Tình Kiếm

Hoa Nhược Hư đến giờ vẫn không ngờ được ngày hôm ấy chính mình lại thống hận bản thân không có võ công đến vậy. Bởi hắn không có võ công, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tiểu Tuyết vì bảo vệ hắn mà bị thương, chỉ có thể giương mắt nhìn Thanh tỷ bị vây trong vòng nguy hiểm, còn hắn ở bên cạnh chỉ biết thúc thủ vô sách. Hắn âm thầm cắn chặt răng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, trải qua ngày hôm nay, hắn nhất định phải ép mình học võ công, hắn phải bảo vệ tất cả những ai yêu hắn và với tất cả những người hắn yêu.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Giang Thanh Nguyệt bay xa đến hơn hai trượng, tay bưng kín bộ ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Thanh tỷ, nàng thế nào rồi?" Nhược Hư kinh hãi thất sắc, lập tức chạy tới bên người nàng, vội vàng lên tiếng hỏi.
"Hoa lang, ta không có việc gì! Chỉ là... có lẽ... ta không thể chiếu cố chàng được nữa."
Giang Thanh Nguyệt ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn nam tử mình yêu thương, vừa thở hổn hển vừa nói, sắc mặt có chút tái nhợt, Nhược Hư ngốc nghếch thế nào cũng có thể nhận ra nàng bây giờ đã bị thương không nhẹ.
"Giang Thanh Nguyệt, là ngươi tự mình chuốc lấy đau khổ, nếu ngươi trái lại sớm giao ra Tình kiếm thì có lẽ sẽ không đau đớn như vậy rồi." Trương Liệt cười lạnh, chậm rãi đi tới gần.
Nhược Hư hung dữ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt phát ra thần quang phẫn nộ, nhìn chòng chọc vào Trương Liệt , hận không thể ngay lập tức nuốt y vào bụng.
"Trương Liệt, nếu Hoa Nhược Hư ta hôm nay không chết, ngày sau nhất định sẽ khiến ngươi thi cốt không còn." Thanh âm Nhược Hư lạnh lẽo như vừa từ hầm băng thoát ra, trong giọng nói chứa đựng hận ý ngập trời khiến mọi người chung quanh đều có cảm giác không lạnh mà run.
"Bằng vào ngươi sao? Đáng tiếc ngươi không còn cơ hội nữa." Trương Liệt cũng hơi trù trừ, bất quá trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt. Trong lúc nói chuyện, tay Trương Liệt đã hướng thẳng về phía Giang Thanh Nguyệt và Hoa Nhược Hư hai người .
"Tinh - Tang" hai tiếng đàn chói tai vang lên,Trương Liệt cảm giác một trận kình phong đánh úp về phía tay y, đồng thời sau lưng cũng có một cổ sát khí mãnh liệt ập đến, thân thể y vội vàng lách khỏi nơi ấy hai trượng .
Cùng lúc ở bên kia, Kim đồng ngọc nữ hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt thống khổ lui trở về sau. Hàm Tuyết có chút lo lắng nhưng bất quá lại không kịp nghĩ đến nguyên nhân, vội vàng chạy tới bên cạnh Nhược Hư.
"Thiếu gia, huynh không sao chứ?" Hàm Tuyết vội vàng hỏi, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên tay nàng còn đang rỉ máu.
"Tiểu tuyết, ta không có việc gì." Nhược Hư trên mặt lộ vẻ mặt vui mừng, quay đầu nhìn xuống Giang Thanh nguyệt trong lòng, thấp giọng nói: "Thanh tỷ, xem ra chúng ta được cứu rồi."
Trên trường xuất hiện ba vị thiếu nữ , ba vị thiếu nữ đẹp đến nỗi khiến kẻ khác không thể không ngoái nhìn, bạch y thiếu nữ ở giữa nhìn Nhược hư mỉm cười ngọt ngào.
"Bây giờ là hình dáng thật của huynh phải không? Thật là đẹp quá đi, so với lần trước xem ra còn ưa nhìn hơn." Bạch y thiếu nữ hi hi cười, lộ vẻ thật ngây thơ. Nhược Hư ngơ ngác nhìn thiếu nữ trong chốc lát, hắn như thế nào cũng không thể đem nàng và Ma Cung cung chủ Tô Đại Nhi liên hệ với nhau được, có điều trong lòng hắn lại hiểu, nàng quả thật chính là tiểu ma nữ khiến cho hắc bạch lưỡng đạo trên giang hồ đều thập phần sợ hãi.

"Ngọc bội ta tặng huynh, huynh còn mang trên người hay không? Huynh mà nói không, ta sẽ tức giận cho coi, mau lấy ra cho ta xem một chút đi." Đại Nhi nhẹ nhàng đi tới bên người Nhược Hư, giọng nói tựa như đang làm nũng.
Nhược Hư theo ý thức cho tay vào ngực áo, lấy khối ngọc bội kia ra. Đại Nhi khúc khích cười, dáng vẻ vô cùng cao hứng.
"Huynh phải nhớ đến ta nhiều hơn đó." Đại Nhi cười hì hì: "Ngày sau ta sẽ lại tìm huynh chơi đùa."
Hình dáng chân thật ấy làm cho người ta không cách nào nhìn ra sự ngoan độc của nàng, chẳng lẽ đây mới chính là cảnh giới của ma nữ? Nhược Hư trong lòng miên man suy nghĩ đột nhiên phát hiện bàn tay Đại Nhi đang hướng về phía ngực của Giang Thanh Nguyệt, khiến hắn càng thêm hoảng sợ.
"Đại Nhi tiểu thư, cô... cô đừng làm thương tổn Thanh tỷ được không?" Nhược Hư giọng nói có chút cầu khẩn.
"Chẳng lẽ trong mắt huynh, ta lại xấu xa như vậy sao?" Nụ cười ngọt ngào của Đại Nhi thoáng cái đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là một vẻ mặt u oán, giọng nói tràn đầy ủy khuất.
"Không phải như vậy , ta….. ta….." Nhược Hư không biết nói thế nào cho phải.
"Yên tâm đi, ta chỉ giúp cô ta chữa thương thôi." Đại Nhi lại khôi phục nụ cười ngây thơ ban nãy.
"Nhớ, từ nay về sau hãy gọi ta là Đại Nhi, ta phải đi trước đây, sau này ta lại tới bắt huynh đùa vui với ta." Lát sau, Đại nhi nhấc tay khỏi người Giang Thanh Nguyệt chậm rãi đứng lên, dáng vẻ xinh đẹp toát ra sự dụ hoặc vô cùng .
"Đa tạ Tô cung chủ." Sắc mặt tái nhợt của Giang Thanh Nguyệt đã khôi phục chút sắc hồng, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Đại Nhi, nàng rời khỏi lòng Nhược Hư, sửa sang quần áo nói lời đa tạ.
"Không cần khách khí , cô là người huynh ấy thích, ta cũng vì giúp huynh ấy thôi." Đại Nhi nũng nịu nói.
"Lưu Vân, Phi Nhứ chúng ta đi thôi." Đại nhi chậm rãi xoay người, nhẹ giọng nói.
"A phải rồi, huynh thổi một khúc nhạc cho ta nghe được không?" Đại Nhi đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Nhược Hư nói.
Nhược Hư gật đầu, từ trong ngực áo lấy ra một thanh tiêu, nơi bình địa chầm chậm vang lên tiếng tiêu dìu dặt, âm điệu say lòng người theo ngón tay Nhược Hư mà lên xuống, một khúc “Lệ nhân hành” theo đó chậm rãi phát ra. Đột nhiên tiếng đàn sâu kín cùng tiếng tiêu hợp vào nhau. Từng ngón tay bé nhỏ của Đại Nhi cũng nhẹ nhàng chuyển động, tiếng đàn uyển chuyển, tiếng tiêu ưu mỹ, phối vào nhau thật hoàn hảo. Từ trong tiếng đàn ấy, Nhược Hư như cảm giác được sự bất đắc dĩ, nỗi cô đơn, cùng tình cảm của riêng nàng.

Tiếng tiêu và tiếng đàn đã ngừng lại nhưng dư âm của nó vẫn còn phảng phất không dứt. Lúc mọi người tỉnh lại, Đại Nhi đã rời khỏi chỗ này rồi. Những kẻ khác cũng không còn đây nữa, chỉ còn lại mấy người bọn Nhược Hư.
“Hoa lang, bọn họ đâu cả rồi?” Giang Thanh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng không biết nữa” Nhược Hư cười khổ nói, vừa rồi trong lúc hắn trầm mê giữa tiếng đàn và tiếng tiêu, khi tỉnh lại thì giật mình phát hiện ra mọi người đều đã biến mất cả.
