ban chết mà nói, hai người được cho là thanh mai trúc mã, mà hắn mười sáu tuổi đăng cơ làm Đế, nàng cũng thê bằng phu quý, đi lên vị trí quốc gia chi mẫu.
Đáng tiếc Trần Chiêu Dung bất an cho hiện trạng, liều mình lợi dụng địa vị Hoàng Hậu của mình thay nhà thân mẫu mưu phúc lợi.
Ngay cả bốn vị Quý Phi kia cũng đồng dạng vì làm cho chính mình có thể đứng vững ở hậu cung, một lần lại một lần khiêu chiến quyền uy của hắn.
Đối với những việc nhỏ các nàng làm, Ngao Trinh nhìn thấy, cũng không so đo, hắn không phải là người vô tình, tuy rằng đối với các nàng không có tình yêu, nhưng nếu gả cho hắn làm phi tử, hắn đối với các nàng còn có một phần trách nhiệm.
Nhưng nếu tham lam vô chừng mực, kết quả chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Trần Hoàng Hậu cùng bốn vị Quý Phi trong lúc đấu trí đấu pháp, vì muốn đạt thắng lợi, lại đem cổ thuật đặt đến trên người hắn!
Nếu không phải hắn mệnh lớn, rất có khả năng mệnh tang tại trong tay các nữ nhân này.
Từ sau sự kiện hạ cổ, hắn càng thêm chán ghét nữ nhân thích tranh quyền đoạt lợi, cho nên đối với Đường Bích Nhi này bị nhét vào cung nhân, thủy chung không khơi dậy nổi chút hưng trí nào của hắn.
Huống chi, hắn bên người đã có Tần Oản Khanh hấp dẫn toàn bộ tâm tư, tự nhiên xem nhẹ nữ nhân trong hậu cung.
Nếu không phải những ngày gần đây hắn vì Tần Oản Khanh muốn ra khỏi Hoàng cung mà tức giận, chỉ sợ hậu cung vẫn bị coi như hoa lệ bài trí mà thôi.
Hắn nhìn về phía nữ tử trước mắt, Đường Bích Nhi thật là tiểu mỹ nhân ngàn người có một, nhưng so thế nào cũng thấy không bằng Tần Oản Khanh, vẫn là kém cỏi nhiều lắm.
“Này là hạnh hoa tửu chính tay nô tì tự ủ, hương vị thuần hậu hương ngát, Hoàng Thượng nếm thử, xem có hợp khẩu vị của người không?”
Đường Bích Nhi nũng nịu rót rượu, trong giọng nói rõ ràng có ý lấy lòng.
Tâm tình hiện tại của nàng, chỉ có thể dùng từ khiếp sợ cùng vui sướng để hình dung.
Phải biết rằng từ khi nàng vào cung tới nay, đây chính là lần đầu Tiên Hoàng Thượng bước vào Vĩnh Phúc cung.
Tuy rằng nàng cùng các nữ tử khác vào cung đồng dạng chưa từng được Hoàng Thượng sủng hạnh, nhưng cùng những người đó so sánh, nàng không cam lòng.
Vốn nghĩ đến dựa vào giao tình của Ân Thái Cực cùng phụ thân, sau khi tiến cung nàng khẳng định sẽ hơn hẳn mọi người.
Không nghĩ tới một ả Tần Oản Khanh liền quấy rầy kế hoạch của nàng.
Mỗi ngày một mình một phòng cảm giác thật không dễ chịu, nhưng thân là nữ nhân của Hoàng Đế, đây là sự thật không thể tránh khỏi.
Nay sự tình có chuyển biến, Hoàng Thượng hôm nay lại đột nhiên giá lâm Vĩnh Phúc cung, nàng tự nhiên muốn đem các kiểu kỹ năng ra hết, nếu vận khí tốt hoài long thai, tin tưởng tương lai không lâu, ngôi vị Hoàng Hậu khẳng định sẽ thuộc về nàng.
Ngao Trinh nhìn đầy bàn thức ăn tinh mỹ, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên cùng Tần Oản Khanh dùng bữa.
Nàng cẩn thận đút cuốn thức ăn cho hắn, trong lòng đầy quan tâm răn dạy hắn hậu quả ăn cơm không đúng bữa, còn có mắt nàng mang ý cười giúp hắn lau tương dính trên miệng, trong mắt chớp động nhu tình mật ý.
Hắn vì nhớ lại mà trở nên nhu hòa, Đường Bích Nhi lại nghĩ lầm nhu tình trên mặt hắn là vì nàng mà lộ ra, không khỏi có vẻ mặt mừng rỡ như điên, càng thêm ra sức lấy lòng, cầu được Hoàng Đế nhìn đến.
“Hoàng Thượng, người lại nếm thử canh bí đao này, hương vị thực mới mẻ.”
Ngao Trinh đột nhiên hoàn hồn, trước mặt không phải gương mặt tràn đầy trong trí óc của hắn, mất mát nồng đậm tràn đầy trong lòng, nhưng lập tức giận lên.
Hắn thầm mắng chính mình không tiền đồ, Tần Oản Khanh chết tiệt kia đã nói rõ ràng không cần hắn, hắn lại còn giống ngốc tử mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng niệm nàng.
Ý nghĩ này, càng khơi dậy tức giận của hắn.
Dựa vào cái gì mà hắn muốn nữ nhân vô tình kia? Thiên hạ nữ nhân đâu chỉ trăm ngàn, Tần Oản Khanh không thương Trẫm, Trẫm vẫn như cũ có người thương.
Nghĩ đến đây, hắn liền chủ động há miệng, ý bảo Đường Bích Nhi đút hắn uống canh bí đao kia.
Nàng thấy thế tâm vui sướng, lấy lòng tiến lên hầu hạ.
“Hừm, canh này không tệ, Vân Nhi tự làm sao?”
Đường Bích Nhi ngẩn ra, khó hiểu nhìn hắn, sắc mặt ửng đỏ.
“Hoàng Thượng, Vân Nhi là ai?”
Ngao Trinh nhíu mày.
“Ngươi không phải gọi là Đường Vân Nhi?”
“Nô tì… Tên là Đường Bích Nhi.”
Rất đau lòng, Hoàng Thượng lại ngay cả tên của nàng cũng nhớ lầm.
Hắn không hề áy náy, gật gật đầu.
“Dù sao cũng không khác lắm.”
Vô luận Vân Nhi hay là Bích Nhi, cũng không dễ nghe như Oản Khanh của hắn.
Gặp quỷ, hắn như thế nào lại nghĩ đến nữ nhân đáng chết kia?
Trong lòng đang có chút buồn bực, Đường Bích Nhi thừa dịp vươn tay vọng tưởng ôm hắn, hắn theo bản năng đẩy ra, tránh đi đụng chạm của nàng, nhưng lập tức cảm thấy hành vi như vậy không ổn, liền cười như không cười nhìn biểu tình xấu hổ của nàng.
“Thời gian cũng không còn sớm, hầu hạ Trẫm đi ngủ.”
Nếu không thể khống chế chính mình không nghĩ đến nữ nhân không chịu để ý mình kia, vậy dùng thân thể phóng túng chính mình đi.
Đường Bích Nhi vội vàng mỉm cười gật đầu, thật cẩn thận lôi kéo tay Ngao Trinh đi vào bên trong phòng ngủ, dường như không thể chờ đợi được nữa cởi quần áo bản thân, hy vọng có thể đoạt được ưu ái của Hoàng Thượng.
Nhưng mỗi kiện xiêm y của nàng rơi xuống, sắc mặt Ngao Trinh lãi trầm trọng một phần.
Nữ tử cam tâm tình nguyện bị hắn giữ lấy, vì sao không phải Oản Khanh? Vì sao?!
Đến khi đối phương trần như nhộng nằm trên giường, ánh mắt quyến rũ nhìn mình, Ngao Trinh mới hoàn hồn, đột nhiên có loại cảm giác, nếu đêm nay hắn thật sự giữ lấy Đường Bích Nhi, thì là phản bội Oản Khanh, mà hắn cùng Oản Khanh sẽ hoàn toàn biến thành người lạ.
“Hoàng Thượng…”
Đường Bích Nhi đợi một lúc lâu lại phát hiện Ngao Trinh chính là nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được có chút nóng vội.
Hắn huy phất ống tay áo, không kiên nhẫn thở dài.
“Trẫm đột nhiên nhớ tới còn có tấu chương trọng yếu chưa xem, ngươi ngủ trước đi, đêm nay không cần ngươi hầu hạ.”
Hắn không thể phản bội Oản Khanh.
Phân phó Tiểu Ngưu Tử đang canh giữ ngoài cửa bãi giá hồi cung, không để ý tới vẻ mặt Đường Bích Nhi thất vọng, hắn khẩn cấp xoay người rời đi.
