"Cô không phải còn muốn giết Nam Cung Phi Vân sao chứ? Sao giờ lại muốn về Tuyết Sơn?" Hoa Nhược Hư bị Âu Dương Băng Nhi hỏi thì im lặng không nói gì, sau khi ngẫm lại thì đổi sang một lý do khác.
"Ngươi đã nói sẽ giết Nam Cung Phi Vân, ta cũng không cần phải đợi ở trong này" Âu Dương Băng Nhi có chút chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Hoa Nhược Hư nên cúi đầu xuống.
"Cô không thể không đi sao chứ?" Hoa Nhược Hư thanh âm có chút trầm thấp.
"Cừu của sư phụ đã báo, ở đây cũng không có gì đáng để ta lưu luyến, ta tự nhiên phải đi" Âu Dương Băng Nhi xoay người, chậm rãi đi ra phía cửa, buồn buồn nói.
"Chẳng lẽ ở đây không có gì đáng để lưu luyến sao?" Hoa Nhược Hư hỏi, trong lòng rất là không thoải mái.
Âu Dương Băng Nhi trầm mặc thật lâu, rốt cục nói ra hai chữ: "Không có!"
Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm giác trong lòng khí huyết dâng lên, cóhú cảm giác yêu thương, thì ra đúng là nàng một chút cảm tình đối với ta cũng không có sao?
Hoa Nhược Hư từ trong lòng hung hăng lấy ra một cái khăn che mặt màu trắng, đúng là cái khăn che mặt của Âu Dương Băng Nhi, hắn từ khi lấy được thì vẫn giữ ở trong lòng.
"Khăn che mặt của cô, trả lại cho cô!" Hoa Nhược Hư bực bội nói, một khi nàng đã không có gì lưu luyến, hắn cũng không muốn lưu giữ lại đồ của nàng.
Âu Dương Băng Nhi có chút nghi hoặc xoay người lại, thấy cái khăn che mặt trên tay Hoa Nhược Hư, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói có phần kích động cùng vui sướng: "Ngươi không phải nói mất rồi sao? Ngươi còn giữ nó sao?"
"Đương nhiên là còn giữ, chẳng qua một khi cô đã muốn về Tuyết Sơn, ta cũng đành phải trả lại cho cô" Hoa Nhược Hư trong lòng có chút khó chịu, Âu Dương Băng Nhi đi chỉ sợ hắn kiếp nầy sẽ không thể gặp được nàng.
Âu Dương Băng Nhi trong mắt dần hiện ra vẻ khác thường, nàng nhìn Hoa Nhược Hư thật lâu sau cũng không nói gì.
"Cái khăn che mặt là ngươi lấy xuống, hiện tại ngươi muốn trả lại cho ta, đương nhiên phải do ngươi đeo lên lại cho ta" Âu Dương Băng Nhi trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào động lòng người, trong đôi mắt đẹp nhanh chóng hiện lên vẻ giảo hoạt.
Hoa Nhược Hư chậm rãi đi đến phía sau Âu Dương Băng Nhi, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn che mặt chậm rãi bao trùm lấy khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Hai người trong lúc đó khoảng cách rất gần, một mùi thơm say lòng người tiến vào trong mũi Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư đột nhiên đình chỉ động tác đeo khăn che mặt cho nàng, hai tay cứ để như vậy, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng đứng, ai cũng không có cử động.
"Giúp ta đeo lên đi!" Âu Dương Băng Nhi nhẹ nhàng nói, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đeo khăn che mặt lên cho nàng, sau đó tay vẫn để ở đó không có buông ra, bỗng nhiên hắn kéo mạnh cái khăn che mặt xuống, hai tay dừng ở trên vai của nàng khẽ dùng sức, xoay thân thể mềm mại của nàng lại, đầu khẽ cúi xuống hôn, Âu Dương Băng Nhi mặc cho hắn hôn lên đôi môi anh đào của nàng, không có né tránh, càng không có kháng cự, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Nhược Hư, dần dần áp sát hồi đáp.
Thật lâu sau môi mới rời ra. Âu Dương Băng Nhi hai má ửng đỏ, hải đường kiều diễm ướt át, hạnh nhãn hàm xuân, hai mắt tràn ngập vẻ xấu hổ.
"Băng Nhi" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gọi giai nhân trong lòng một tiếng.
Âu Dương Băng Nhi tựa hồ thẹn thùng đến cực điểm, nàng dùng một thanh âm cực nhỏ nhẹ nhàng ứng một tiếng, rồi lại vùi đầu vào trong lòng Hoa Nhược Hư, không muốn ngẩng lên.
Thiên Tinh Minh, Tây Môn Lâm vội vàng tìm đến Hoa Ngọc Phượng, cầm trên tay một phong thư.
"Ngọc Phượng, Vũ Ảnh trước khi đi, bảo người ba ngày sau mới đưa ta một phong thư, muội xem" Tây Môn Lâm nói với Hoa Ngọc Phượng, "Vũ Ảnh nói chúng ta đi tra chỗ này, không biết là có ý tứ gì".
"Vũ Ảnh còn chưa có trở về, ta thấy có thể là đã xảy ra chuyện" Hoa Ngọc Phượng cau mày nói.
"Hy vọng Diệp Bất Nhị sẽ không làm gì nàng ta, dù sao bọn họ cũng là cha con" Tây Môn Lâm thở dài một tiếng nói, tuy nàng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cũng tràn ngập vẻ ưu tư, xem ra nàng rất lo lắng Diệp Vũ Ảnh sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.
"Lâm tỷ, tỷ cũng đừng quá lo lắng, muôi trước phái người đi điều tra một chút chỗ mà Vũ Ảnh nói này" Hoa Ngọc Phượng an ủi Tây Môn Lâm.
Ma cung.
"Cung chủ, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo!" Lộ Vân Trường sắc mặt lo lắng, vội vàng đi tới bên ngoài tẩm cung của Tô Đại Nhi.
"Lộ Trưởng lão, sự tình gì mà kinh hoảng như vậy?" Đôi mi thanh tú của Tô Đại Nhi nhíu lại, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Vân Trường có bộ dáng như vậy.
"Hồi Cung chủ, thuộc hạ mấy ngày này điều tra chi tiết mỗi một người của Phi Vân Đường, phát hiện mỗi một người của Phi Vân Đường đều đến từ đệ tử tinh nhuệ nhất của một trăm lẻ tám phân đàn cùng với bốn đường Tổng đàn, căn cứ theo thuộc hạ bước đầu phán đoán, đệ tử bốn đường của Tổng đàn chúng ta hiện tại liên hợp cùng một chỗ chỉ sợ cũng không phải là địch thủ của Phi Vân Đường!" Lộ Vân Trường trầm giọng nói, "Đại đa số cao thủ của Tổng đàn Ma cung, chính là các Đại hộ pháp, trừ bốn vị hộ pháp bên cạnh thuộc hạ ra, thì đều là tâm phúc của Nam Cung Trưởng lão, mà bọn họ hiện tại cũng đều đứng về phía Nam Cung hộ pháp".
"Trách không được bọn họ cho tới bây giờ đều không xem mệnh lệnh của ta ra gì, thì ra là như thế này" Tô Đại Nhi ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường, "Xem ra, phụ tử bọn họ kế hoạch cũng không là ngày một ngày hai".
"Cung chủ, là thuộc hạ vô dụng" Lộ Vân Trường trên mặt đầy vẻ hổ thẹn, vốn Tô Đại Nhi đã ký thác trách nhiệm cho hắn, hy vọng hắn có thể kềm chế thế lực của Nam Cung Hiên Viên, không nghĩ tới hắn chẳng những không thể ức chế Nam Cung Hiên Viên, ngược lại thế lực của hắn ta lại càng thêm khuếch trương.
"Lộ Trưởng lão, cái này cũng không trách được người, cho đến nay, người chỉ phụ trách bảo hộ sự an toàn của ta, mà việc lớn việc nhỏ trong cung đều do Nam Cung Hiên Viên phụ trách, bởi vậy, mọi người cơ hồ đều là tâm phúc của hắn, cái này cũng rất bình thường, ngươi không cần tự trách" Tô Đại Nhi ảm đạm cười, sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, "Lộ Trưởng lão, ngươi thấy phụ tử bọn họ muốn làm gì?"
"Cung chủ, theo thuộc hạ thấy, Nam Cung Trưởng lão nhiều nhất cũng chỉ hy vọng Cung chủ không nhúng tay vào chuyện trong cung, có lẽ là Nam Cung Trưởng lão sợ người lao nhọc, cho nên….." Lộ Vân Trường thấp giọng nói, chỉ là hắn những lời này chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không tin, càng không cần phải nói là Tô Đại Nhi.
"Lộ Trưởng lão, người không cần nói tốt cho bọn họ" Tô Đại Nhi cắt ngang lời hắn, trong mắt lòe ra vài đạo hàn mang, "Chúng ta đi Phi vân đường, ta cũng muốn xem xem, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì!"
"Vâng, Cung chủ, thuộc hạ đi chuẩn bị một chút!" Lộ Vân Trường lui ra ngoài.
"Lưu Vân, ngươi đi thỉnh Tôn Trưởng lão tới đây!" Tô Đại Nhi ngẫm lại nói, Lưu Vân ứng một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Phi vân đường. Ma cung vốn không có Phi vân đường, Phi vân đường thành lập hoàn toàn là do Nam Cung Hiên Viên cùng Nam Cung Phi Vân không xin ý kiến của Tô Đại Nhi là tự thành lập.
Nam Cung Phi Vân lúc này đang ở trong thư phòng, trên tường của thư phòng có một bức họa vẽ một cô gái giống như Giang Tiểu Nguyệt. Nam Cung Phi Vân dùng một loại ánh mắt yêu hận giao nhau nhìn bức tranh, khuôn mặt tuấn tú dần dần vặn vẹo méo mó, trở nên có chút dữ tợn.
Nửa khắc sau, Nam Cung Phi Vân tựa hồ khôi phục lại bình thường, chậm rãi đi ra, mà lúc này, một nam tử kình trang vội vàng đi tới.
"Đường chủ, có người đưa tới hai thứ, thuộc hạ không dám tùy tiện mở, thỉnh Đường chủ đến xem!" Nam tử kình trang cung kính nói.
Nam Cung Phi Vân khẽ vuốt cằm, nam tử kình trang vội vàng đi trước dẫn đường, đưa Nam Cung Phi Vân đi tới đại sảnh.
Đại sảnh có hai cái thùng gỗ, Nam Cung Phi Vân đi đến vỗ vỗ lên trên, truyền ra hai tiếng trầm muộn.
"Mở ra đi" Nam Cung Phi Vân vãng lui về phía sau một bước nói, nam tử kình trang tiến lên mở thùng ra.
"Đường chủ, hình như là nỏ, nhưng lại có chút khác biệt, còn có một phong thư, mời xem!" Nam tử kình trang thấp giọng nói.
"Cho thủ hạ của ngươi trong bảy ngày học sử dụng mấy thứ này, phương pháp sử dụng ở dưới đáy, bảy ngày sau đến gặp ta!" Không có ký tên, chữ viết thanh tú.
Nam Cung Phi Vân hiển nhiên là biết người này là ai, bởi vì trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ là Nam Cung Phi Vân sắc mặt lập tức biến đổi, bởi vì hắn một đám người không nên xuất hiện ở nơi này, Tô Đại Nhi ôm Ma cầm, Tôn Vân Nhạn cùng Lưu Vân chia làm trái phải, mà Lộ Vân Trường cùng tứ quân tử đi theo sau các nàng, một hàng tám người đều đi vào.