“Có lẽ đã bị Tô Đại Nhi mang đi rồi, chỉ có cô ta mới có loại năng lực này.” Hoa Phi Hoa ở bên cạnh tiếp lời. Nhược Hư trầm mặc không nói gì, quả thật chỉ có Tô Đại Nhi mới có thể vừa rồi vô thanh vô tức mang gần trăm người đi khỏi.
“Mặc kệ nói thế nào, lần này ít nhiều cũng nhờ cô ta, bằng không chỉ sợ chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.” Nguyệt Thiên Hồng khẽ thở dài một hơi nói, trận chiến vừa rồi quả khiến cho bọn họ vô cùng vất vả, ba người bọn họ bị Lao Sơn Tứ Quỷ vây công thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được. Hàm Tuyết và Giang Thanh Nguyệt càng thụ thương nhiều hơn, nếu không nhờ Tô Đại Nhi đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ bọn họ khó thoát khỏi cái chết.
“Chắc là Hoa huynh đệ có phúc khí rồi, Tô Đại Nhi đâu thể dễ dàng yêu một người như vậy chứ.” Hoa Phi Hoa bên cạnh cảm thán nói.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Tô Đại Nhi yêu thiếu gia hồi nào!” Hàm Tuyết trừng mắt liếc Hoa Phi Hoa một cái.
“Nếu Tố Đại Nhi không yêu Hoa huynh đệ, cô ta đương không lại đi giúp chúng ta làm gì? Tiểu Tuyết à, không sao đâu, cô cùng lắm thì làm thiếp thôi, nếu không được nữa thì ta cũng có thể cưới cô làm vợ đấy.” Hoa Phi Hoa lại bắt đầu nói hưu nói vượn.
“Hoa Phi Hoa, ngươi là tên hỗn đản, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!” Hàm Tuyết tức nghẹt thở đến mức muốn xông qua bên kia đánh nhau với hắn.
“Tiểu Tuyết, Hoa huynh chỉ nói đùa mà thôi, muội đừng nên tưởng thật.” Nhược Hư vội vàng khuyên nhủ nàng.
“Hứ!” Hàm Tuyết tức khí trừng mắt với Hoa Phi Hoa, hừ nhẹ một tiếng.
“Chúng ta lên đường thôi, dây dưa đã lâu rồi, mau sớm tìm một khách điếm để nghỉ ngơi đi.” Giang Thanh Nguyệt bất đắc dĩ phải lên tiếng, hai người này thật chẳng khác oan gia với nhau.


Đêm đến, Nhược Hư cùng Giang Thanh Nguyệt vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên bị kinh động bởi tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cánh cửa bật mở xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
“Tiểu Tuyết, có việc gì không? Vào trong trước đi” Nhược hư sau chút ngẩn người liền hỏi.
“Thiếu gia, muội….. muội…..” Hàm Tuyết lúng túng chẳng biết nói sao cho phải, trên mặt càng lộ ra biểu tình kỳ quái, vừa tràn ngập lo lắng lại tựa hồ có chút kích động.
“Tiểu Tuyết, muội làm sao vậy?” Nhược Hư khẽ lấy làm lạ bước đến cửa, hắn đột nhiên trở nên ngây dại.
Phía sau Hàm Tuyết còn có một người nữa; vẫn với bộ quần áo màu tím ấy, vẫn thân ảnh đã hớp hồn khuấy mộng hắn ấy, lại thêm gương mặt xinh đẹp hắn chẳng thể nào quên, có nằm mơ hắn cũng không ngờ được người ấy lại xuất hiện ở đây – Hoa Ngọc Loan, nàng lúc này đang an nhiên đứng sờ sờ trước mặt hắn.
“Ta không nằm mơ chứ?” Nhược Hư thì thào nói, nhưng cảm giác lúc này lại chân thật như vậy. Nhìn về phía Giang Thanh Nguyệt trong phòng, lại nhìn sang Hoa Ngọc Loan, trong lúc nhất thời hắn trở nên si dại.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Hàm Tuyết vội vàng lay gọi hắn, đánh thức hắn tỉnh lại, chỉ phát hiện ra lúc này Hoa Ngọc Loan đã vào trong phòng, đôi mắt lạnh lùng mở to nhìn Giang Thanh Nguyệt.
“Sư tỷ.” Nhược Hư nhẹ nhàng gọi, thanh âm có chút chua xót, “Sao nàng lại đến đây? Nàng không phải đã cùng…..”
“Thiếu gia, huynh vẫn còn chưa rõ sao? Đại tiểu thư căn bản không có lập gia đình, đại tiểu thư chỉ vì muốn huynh hiểu ra mình không có chí tiến thủ, hy vọng huynh có thể ở bên ngoài chịu chút va chạm mà thôi, huynh vì sao không chịu nghe lời muội và tiểu thư chứ?” Hàm Tuyết ở nên cạnh nhẹ giọng thốt lên, trong thanh âm ẩn chút cảm giác hoang mang.
Như sét đánh ngang tai, Nhược Hư thoáng chốc đã hiểu ra mọi chuyện.
“Thật thế sao? Sư tỷ, nàng nói ta nghe, chuyện này có thật không?” Nhược Hư phút chốc không thể tiếp nhận nổi sự thật này, cho tới nay hắn luôn nghĩ rằng Hoa Ngọc Loan đã là thê tử của người khác rồi, vì vậy mà đành đau thương rời bỏ Hoa Sơn, đến nay người ta lại nói cho hắn biết căn bản không có chuyện này xảy ra, sự thay đổi quá lớn này làm hắn không biết nên cao hứng hay thương tâm vào lúc này nữa.
“Ngươi bây giờ hãy trở về cùng ta, xem như mấy ngày nay không phát sinh bất cứ chuyện gì, sự tình của ngươi và người khác ta cũng có thể không quan tâm.” Hoa Ngọc Loan rốt cuộc cũng nói chuyện, giọng nói tuy có chút lành lạnh nhưng có thể nhìn ra nội tâm nàng lúc này đang kịch liệt tranh đấu.
“Sư tỷ, nàng vì sao lại muốn gạt ta, nàng muốn ta học võ công, nàng muốn ta được va chạm ở bên ngoài, nàng có thể trực tiếp nói ra với ta mà.” Nhược Hư mau nước mắt nói tiếp. “Vì sao nàng không dùng cách đó chứ?”
“Sự tình trước đây ta không muốn nhắc lại nữa, ngươi bây giờ cùng ta trở về Hoa Sơn, chúng ta sau đó sẽ lựa ngày thành thân.” Đôi mỹ mục của Hoa Ngọc Loan có chút ươn ướt, giọng nói cùng sắc mặt không có nửa điềm thương lượng.
Giang Thanh Nguyệt bên cạnh vẫn không nói gì, nàng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là nàng không ngờ nó lại đến sớm như thế, trong lòng nàng kỳ thật rất mâu thuẫn, nàng biết trong lòng Nhược Hư yêu thương nhất vẫn là Hoa Ngọc Loan, vì ước vọng của hắn, nàng hy vọng hắn sẽ cùng Hoa Ngọc Loan trở về, có điều nàng lại càng mong muốn hắn có thể ở lại bên cạnh mình, tình cảm muôn thuở vẫn chứa đựng sự ích kỷ, nàng cũng không ngoại lệ. Bất quá nàng cũng không chủ động nói điều gì, nàng muốn chính bản thân Nhược Hư lựa chọn, nàng sẽ tôn trọng quyết định của hắn.
“Sư tỷ, không thể được, ta không thể có lỗi với Thanh tỷ, ta đã hứa với Thanh tỷ rằng ta sẽ ở bên nàng ấy cả đời” Nhược Hư thì thào nói, nội tâm hắn vô cùng thống khổ, hắn thật sự muốn Hoa Ngọc Loan trở về, sau đó cùng nàng thành thân, cùng nhau sống trọn đời, nhưng nếu như vậy hắn mãi mãi cũng không thể an lòng, hắn không quên được khoảng thời gian ở cạnh nhau cùng Giang Thanh Nguyệt, càng không quên được lời hứa hẹn của hắn với nàng.

“Giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm!” Hoa Ngọc Loan nghiến răng ken két. “Ngươi đừng hối hận về chuyện này, từ nay về sau ngươi không cần trở về Hoa Sơn nữa.” Hoa Ngọc Loan trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nàng cho rằng nàng đã nhượng bộ nhiều như thế, vì hắn nàng đã hy sinh lớn đến vậy, thế mà hắn lại không nỡ rời bỏ một người nữ nhân khác.