Biến hóa này làm cho Tiểu Ngưu Tử thực cảm ngoài ý muốn, bất quá hắn cẩn thận nhất suy nghĩ.
‘Xong rồi, xem ra chủ tử hắn vẫn không bỏ xuống được tình yêu ngập tràn đối với Tần cô nương.’
Ngao Trinh đáy lòng thực ảo nảo.
‘Không nghĩ tới chính mình quý như Thiên Tử, lại vì một nữ nhân để ý đến loại tình trạng này, nhưng đối phương lại không chút nào cảm kích.’
Lúc này bên ngoài đã đổ mưa to, ầm ầm vang lên tiếng sấm, giống tâm tình hắn giờ phút này, tràn đầy vô tận chua xót đen tối.
Đêm đó, hắn không hồi Triều Minh cung, mà là thẳng đến ngự thư phòng xem tấu chương.
Mưa to suốt một đêm, hắn cũng phê tấu chương suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì không có thượng triều, hắn không cần vào triều sớm, liền đứng dậy trở lại Triều Minh cung chuẩn bị ngủ một lát.
Vừa bước vào cửa cung, một tiểu thái giám liền nghênh diện quỳ xuống, hai tay còn dâng một bản tấu chương cho hắn.
“Đây là tấu chương Tần cô nương đưa tới cho Hoàng Thượng xem qua.”
“Oản Khanh đưa tới?”
Hắn vội vàng tiếp nhận, thuận tay lật xem vài tờ, phát hiện bên trong viết kế hoạch thay đổi nông nghiệp bước đầu mà không lâu trước đây nàng nói qua trên triều.
Nông nghiệp Đại Thịnh cũng không tính thập phần phát đạt, đặc biệt ở phương diện kỹ thuật, Tần Oản Khanh trong tấu chương cẩn thận nhắc tới một ít vấn đề về thuỷ lợi, phương pháp tưới tiêu đồng ruộng cụ thể.
Kế hoạch như vậy một khi thi hành, nông nghiệp Đại Thịnh sẽ đột nhiên tăng mạnh.
“Ừm, quả nhiên là đề nghị không tệ.”
Hắn như thấy được miếng ngon, lập tức đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Tấu chương này là Oản Khanh đưa tới khi nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, Tần cô nương là tối hôm qua đem tấu chương truyền đạt.”
“Tối hôm qua?”
Hắn sắc mặt lạnh lùng.
“Ngươi vì sao hiện tại mới đem tấu chương đến cho Trẫm?”
Tiểu thái giám sợ hãi ngẩng đầu.
“Hoàng Thượng tối hôm qua không phải đi Vĩnh Phúc cung lâm hạnh Đường mỹ nhân sao? Nô tài không dám quấy rầy nhã hứng của Hoàng Thượng, liền nói Tần cô nương chờ sau khi người hồi cung, thì sẽ đem tấu chương trình lên.”
“Ngươi là nói, Oản Khanh biết Trẫm đêm qua đi Vĩnh Phúc cung?”
Hắn tăng cao âm điệu.
Tiểu thái giám bị Hoàng Đế thình lình tức giận làm hoảng sợ, run như cầy sấy gật gật đầu.
“Đúng vậy, đêm qua trời còn mưa, Tần cô nương tại cửa Triều Minh cung đứng một lúc lâu, đến khi toàn thân đều ướt đẫm mới rời đi.”
Nghe đến đó, Ngao Trinh tất nhiên là giận sôi gan, tung chân đá tiểu thái giám trước mắt một cước, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Là ai cho nô tài này tùy tiện lắm miệng nói lung tung?!”
Tưởng tượng cảnh Oản Khanh một mình cô linh đứng ở trong mưa ướt đẫm, ngực hắn liền ức chế không được đau đớn.
Tệ hơn là, một khi nàng hiểu lầm hắn ngày hôm qua cùng nữ tử khác lưu vết nhơ, từ nay về sau, nàng thật sự sẽ đóng chặt tâm môn, không bao giờ vì hắn rộng mở nữa.
Tức đến thở hổn hển, Ngao Trinh âm lãnh trừng mắt tiểu thái giám bị hắn dọa choáng váng, tức giận nói:
“Tiểu Ngưu Tử, còn không đem tên nô tài này lắm miệng này ra ngoài vả miệng cho Trẫm.”
Tức chết hắn!
Ngao Trinh ngày thường đối nô tài tỳ nữ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng chỉ cần đối phương không phạm đại sai, trên cơ bản hắn là sẽ không dùng bạo lực đối đãi, hôm nay hắn thật sự là bị tức đên điên rồi, tiểu thái giám đáng thương kia căn bản không biết mình phạm sai lầm gì, đã bị Tiểu Ngưu Tử kéo lên chuẩn bị đem ra ngoài cửa.
Khoanh tay mà đứng Ngao Trinh đang nghe phía sau thanh âm tiểu thái giám mang theo nức nở cầu xin tha thứ, nhịn không được quay đầu đối Tiểu Ngưu Tử phất phất tay.
“Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra, cho dù đánh chết nô tài không có mắt này, cũng không thay đổi được sự thật.”
Hắn thở dài một tiếng.
“Huống hồ… nàng nếu biết ta tùy ý phạt người khác, nhất định sẽ càng thêm không vui.”
Lúc này Ngao Trinh mới hiểu hết tư vị chua cay ngọt đắng của tình yêu.
Cho dù Ngao Trinh từ đáy lòng không cho Tần Oản Khanh chuyển ra Hoàng cung, nhưng cũng tìm không ra lý do lưu lại, nên sáng sớm, hắn vẫn ở trước mặt văn võ bá quan, hạ chỉ đem một tòa nhà thưởng cho nàng.
Ở trong mắt quần thần, ban cho như vậy là đương nhiên.
Nhưng đối Tần Oản Khanh mà nói, lại ý nghĩa nàng cùng Ngao Trinh từ nay về sau trở về quan hệ quân thần đơn thuần.
Đây là kết quả nàng vẫn chờ đợi, nhưng đến khi trở thành sự thật, đáy lòng vẫn là ẩn ẩn nổi lên một trận nồng đậm chua xót cùng mất mát.
Bất quá Ngao Trinh đối đãi nàng không tệ, chẳng những thưởng tòa nhà, còn thưởng quản gia cùng mấy chục gia nô giúp nàng quán xuyến phủ đệ.
Mà Kim Châu, Ngân Bảo bởi vì vẫn phụ trách hầu hạ nàng, lần này nàng chuyển ra Hoàng cung, hai tiểu nha đầu này tự nhiên cũng cho nàng.
Bởi vì tư nhân vật phẩm của nàng cũng không nhiều lắm, chỉ lấy vài bọc nhỏ y phục là có thể đi.
Nhưng khi các nàng nhập nhà mới, lại phát hiện tòa nhà này cùng Hoàng cung gần gũi vô cùng, chỉ cần ra cửa cung, đi vài bước, liền đến Tần phủ, cùng Hoàng cung chỉ cách có bức tường, khoảng cách rất gần, làm cho Tần Oản Khanh không biết nói gì mà chống đỡ.
Chuyện chuyển nhà làm cho mọi người bận suốt cả ngày, thu thập thu thập, quét tước quét tước, nhưng cũng không phải Tần Oản Khanh làm lụng vất vả, nào nha đầu phụ trách giặt quần áo, nào nha đầu phụ trách nấu cơm, quản gia đều đã an bài ngay ngắn có trật tự.
Quản gia tên là Lí Phú Tường, năm nay đã năm mươi hai tuổi, dáng người mập mạp, giữa ánh mắt lại nhìn ra khôn khéo già dặn.
Bởi vì hắn là Ngao Trinh trực tiếp cấp cho nàng, Tần Oản Khanh đối vị này quản gia tự nhiên là tin ba phần, phòng bảy phần. Dù sao từ xưa đến nay, phàm Đế Vương phái nô bộc đến nhà thần tử, tám chín phần đều gian tế.
Tuy rằng nàng biết Ngao Trinh sẽ không hại nàng, nhưng có một số việc nên cẩn thận, cẩn thận đề phòng.
Dùng xong bữa tối, nàng mỏi mệt trở lại phòng ngủ mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
Phòng ngủ này so với Nguyệt Ương Cung thoải mái hơn nhiều, trên giường đệm chăn mềm mại sạch sẽ, tản ra một cỗ hương thơm tự nhiên.
Nhưng Tần Oản Khanh nằm trên giường lại không có cách nào an tâm đi vào giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, ánh mắt mơ hồ phiếm u tia sáng màu lam sắt bén của Ngao Trinh lại xuất hiện trong óc nàng, bỏ đi không được.
Nàng buồn bực dùng chăn đắp kín đầu, nhưng trong bóng đêm, phảng phất có thể nhìn thấy hắn u oán ủy khuất nhìn mình.
Ngủ không được Tần Oản Khanh một phen xốc chăn lên, tức giận ngồi dậy vò đầu bứt tóc.
Người nên u oán nên ủy khuất là nàng mới đúng!
Hắn hậu cung có nhiều phi tử xinh đẹp như vậy, tựa như hoa trong cung chờ hắn ngắt lấy, mà hắn tối hôm qua còn chọn bài tử hậu cung, đi lâm hạnh cái gì Đường mỹ nhân, vậy còn nàng thì sao?
Rõ ràng thích hắn, lại sợ hãi một khi cảm tình hãm quá sâu, tương lai sẽ không thể tự kềm chế.
Nam nhân thế kỷ 21, có lẽ còn bị pháp luật quản chế, làm bọn họ không thể không tuân thủ chế độ một vợ một chồng, cùng một người yêu nhau, hoặc không yêu vẫn sống đến già.
Ở nơi này, thời đại coi nam nhân như trời, cho dù nàng xinh đẹp, thông minh, lại được hắn ưu ái cùng sủng ái, vẫn không thể bảo đảm nàng là duy nhất của hắn trong kiếp này.
Đến khi nàng hồng nhan già đi, thanh xuân không còn, hắn còn có thể giống hiện tại như vậy cả ngày truy đuổi nàng, trong lòng trong mắt đều là nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tần Oản Khanh không khỏi giận dữ.
Hừ! Nàng còn chưa già đi, thanh xuân chưa mất, Ngao Trinh kia đáng giận cũng đã phản bội nàng.
Không, không đúng! Ngao Trinh không tính phản bội nàng.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, nàng căn bản chưa cho hắn hứa hẹn gì, không có hứa hẹn, sao gọi là phản bội?
Này liên tiếp là thị thị phi phi, nghĩ đến nàng cơ hồ đau đầu mãnh liệt, cũng không biết trằn trọc bao lâu, cuối cùng thật sự là mệt cực kỳ, trong lúc đang mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp khi, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, làm tâm nàng bắt đầu nhảy loạn.
‘Hay là trong nhà này có quỷ?’
Nàng luôn luôn theo thuyết vô thần giả, không tin trên đời có quỷ.
‘Chẳng lẽ có tặc?’
Nghe thấy tiếng bước chân người nọ đi tới bên giường, Tần Oản Khanh nhịn không được tức giận.
Gặp quỷ! Ở dưới chân Thiên Tử, lại dám vượt cửa vào phòng, xem nàng không đem tiểu tặc chết tiệt này ngay tử hình tại chỗ, nàng liền mang họ hắn!
Chờ người nọ đến gần, nàng đột nhiên đứng dậy, thân thủ muốn kháp trụ cổ họng đối phương.
Nhưng cánh tay của nàng mới đi một nửa đường, lại bị đối phương nhanh chóng bắt lấy, phản thủ, cả người bị rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nàng cảm thấy cả kinh, vừa định lên tiếng kêu to, đối phương đã nhanh chân hơn “Xuỵt” lên một tiếng.
“Oản Khanh, là Trẫm!”
“Hoàng Thượng?!”
Kinh hoảng biến thành kinh hỉ, trái tim bởi vì nghe được thanh âm làm nàng cảm quen thuộc lại rung động của Ngao Trinh, thình thịch mãnh liệt đập không ngừng.
“Trẫm ở trên giường lăn qua lộn lại thủy chung không ngủ được, cuối cùng rút ra một kết luận, thì ra là Trẫm nhớ nàng.”
Trong bóng đêm, nàng tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt hắn, lại nghe hắn lên tiếng vội vàng, cảm giác được hắn đối chính mình thật cuồng nhiệt.
Nếu nói không cảm động là giả.
Nhưng cảm động qua đi, Tần Oản Khanh lập tức rời ôm ấp của hắn, hướng giường lui lui, nương ánh trăng bên ngoài chiếu vào, nàng rốt cục mơ hồ thấy mặt Ngao Trinh.
Cho dù là ở trong bóng đêm, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, đang nhìn thẳng vào mình.
“Huynh… đã trễ thế này, đến trong phủ ta làm cái gì?”
“Nàng nhẫn tâm tuyệt tình rời Hoàng cung, Trẫm chịu khổ bị vứt bỏ, cho nên muốn đến đòi bồi thường.”
Hắn ngữ khí rất là đáng thương.
Lời nói này suýt nữa làm nàng tức chết.
“Ta vứt bỏ ngươi?”
Ngao Trinh thành thực gật đầu.
“Nàng buộc Trẫm thưởng tòa nhà cho nàng, không phải là nhẫn tâm vứt bỏ Trẫm?”
Nàng lườm hắn một cái, đáy lòng nhịn không được mắng to, trên đời này còn có Hoàng Đế vô sỉ hơn so với hắn không?
“Thân là thần tử có công đối với Đại Thịnh, ta hướng Hoàng Thượng muốn một tòa nhà, có cái gì là không đúng?”
“Đừng nói một tòa nhà, chính là mười tòa trăm tòa Trẫm cũng có thể cho nàng, nhưng nàng luôn khẩn cấp muốn chạy trốn Trẫm, điều này làm cho Trẫm thực thương tâm.”
Nói xong, hắn hướng sát vào giường vài phần.
“Mọi người đều nói một ngày không thấy như cách ba thu, lúc trước Trẫm chỉ cảm thấy lời nói này rất khoa trương, nhưng sau khi lâm triều nàng chuyển khỏi Hoàng cung, Trẫm liền rõ ràng cảm nhận được hàm nghĩa những lời này. Oản Khanh…”
Bàn tay to vuốt ve hai má của nàng.
“Trẫm thật sự rất nhớ nàng, nhớ nàng đến đêm không thể ngủ.”
Nàng không khách khí chụp lấy tay hắn, mang theo vị chua cả giận nói:
“Hoàng Thượng nói cũng thật dễ nghe, nếu đêm không ngủ được, có thể đi hậu cung tìm vui a, dù sao trong cung nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể giải quyết vấn đề mất ngủ của Hoàng Thượng.”
Trong bóng đêm, nàng phảng phất nhìn thấy hai mắt u lam của Ngao Trinh ẩn ẩn mang theo vài phần ý cười.
Nhìn hắn cười, nàng lại giận không thể nhịn nổi, hận không thể xé nát vẻ đắc ý trên gương mặt của hắn, khi hắn quay đầu nhìn nàng.
“Oản Khanh sẽ không vì Trẫm đêm hôm qua lâm hạnh Đường mỹ nhân mà ghen chứ?”
“Lâm hạnh” hai chữ vừa xuất khẩu, ghen tuông của nàng mọc lan tràn, lập tức cũng không quản hai người là quan hệ quân thần, nâng chân lên, một cước đạp qua.
Ngao Trinh tựa hồ đoán chắc nàng sẽ giận tím mặt, xoay thân một cái, ngược lại một phen cầm cái chân trắng noãn kia.
‘Ừm, chẳng những bộ dạng nàng đẹp như tiên tử, mà ngay cả chân cũng bóng loáng như ngọc.’
Hắn yêu thích không buông tay nắm cổ chân nàng, mỉm cười nhắc nhở.
“Tội hành thích vua kết cục thực là nghiêm trọng.”
“Hừ! Hoàng Thượng sao không nói, ngươi nửa đêm xông vào phòng ngủ thần tử, có phải không hợp lễ không?”
Cố gắng muốn rút chân về, lại bị hắn nắm chặt mà không thể động đậy, nàng tức giận trợn tròn mắt.
“Nhanh chút buông, bằng không ta liền kêu người, Hoàng Thượng không nghĩ anh danh một đời của người sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?”
Vẻ mặt Ngao Trinh không quan tâm, như trước thưởng thức chân ngọc của nàng.
“Người trong thiên hạ đều nói Trẫm là một bạo quân giết người không chớp mắt, làm gì có anh danh một đời?”
“Ngươi… ngươi hỗn đản!”
Nàng tức giận đến nói không nên lời.
“Ừm, tội hành thích vua đã thực đáng sợ, lại còn dám đối Trẫm ăn nói ngông cuồng, nàng phải bị tội gì?”
“Ngươi giết ta đi!”
Tức chết nàng mà.
“Trẫm không nỡ a. Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, liền phạt nàng… cả đời cả kiếp bồi bên người Trẫm, vĩnh viễn cũng không cho rời khỏi.”
Nói xong, hắn một phen đè bả vai của nàng, đem nàng đặt ở dưới thân chính mình.
Tần Oản Khanh cả kinh, ý đồ phản kháng, hai tay lại bị hắn cố định trên đỉnh đầu, miệng của nàng lập tức bị hắn hôn.
Nàng nghĩ đến Ngao Trinh hôm qua mới sủng hạnh qua Đường mỹ nhân, hôm nay lại chạy đến trong phòng mình làm loại sự tình này, cảm thấy nhất thời thập phần ủy khuất lại phẫn hận, tức giận đến nước mắt đều nhanh chảy ra.
Nhận thấy được khóe mắt nàng có hơi hơi ẩm ướt, Ngao Trinh tận đáy lòng thở dài, không tha gắt gao nắm tay nàng, đem môi tiến đến bên tai của nàng.
“Ngươi đứa ngốc này, ghen liền ghen, sao phải mạnh miệng không thừa nhận?”
“Ai ghen tị? Hậu cung là của ngươi, những nữ nhân kia cũng là của ngươi, ngươi sủng hạnh ai, tất cả đều là tự do của ngươi.”
“Trẫm không có!”
Hắn nói cái gì? Là nàng nghe lầm đi?
“Đêm qua Trẫm xác thực chọn trúng bài tử của Đường mỹ nhân, đi tẩm cung của nàng, nhưng Trẫm không làm việc gì với nàng ấy.”
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, có chút sững sờ.
“Trong đầu Trẫm nghĩ đến nàng, đáy lòng nhớ thương nàng, cả người đều đã bị nàng bắt làm tù binh, làm sao còn nhàn hạ thoải mái đi trêu chọc nữ nhân khác?”
Tần Oản Khanh cảm xúc đang phẫn nộ ghen tị, lại lập tức bởi vì hắn giải thích mà bình tĩnh lại.
“Oản Khanh, đừng trốn tránh Trẫm, cho Trẫm hảo hảo thân một chút được không?”
Hắn hỏi thật sự đáng thương, còn mang theo vài phần ủy khuất, nàng vừa nghe liền mềm lòng, tuy rằng không gật đầu đáp ứng, nhưng khi miệng hắn tới gần, cũng không cố ý phản kháng.
Có thể hôn hôn, hắn liền được voi đòi tiên.
“Oản Khanh, cho Trẫm hảo hảo ôm một cái, Trẫm sẽ không đòi hỏi quá nhiều …”
Lại là cái loại biểu tình đáng thương này, nàng biết rõ lại dung túng thì hắn khẳng định sẽ càng thêm kiêu ngạo. Hắn sẽ muốn làm gì thì làm.
“Oản Khanh, Trẫm vì nàng cấm dục lâu như vậy, trả giá nhiều như vậy, nàng không phải cũng nên cho Trẫm một ít đáp lễ sao?”
Chờ đến khi nàng thấy tình thế không ổn, đã không còn kịp rồi, quần áo của nàng sớm bị hắn cởi bỏ hết, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười xấu xa tà tứ cuồng mị.
“Trẫm cũng không cầu nhiều lắm, nàng đem chính mình trở thành lễ vật đưa cho Trẫm đi.”
= = = = = = = = = = ta là bé chuyển cảnh = = = = = = = = =
Liệt nữ sợ triền lang, lời này quả nhiên không giả.
Tần Oản Khanh bị ăn sạch sẽ, còn bị ép buộc đến cả người không còn chút khí lực nào, Ngao Trinh tựa như một con mèo ăn vụng thành công, vô cùng thân thiết ôm nàng, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.
Tuy rằng bị hắn ăn làm cho nàng vô cùng tức giận, nhưng quá trình nàng lại không cách nào phủ nhận nàng dị thường hưởng thụ.
Hơn nữa Ngao Trinh không phải loại nam nhân chiếm tiện nghi xong liền xoay người ngủ say, sau khi xong việc hắn thân mật ôm nàng, một câu lại một câu kể ra tưởng niệm cùng yêu thích của hắn đối với nàng, cho dù trong lòng còn có chút tức hắn ăn nàng sạch sẽ, cũng không tránh được trầm luân vào bầu không khí phảng phất ôn nhu cùng yêu đương vụng trộm đầy kích thích.
Lúc này, bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng, ngoài phòng ngủ cũng truyền đến tiếng bước chân hạ nhân bắt đầu làm việc.
Tần Oản Khanh vốn còn tựa vào trong lòng hắn buồn ngủ, cảm thấy cả kinh, vội vàng đem hắn đẩy ra.
“Trời sắp sáng, chàng đi nhanh đi.”
Ngao Trinh cũng biết hắn ở tại chỗ này, một khi bị phát hiện, khẳng định sẽ không tốt, nhưng nhịn lâu như vậy, cuối cùng giai nhân trong ngực, hắn như thế nào bỏ được nói đi là đi.
“Oản Khanh, nàng thật vô tình, Trẫm còn chưa ôm đủ đâu.”
Nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ngươi muốn cho ta bị mọi người chê cười sao?”
“Trẫm sao làm vậy được.”
“Nếu luyến tiếc, vậy sao ngươi còn không đi?”
Hắn vẻ mặt ai oán đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo, cố tình muốn kéo dài thời gian, Tần Oản Khanh đứng dậy, tự mình động thủ giúp hắn mặc chỉnh tề.
Ngao Trinh mừng rỡ hai mắt tỏa sáng.
“Oản Khanh thật sự là biết săn sóc, lại còn giúp Trẫm mặc quần áo.”
Lười cùng hắn đấu võ mồm, nếu nàng đợi đến trời sáng một chút, hắn khẳng định sẽ bị người khác phát hiện, đến lúc đó có thể gặp phiền toái.
Nhưng Ngao Trinh cũng không hoảng hốt, lâm nguy không loạn, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của nàng, vừa không quên sờ sờ tay nhỏ bé của nàng, thân ái khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cuối cùng sau khi giúp hắn ăn mặt chỉnh tề, nàng khẩn cấp muốn đuổi hắn đi.
“Nửa canh giờ tới sẽ lâm triều, ngươi còn không mau hồi cung, nếu như bị người khác phát hiện Hoàng Thượng đêm không về cung, trong cung chắc chắn sẽ náo loạn.”
“Không sao, Tiểu Ngưu Tử sẽ giúp Trẫm an bài hết thảy.”
“Ngươi đi hay là không đi?”
Thấy hắn lại không đi, nàng nổi giận.
Ngao Trinh biết nếu tiếp tục ở lại, Oản Khanh nhà hắn khẳng định sẽ phát hỏa, nhưng hắn nhịn không được chạy lại một tay ôm nàng vào trong lòng, đối với phấn môi kiều diễm ướt át kia hung hăng hôn.
Đến khi nàng suýt nữa ngã quỵ trong ngực, hắn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói:
“Trẫm đêm nay lại đến.”
“Ta sẽ cho Lí quản gia tăng mạnh thủ vệ!”
“Thật sự là vô tình…”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm Kim Châu cùng Ngân Bảo.
“Tần cô nương, người thức dậy rồi sao?”
Mặt nàng trắng bệch, bản năng nghĩ xem nên dấu hắn vào đâu. Nếu cho các nàng ấy biết chuyện phát sinh đêm qua, thì nguy rồi.
Ngao Trinh vô cùng thong dong đi đến giá sách sát tường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bình hoa bằng ngọc trên ngăn tủ, chỉ thấy ngón tay hắn dùng chút lực, mặt giá sách lại chậm rãi chuyển dời, hiện ra một cánh cửa nhỏ.
Tần Oản Khanh hoảng sợ, chỉ thấy Ngao Trinh cười hì hì hướng cánh cửa kia đi đến, nàng nhất thời có dự cảm xấu.
Hắn xoay người giải thích.
“Mật đạo này thông đến tẩm điện của Trẫm, đêm qua sợ từ nơi này đi ra sẽ dọa đến nàng, bất quá đêm nay, Oản Khanh, nhớ rõ tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường ngoan ngoãn chờ Trẫm a.”
Nói xong, không để ý tới kinh ngạc của nàng, trở lại rời đi.
Một lát sau, giá sách lại lần nữa đóng lại, toàn bộ phòng chỉ còn lại một mình Tần Oản Khanh.
Ngoài cửa Kim Châu, Ngân Bảo đẩy cửa tiến vào.
“Tần cô nương, người làm sao vậy a?”
Nàng vẫn kinh ngạc chưa hồi hồn, đặt mông ngồi vào trên giường, cuối cùng, nàng nhịn không được chỉ vào giá sách chửi ầm lên.
“Ngao Trinh, ngươi là tên hôn quân sắc phôi!”
Hai tiểu nha đầu bị tiếng hô của nàng làm sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
025: nữ cương trực sợ nam dây dưa.
026: chuyện đương nhiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...