"Thuộc hạ tham kiến Cung chủ và hai vị Trưởng lão!" Nam Cung Phi Vân bước lên phía trước cung kính hành lễ.
"Không cần đa lễ, Nam Cung hộ pháp, ta lần này đến, là muốn mượn nhân mã Phi vân đường giúp ta làm một chuyện" Tô Đại Nhi nói thẳng ra ngay ý đồ đến đây.
"Không biết Cung chủ cần bao nhiêu người?" Nam Cung Phi Vân ngẩn ra, vội vàng hỏi.
"Không cần nhiều lắm, ước chừng một trăm người" Tô Đại Nhi nói xong liền đưa cho Nam Cung Phi Vân một tờ giấy, "Trong này có một danh sách, ngươi đem những người này giao cho ta là được".
Nam Cung Phi Vân nhanh chóng đảo qua một loạt cái tên kia, trong lòng khẽ rùng mình, toàn bộ những người này là nhân thủ tinh nhuệ nhất của Phi vân đường, một khi điều đi, thực lực của cả Phi vân đường ít nhất sẽ giảm xuống hơn một nửa.
"Không biết Cung chủ có chuyện gì muốn làm, không bằng để cho thuộc hạ thay người đi làm?" Nam Cung Phi Vân vẻ mặt cười nịnh.
"Nam Cung hộ pháp, chuyện này sự tình trọng đại, Cung chủ phải tự mình đi làm mới được, bởi vậy, ngươi hãy bảo những người này cũng hộ tống Cung chủ đi" Lộ Vân Trường trầm giọng nói, ngữ khí mơ hồ dẫn theo một loại khí thế không giận mà tự có uy.
"Hồi Cung chủ, những người này đại bộ phận đều đã ra ngoài làm việc, thuộc hạ thay người chuẩn bị một số người khác có được không?" Nam Cung Phi Vân con mắt chợt chuyển, thấp giọng nói.
"Ta chỉ cần những người này, hiện tại cần ngay!" Tô Đại Nhi lạnh lùng hừ một tiếng nói, ngữ khí không có chút đường thương lượng nào.
"Cung chủ, bọn họ quả thật không có ở trong này, nếu người nhất định muốn tìm bọn họ, thì xin đợi một ít ngày, ta sẽ truyền lệnh cho bọn họ mau chóng trở lại" Nam Cung Phi Vân cũng không có ý định nhượng bộ.
"Cung chủ, nếu không chúng ta đợi vài ngày đi?" Lộ Vân Trường ở bên cạnh thấp giọng đề nghị.
Tô Đại Nhi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Nam Cung Phi Vân.
"Ta không có thời gian chờ bọn họ trở về, chẳng qua ta hôm nay nhất định phải cần một số người, một khi những người này không có, ngươi bảo những người khác ở đây đi theo ta!" Tô Đại Nhi ngữ khí lạnh lùng, "Nam Cung hộ pháp, ta nghĩ ngươi sẽ không nói cho ta, trong này không còn những người khác chứ?"
"Cung chủ thật sự là thông minh, trong này ngoại trừ thuộc hạ cùng hắn ra, không có người nào khác" Nam Cung Phi Vân vẫn trắng trợn nói dối.
"Nam Cung hộ pháp, ta hy vọng ngươi đừng quên thân phận của ngươi, ngươi hiện tại căn bản không xem sự tồn tại của Cung chủ ra gì, không khác gì là phản bội Ma cung!" Lộ Vân Trường cả giận nói, cho dù hắn muốn ngăn cản Tô Đại Nhi cùng phụ tử Nam Cung Hiên Viên xung đột, nhưng dưới sự coi thường của Nam Cung Phi Vân như vậy, cũng nhịn không được mà cảm thấy tức giận.
"Lộ Trưởng lão, ngươi hiện tại cũng đã thấy, không phải là ta không để ý huynh muội tình thâm" Tô Đại Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngữ khí đột nhiên biến lạnh, thanh âm rõ ràng rơi vào từng ngõ ngách, "Bắt đầu từ hiện tại, Nam Cung Phi Vân bị trục xuất khỏi Ma cung, Phi vân đường tức thì giải tán!"
Tô Đại Nhi nhẹ nhàng búng một phím đàn, nam tử kình trang bên cạnh Nam Cung Phi Vân đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất.
"kẻ trái lệnh, sẽ giống như hắn vậy!" Tô Đại Nhi lạnh như băng nói ra mấy từ này, sau đó chậm rãi xoay người, "Chúng ta đi".
Võ lâm Kim Lăng phát sinh rung chuyển kịch liệt, Nam Cung Phi Vân của Ma cung dẫn dắt Phi vân đường rời khỏi Ma cung, chẳng qua hắn vẫn dùng danh hiệu Ma cung, hắn nói Tô Đại Nhi trầm mê trong tư tình nhi nữ, hành xử đã hoàn toàn rời khỏi tôn chỉ của Ma cung, hắn còn nói Tô Đại Nhi vì tình lang Hoa Nhược Hư mà không chút để ý tới ích lợi của đệ tử Ma cung, lòng của nàng đã không có đệ tử Ma cung, nàng đã không có tư cách ngồi ở vị trí Cung chủ Ma cung, mà Nam Cung Phi Vân hắn chính là Cung chủ tân nhiệm của Ma cung. Hắn kêu gọi các đệ tử của Ma cung quy phục hắn, Nam Cung Phi Vân hắn nhất định có thể làm cho Ma cung đạt tới thời khắc huy hoàng nhất.
Tô Đại Nhi đối với hành động này của Nam Cung Phi Vân có chút giật mình, nhưng lại có chút nắm trong dự kiến, chẳng qua nàng đối với việc Nam Cung Phi Vân làm thế nào để làm cho các đệ tử Ma cung có gan rời khỏi Tô Đại Nhi nàng cũng có chút không rõ, chẳng qua khi nàng hiểu được, lại cảm thấy phẫn nộ. Ma cung tuy tự xưng là Ma cung, nhưng thật ra không có làm ra nhiều lắm chuyện thương thiên hại lí, có lẽ bởi vì Cung chủ Ma cung vẫn là do nữ nhân đảm đương, Ma cung vẫn nghiêm khắc cấm các đệ tử vũ nhục nữ tử. Mà không nghĩ tới, quy định này lại thành một trong những lợi thế mà Nam Cung Phi Vân kích động thủ hạ. Hắn nói có thể cho thủ hạ đệ tử muốn tài phú, nữ nhân xinh đẹp, cướp của gian dâm đều không cấm, ngược lại cổ vũ thủ hạ đi giết người phóng hỏa đoạt tiền chiếm nữ nhân. Càng làm cho Tô Đại Nhi khó có thể chịu được chính là, Nam Cung Phi Vân xem Hoa Nhược Hư là kẻ địch lớn nhất, nói Thiên Tinh Minh có rất nhiều tài phú, nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần Hoa Nhược Hư chết đi, tất cả đều sẽ thuộc về bọn họ.
Nam Cung Hiên Viên vẫn không có xuất hiện, chẳng qua Tô Đại Nhi cũng cho rằng tất cả những chuyện này trên thực tế đều là do hắn ở phía sau thao túng, những tình cảm còn lại trong lòng cũng dần dần biến mất không còn nữa. Mà lúc này, Nam Cung Phi Vân lại cho người đưa tới Tô Đại Nhi một phong thư, nói cho nàng biết đứa con của Hoa Nhược Hư còn ở trong tay hắn, bảo nàng cẩn thận khi sử dụng Ma cầm, nếu chuẩn bị không tốt thì có thể sẽ làm mất mạng trẻ con không có sức chống cự.
"Hèn hạ vô sỉ!" Tô Đại Nhi hận hận mắng, nàng tuy nhiên có thể thu nhỏ phạm vi khống chế công kích của ma cầm, nhưng một khi có nhiều người, nàng căn bản không có biện pháp khống chế, Ma cầm vừa ra, trong phạm vi nhất định những gì còn sống đều bị ảnh hưởng, cao thủ võ lâm bình thường còn có thể chống cự ma cầm, nhưng nếu là một đứa trẻ con nghe được, khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ, cứ như vậy, Tô Đại Nhi rõ ràng là sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không dám coi thường vọng động.
Dã tâm của Nam Cung Phi Vân tuy Hoa Ngọc Phượng cùng mấy người Hoa Nhược Hư sớm đã dự đoán, nhưng đột nhiên xảy ra biến cố như vậy vẫn làm cho bọn họ có chút cảm giác ứng phó không kịp.
Âu Dương Băng Nhi cùng Cung Nhã Thiến dẫn theo mười lăm cao thủ Tuyết Sơn đi vào Thiên Tinh Minh, các nàng chỉ nói cùng nhau đối phó với Nam Cung Phi Vân, mà Âu Dương Băng Nhi rốt cuộc cũng không nói ra chuyện với Hoa Nhược Hư, mọi người cũng đều không biết. Hoa Ngọc Phượng nghe được Triệu Uyển Nhi đã rời đi thì có chút ngạc nhiên, chẳng qua đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt mấy người Âu Dương Băng Nhi ở lại Thiên Tinh Minh, dù sao siêu cao thủ như Âu Dương Băng Nhi cùng Cung Nhã Thiến, thêm càng nhiều thì thực lực càng tăng cường.
Ban đêm, Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy Hoa Nhược Hư đi vào miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng vẫn khó có thể che dấu sự bi thương trên mặt.
"Phượng nhi, nàng thế nào rồi?" Hoa Nhược Hư ôn nhu hỏi, hắn nhìn ra sắc mặt Hoa Ngọc Phượng có vẻ không đúng.
"Sư đệ, manh mối mà Vũ Ảnh để lại rất hữu dụng, ta đã tìm được Độc Môn" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói.
"Phượng nhi, đây là tin tức tốt, nàng sao lai còn khó chịu như vậy?" Hoa Nhược Hư có chút nghi hoặc hỏi.
"Vì điều tra chỗ này mà đã hy sinh tính mạng mười ba đệ tử của thư viện" Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc nhịn không được sự thương tâm, bổ nhào vào lòng tình lang, nước mắt như mưa, nàng vừa uất nghẹn vừa nói, "Cũng là do ta không tốt!"
"Phượng nhi, điều nầy cũng không thể trách được nàng?" Hoa Nhược Hư trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, mười ba người này có thể nói là vì chuyện của hắn mà chết, chẳng qua hắn cũng chỉ có thể an ủi Hoa Ngọc Phượng, những người này đều là thủ hạ của nàng, dĩ nhiên buồn nhất cũng là nàng.
"Ta sớm nên nghĩ có liên quan đến Độc Môn, nếu ta để cho bọn họ chuẩn bị kỹ, sẽ không như vậy" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói, "Ta còn muốn bọn họ phải tra rõ ràng mới có thể đến nói kết quả cho ta, nếu người đầu tiên chất bọn họ lạp tức bẩm báo, thì mười hai người kia cũng sẽ không chết, mấy cái này chỉ có thể trách ta mà thôi".
"Phượng nhi, người chết thì đã chết rồi, chúng ta có thương tâm cũng vô dụng, chẳng qua chúng ta cũng không thể để cho bọn họ hy sinh như vậy được" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, nhẹ nhàng nói, "Phượng nhi, nàng cứ yên tâm, ta sẽ vì mấy đệ tử thư viện đã chết đi này mà báo thù".
Màn đêm buông xuống, Hoa Nhược Hư một người một ngựa đi tới Độc môn, Hoa Nhược Hư bản thân không sợ kịch độc, mà Độc môn lợi hại nhất chính là dùng độc, đụng tới một kẻ địch không sợ độc mà võ công lại cao cường, đúng điểm yếu trí mạng của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...