“Tiểu Tuyết, theo ta trở về, từ nay về sau, Hoa Sơn không còn người như hắn nữa.” Hoa Ngọc Loan oán hận liếc Nhược Hư một cái rồi giận dữ bỏ đi. Hàm Tuyến lưu luyến nhìn hắn không nỡ rời khỏi, trong mắt long lanh những giọt lệ, nàng lấy tay lau khô rồi cũng xoay người rời đi.
Nhược Hư si ngốc nhìn theo bóng lưng Hoa Ngọc Loan, nước mắt cuối cùng cũng nhỏ xuống. Lúc này đây, hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn mất đi người sư tỷ yêu dấu nhất của mình.
Giang Thanh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn ái lang, im lặng không nói gì. Trong lòng nàng vừa vui lại vừa buồn, vui bởi Nhược Hư đã vì nàng mà ở lại, buồn bởi nàng biết trong lòng hắn thật ra đang sầu khổ, hắn kỳ thật rất muốn trở về Hoa Sơn, Hoa Ngọc Loan đã tạo cho hắn điều kiện tốt như vậy, chỉ cần hắn trở về, nàng ta sẽ cùng hắn thành thân. Nàng cũng biết, hắn kỳ thật đã sớm trông mong được thấy cái ngày ấy, có điều hiện giờ, vì nàng hắn đã để vuột mất cơ hội quý báu.
“Hoa lang, không còn sớm nữa, chàng nghỉ ngơi trước đi.” Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, Nhược Hư đã ngây ngốc như vậy hai canh giờ rồi, nàng rốt cuộc vì đau lòng mà nhắc nhở hắn.
“Thanh tỷ, ta xin lỗi.” Nhược Hư chậm rãi xoay người lại, nhìn Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói.
“Ngốc ạ, chàng có làm gì đâu mà xin lỗi ta chứ?” Giang Thanh Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Phải rồi, Thanh tỷ, tối hôm qua nàng nói muốn cho ta xem vật gì đó, hiện giờ có thể đem ra cho ta xem không?” Nhược Hư miễn cưỡng cười nói.
Giang Thanh Nguyệt trong lòng âm thầm thở dài, nàng biết thật ra Nhược Hư muốn đổi chủ đề, hướng mắt sang chuyện khác để quên đi sự tình của Hoa Ngọc Loan.
“Hoa lang, chàng xem thanh kiếm này, đây chính là Tình Kiếm.” Giang Thanh Nguyệt lấy ra một thanh kiếm ngăm đen không hoa văn, xem ra rất bình thường, nhưng chính thanh kiếm này đã làm cho giang hồ dấy lên một trường tinh phong huyết vũ.
Nhược Hư kinh ngạc nhìn thanh kiếm trên bàn, cầm nó lên, cảm giác trên tay vô cùng mát lạnh ngoài ra không còn thứ cảm giác nào khác. Kiếm rất nặng, hắn cầm lên cũng phải hao chút sức lực.
“Giang hồ đồn đãi, thanh kiếm này ẩn dấu một bí mật cực lớn, giải khai nó có thể học được tuyệt thế võ công, bất quá ta cũng không biết nó sở hữu bí mật gì, ngoại trừ thân kiếm rất sắc bén và khả năng có thể kích phát kiếm mang ra ngoài, ta không phát hiện ra bất cứ công dụng nào khác.” Giang Thanh Nguyệt chậm rãi nói. “Nghe nói thần binh đều phải chọn chủ, ta nghĩ có lẽ chỉ có chủ nhân chính thức của nó mới có thễ cởi bỏ bí mật này, cho nên ta muốn để chàng thử.”
“Thanh tỷ, ta căn bản là không có võ công, cho nên không thể trở thành chủ nhân của nó được đâu.” Nhược Hư cười khổ một tiếng nói.
“Thần binh chọn chủ có võ công hay không cũng chẳng quan hệ gì” Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói “Hoa lang, chàng rút kiếm ra nhìn thử xem.”
Nhược Hư cầm kiếm, lại bắt đầu phát run. Giang Thanh Nguyệt trong lòng đau xót, hiểu được hắn tự nhiên lại đang nghĩ đến Hoa Ngọc Loan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui