Tình Đầu Dành Hết Cho Em H


Nữ sinh tóc cột đuôi ngựa tên là Vũ Yên.

Cô ta chạy trối chết, trên gương mặt còn hằn vết đỏ tấy do vừa rồi tự tát lấy mình, cô ta chạy tới ngã ba phòng học nhạc rồi rẽ vào.

Bên trong lớp học, Bối Lạc đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm, bản nhạc du dương theo từng nhịp ngón tay cô mà tuôn ra.

Bối Lạc vươn tay lật cuốn nhạc, rồi bất chợt ngưng lại, cô nhìn về phía Vũ Yên đang hớt hải không yên đứng trước cửa.

“Có chuyện gì?” Bối Lạc lạnh nhạt.

Vũ Yên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cô ta thật sự là sợ hãi, ánh mắt Khương Tình vừa rồi nhìn cô ta như nhìn một người chết, trái tim cô ta run rẩy đầy bất an.
Cô ta tiến tới nắm lấy tay Bối Lạc, thấp giọng khẩn cầu “Chị Bối Lạc, Khương Tình đột nhiên xuất hiện cứu Hạ Nhi đi rồi.”
Bối Lạc nghe vậy liền ném mạnh cuốn nhạc phổ lên phím đàn vang lên âm tiết cực kì chói tai.

Bối Lạc hất tay Vũ Yên rồi vung tay cho cô ta một cái tát, gương mặt dữ tợn, cô nói:
“Tại sao Khương Tình lại biết mà tới đó? Tao đã nói với chúng mày cái gì hả? Không nhớ rõ sao?”.
Vũ Yên bị một cái tát liền lảo đảo muốn ngã, cô ta vội vã cố gắng giải thích.
“Tụi em không biết tại sao Khương Tình lại xuất hiện ở đó, chỉ là chị ấy rất tức giận.

Chị Bối Lạc, liệu chị Khương Tình có tìm tụi em trả thù không?” Cô ta nói với vẻ bất an lo sợ, người ngoài không biết nhưng cô ta rất rõ ràng Khương Tình là người vô cùng nguy hiểm.

Gia tộc cô ta vì đắc tội Khương thị đã bị chính tay Khương Tình làm cho phá sản.

Nếu không phải Bối Lạc cầu tình thì cô ta giờ phút này cũng không được học ở ngôi trường này nữa rồi.


“Mày có khai ra tao không?” Bối Lạc gằn giọng.
“Không! Dù có chết em cũng không khai ra chị.

Chị Bối Lạc, chị cứu em lần này có được không?”.

Cô ta gắng sức khẩn cầu.

Bối Lạc nghe cô ta không khai ra mình thì yên tâm phần nào, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đưa tay tới nắm lấy tay Vũ Yên, cười dịu dàng:
“Em yên tâm, chỉ cần khoảng thời gian này em tạm thời ở nhà vài ngày, đợi Khương Tình tạm quên đi, chị sẽ không để Tình Tình làm gì em đâu.”
Vũ Yên sợ hãi nắm chặt tay Bối Lạc.

Cô ta gật đầu ngoan ngoãn.
“Chị Bối Lạc, em đã hiểu.”
Bối Lạc liền cười, trong lòng thì vô cùng tức giận.

Cô có vẻ đánh giá thấp tầm quan trọng của Hạ Nhi trong lòng Khương Tình rồi.

Có lẽ phải dùng biện pháp mạnh hơn mới giải quyết được mối hoạ trong lòng cô.

Hạ Nhi nằm trong lòng Khương Tình, cô cảm nhận từng nhịp tim gấp gáp của Khương Tình, nhìn giương mặt sa sầm tức giận của người nào đó, cô bỗng cảm thấy thật vui vẻ.

Cô đưa tay che miệng cười trộm, bỗng nghe tiếng Khương Tình cúi đầu nhìn cô, tức giận nói:
“Em còn cười được sao? Tôi lo lắng đến mức nào em biết không?”.
Hạ Nhi vờ ho vài tiếng, rồi bình tĩnh hỏi ngược lại:
“Sao chị biết em ở sân thượng?”
Khương Tình liếc cô nhóc không biết sợ trong lòng:
“Tôi luôn ở trong xe đợi em ra khỏi cổng, hôm nay đợi mãi không thấy em.

Cảm giác có chút không ổn, em đó..

tôi đi tìm khắp nơi, tôi như một đứa điên lo lắng đứng ngồi không yên, còn em thì vui lắm.

Còn có sức mà cười giỡn.”
Hạ Nhi lấy tay che miệng, mắt to tròn tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Hoá ra chị là kẻ biến thái cuồng theo dõi.”
Khương Tình nhíu mày, nếu không phải đang bế cô nàng, cô nhất định sẽ gõ cho cái đầu nhỏ đó một cái thật đau.

Cô im lặng rồi nói:
“Bọn họ tìm đến em cũng là lỗi của tôi, liên luỵ em rồi.

Xin lỗi!”
Hạ Nhi liền ngay lập tức cười khúc khích, tiếng cười lảnh lót cực kì dễ nghe:
“Em cảm thấy họ cũng đáng yêu mà, bảo vệ thần tượng vì sợ em vấy bẩn chị, chị à! Chị có sợ em nhún chàm chị không?” Vừa hỏi cô vừa nghiêng đầu cười vui vẻ.

Khương Tình nhìn sắp đến cửa phòng y tế.

Liền cúi đầu đặt lên môi Hạ Nhi một nụ hôn lướt qua, giọng ấm áp khiến người nghe muốn tan chảy:

“Nếu là em thì em muốn thế nào cũng được, tôi rất sẵn lòng.”
Hạ Nhi im bặt, đôi mắt to màu hổ phách đầy kinh hách.

Được rồi! Cô chỉ đùa giỡn thôi có được không?
Hù chết bổn cô nương.

Trong lúc Hạ Nhi đang còn kinh hách vì câu trả lời muốn được cô nhún chàm đó của Khương Tình, chân cô bỗng cảm thấy lành lạnh, cô cúi đầu nhìn thì phát hiện mình đã ngồi trên giường trắng ở phòng y tế, dưới chân cô là Khương Tình, đang vì cô mà thoa một lớp cao gì đó lành lạnh.

Nhìn ngón tay Khương Tình đang vuốt ve chân cô một cách dịu dàng, giống như cô là một món đồ sứ dễ vỡ.

Tim Hạ Nhi bỗng chốc rung động mãnh liệt.

Từ nhỏ đến lớn cô chúng tinh phủng nguyệt, cả Hạ gia coi cô là trân bảo, nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, nhưng chưa một lần cô cảm nhận được sự dịu dàng nào như thế này.
Lúc Khương Tình bế cô đi một đoạn đường dài như thế, không một chút thở gấp, chân thì chỉ vội vàng rồi lo lắng trách móc cô không biết sợ.

Lòng Hạ Nhi nếu không rung động thì cô chính là kẻ nói dối.

Hạ Nhi biết rõ trong lòng cô Khương Tình đang chiếm một ví trí đặc biệt, đặc biệt đến nỗi nó không còn là yêu thích cái đẹp đơn thuần nữa.

Cô muốn người này.

Muốn Khương Tình là của cô.

“Xong rồi đấy! May mà không ảnh hưởng đến xương, chỉ bầm hơi nặng một tí.” Khương Tình vừa nói vừa xoa xoa vết bầm đỏ trên chân, ngước mắt lên nhìn cô.

Bắt gặp Hạ Nhi cũng đang thẩn thờ nhìn mình.

Khương Tình liền cười, nụ cười ấm áp pha chút ý vị không rõ, đôi mắt màu nâu sẫm có sức quyến rũ làm người ta có chút ý nghĩ muốn làm gì đó với cô.

Hạ Nhi đỏ mặt, tự dưng lại không biết phải đối diện với Khương Tình như thế nào.
Cô vụng về muốn đứng lên, Khương Tình liền giữ chặt tay cô, nghiêm giọng.
“Chân đang bị thương, em lộn xộn cái gì.”
“Em không sao.” Hạ Nhi cố chấp, cô muốn chạy khỏi đây để đầu óc thanh tịnh trở lại, cô cứ bị Khương Tình dụ hoặc đến mụ mị đầu óc cả rồi.

“Em ngoan đi.


Đừng để tôi tức giận với em.” Khương Tình giữ chặt tay Hạ Nhi, quyết không cho cô nhóc tự ý quyết định.

Nhưng Hạ Nhi cũng rất cố chấp, một người nhất quyết phải đi khỏi bằng được, một người thì cố gắng giữ lại không dám mạnh tay sợ đối phương đau.

Hạ Nhi sức lực vốn không bằng Khương Tình, chân lại còn bị thương, cô mất đà ngã lên giường, kéo theo Khương Tình đang giữ lấy cô, hai người dùng một tư thế hết sức mập mờ đè lên nhau.

Một tay Khương Tình nắm lấy bên ngực Hạ Nhi.

Tóc cô xoã xuống rơi từng sợi bên gối, Hạ Nhi cảm nhận được mùi hoa lan quen thuộc, cùng thân thể mềm mại đang áp lên người mình.

Bốn mắt nhìn nhau không rõ đang nghĩ gì.

Hạ Nhi vội xoay mặt né tránh.

Khương Tình cười khẽ, cô nói giọng trêu chọc:
“Em gấp gáp như thế, tôi có nên thoã mãn em không?” .
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, môi úp mở phản bác:
“Em chả làm gì cả, Tình...!tay chị..

chị buông ra được không?”
Khương Tình đưa mắt nhìn tay mình đang nắm một bên ngực, xúc cảm mềm mại khiến cô không nỡ buông tay.

Chợt sau lưng có tiếng mở cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui