Khi Liên Y tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Nàng nhịn không được nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ đây là giường của Khiếu ca ca , rồi bắt đầu miên man suy nghĩ , trong lòng hối hận, ngày hôm qua sao lại ngủ thiếp đi như thế a. Bằng không hóng được bao chuyện vui.Đang miên man suy nghĩ, bên giường sa trướng bị vén lên, nàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt có chút không thể tin. Phong Triệt ý cười ấm áp nhìn nàng, "Mới đi ra ngoài vài ngày, ngay cả phụ vương cũng quên?"
Xem ra tối hôm qua đã trở lại cung , nhưng vì sao nàng lại ngủ trên giường phụ vương. Ô ô, Khiếu ca ca đem người ta từ bỏ. trong lòng nhỏ lệ, nhưng nàng vẫn làm nũng nói "Liên Y tưởng rằng sẽ không gặp lại phụ vương nữa." Phong Triệt ôm nàng, nghe được lời này, sắc mặt đen lại, thanh âm cũng cứng rắn không ít "Bọn họ làm khó dễ ngươi ?" Liên Y có chút cảm khái, nàng vẫn nghĩ Phong Triệt lạnh lùng vô tình , theo thái độ hắn đối với các phi tử, hoàng tửliền nhìn ra được. Bất quá người này với nàng, trước sau như một yêu thương.
Phong Triệt vô cùng thân thiết ôm lấy Liên Y ngồi trên đùi mình, cố ý muốn hỏi rõ ràng, "Bọn họ có hay không làm khó dễ ngươi?" Liên Y tựa vào trong lòng hắn, chính nghĩa lên án nói, "Có a, bọn họ rất xấu ! Cũng không cho ta ăn bánh hoa quế , còn phái đại khối băng trông ta, thiếu chút nữa làm ta buồn chết!" Phong Triệt nghe vậy thở dài một hơi, nhìn qua yên tâm không ít. Ôm nàng ngồi vào bên bàn. Trên bàn sớm dọn xong đồ ăn sáng, đều là các món ăn Liên Y bình thường yêu thích ."Mấy ngày nay ngươi có phải không rất sợ hãi?" Liên Y miệng vừa mới cắn một miếng bánh hoa quế, nghe hắn hỏi như vậy, đành phải lấy ra, rồi mới ngoan ngoãn đem chuyện tối qua nói một lần.
Phong Triệt mày nhăn lại, mắng nàng "Hồ nháo! Lần sau ngoan ngoãn ở trong phòng đợi người tới cứu." Liên Y bĩu môi bất mãn nói "Phụ vương, trong phòng có hai nữ tử,không chừng cũng là hắn lưu lại giết ta ." Phong Triệt vừa nghe, sắc mặt càng khó xem. Liên Y thấy thế biết phụ vương thật sự phát hỏa, lập tức cầm lấy một khối bánh hoa quế đưa đến trên miệng hắn , cười đặc biệt nhu thuận nói, "Phụ vương, ăn khối điểm tâm xin bớt giận, ta không phải đã trở lại sao." Phong Triệt tuy tức giận, vẫn há mồm cắn miếng bánh hoa quế nàng đưa lên. Sắc mặt như trước xanh mét, đôi mắthiện lên sát ý, thanh âm cũng lạnh lùng , "Nếu không phải Khiếu Nhi xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ ngươi đã chết dưới kiếm rồi ."
Điều này vốn là sự thật, Liên Y cũng không biện giải, lè lưỡi tiếp tục ăn bánh hoa quế. Đột nhiên Liên Y nghĩ đến một vấn đề, suy nghĩ lão hồ ly bắt mình rốt cuộc muốn uy hiếp phụ vương cái gì? Nànghé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn về phía Phong Triệt, Phong Triệt đang gắp đồ ăn cho nàng, vừa quay lại liền nhìn thấy tiểu nha đầu suy nghĩ đến thất thần, không khỏi thản nhiên cười, lấy tay búng nhẹ trán nàng, "Nghĩ cái gì vậy?" Liên Y bất mãn hô cái miệng nhỏ nhắn, xoa xoa cái trán mình nói "Ta suy nghĩ bọn họ bắt ta muốn áp chế phụ vương cái gì?" Phong Triệt giọng điệu thản nhiên , tựa hồ việc không đáng lo, "Khiến ta dùng Vân Phi đổi lấy ngươi." Liên Y há hốc miệng, nhăn nhó khuôn mặt nghĩ, quả nhiên nữ nhân xinh đẹp không thể tin tưởng, địa vị của nàng cũng đủ quan trọng nha. Phong Triệt không cần xem cũng biết tiểu nha đầu này nghĩ gì, lại gõ đầu nàng một chút.Đến khi Liên Y trợn mắt, hắn mới mở miệng nói "Vân Phi đã bị ta đưa vào lãnh cung." Sao lại như vậy? ! Liên Y có chút kinh dị, Vân Phi không phải được sủng ái sao? Nhưng nhìn đến Phong Triệt không chút phật lòng biểu tình lạnh nhạt, nàng vẫn không đem vấn đề của mình hỏi đến,suy nghĩ đế vương nàng nghĩ sao thông .
Ăn xong đồ ăn sáng, Phong Triệt phân phó thị vệ đưa nàng hồi Thủy Dạng cung, rồi mới đi thư phòng duyệt tấu chương. Liên Y đi trên đường chậm rì rì, cũng không lo lắng phải trở về gặp mẫu phi, ngược lại hỏi thị vệ "Đại hoàng huynh ở tại cung nào?" Thị vệ sửng sốt một chút, rồi mới cung kính mở miệng "Bẩm thất công chúa, đại hoàng tử ở tại Nguyệt cung." Nguyệt cung vẫn giống trước đây lạnh lẽo, cũng không vì chủ nhân trở về mà có bất đồng. Điểm khác duy nhất chính là người nhiều hơn, nhưng so sánh với các cung khác, nha hoàn nhân số thiếu nhiều lắm.
Liên Y có chút nhíu mày, lại hỏi tùy thân thị vệ "Vì sao đại hoàng tử trong cung nha hoàn lại ít như vậy?" Thị vệ lập tức đáp "Bẩm thất công chúa, đại hoàng tử không thích nhiều người quấy rầy." Nguyên lai là như vậy, Liên Y còn sợ các nàng không chu toàn, xem ra là lo lắng vô ích. Nàng không để người vào bẩm báo, lại bảo các thị vệ bên ngoài chờ nàng, chính mình đi vào sân hắn nghỉ ngơi. Sân của hắn không một chút trang trí hoa lệ, sân bốn phía trồng mặc trúc, trúc thành rừng, cao ngất cứng cáp, trúc ở khắp mọi nơi, mùi thơm ngát.
Vừa mới đi vào viện, nàng liền nhìn thấy một người toàn thân hắc y, ở chỗ trống trong rừng trúc luyện kiếm, kiếm hắn như nguyệt nhô lên cao, lại như gió lốc, lúc động lúc tĩnh, làm thế gian biến sắc. Liên Y chậm rãi tiêu sái đi qua, còn chưa tới gần, thanh âm lạnh lẽo đã truyền đến "Ta không cần hầu hạ, lui ra đi." Liên Y nghe xong, khóe miệng mỉm cười . Cảm thấy người tới vẫn chưa lui ra, thậm chí còn tiếp tục đi đến. Hắn thu kiếm xoay người, vừa nhìn lại thấy nho nhỏ người, trên mặt còn mang nụ cười ngọt ngào. Nhịn không được có chút kinh ngạc, Liên Y nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn, bên miệng ý cười càng sâu. tại sao chỉ là biểu tình nho nhỏ , nàng cũng cảm thấy mê người như thế, nguyên lai đây chính là thích sao?
Nàng thanh âm ngọt ngào gọi hắn "Khiếu ca ca." Phong Khiếu nhìn nàng trên mặt vui vẻ miệng cười, hơi hơi ngây ra một lúc. Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé của Liên Y đã nắm lấy bàn tay to của hắn. Phong Khiếu trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ có người có thể dễ dàng thân cận hắn, huống chi là cầm tay hắn một cách dễ dàng. Nhưng là, nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia, hắn cũng không chán ghét loại cảm giác này, thậm chí còn có điểm thích.
Liên Y nhìn hắn không bỏ tay nàng ra, bên môi miệng cười càng sáng lạn . Ân, Khiếu ca ca khẳng định không chán ghét nàng, nếu không sẽ không nhớ rõ sinh nhật nàng hàng năm, còn có thể tặng lễ vật. Bất quá nhắc tới lễ vật, năm nay sinh nhật đã qua, cũng không có lễ vật đưa tới! Nghĩ đến đây, Liên Y chu miệng nhìn hắn, có chút làm nũng oán giận, "Khiếu ca ca, ngươi có phải hay không quên một sự kiện?" Phong Khiếu khó hiểu nhìn nàng, biểu tình đó trong mắt Liên Y quả thực là suất không cách nào hình dung. Nhưng là lễ vật quan trọng hơn, Liên Y đè nén tâm tình kích động của mình."Ngươi còn nhớ rõ ngày sinh nhật của ta sao?" Phong Khiếu đương nhiên gật gật đầu, trong trẻo con ngươi đen mang một tia buồn bực."Xảy ra chuyện gì?" "Năm nay lễ vật đâu?" Liên Y quyệt cái miệng nhỏ nhắn, một bộ ngươi nếu dám nói không có, ta liền khóc cho ngươi xem.
Phong Khiếu bị biểu tình của nàng làm vui vẻ, bên miệng nhẹ nhàng hiện lên mỉm cười, dắt tay nhỏ bé của nàng đi đến trong phòng."Tại đây." Nói xong hắn liền cầm hai cái hộp gấm đã để sẵn trên bàn đưa cho nàng. "Ta vốn định tới đúng ngày sinh nhật Liên Y, kết quả có việc lại chậm mấy ngày" . "Tiếp theo đến cung chợt nghe nghe thấy tin người đã bị bắt đi" Liên Y thay hắn nói tiếp câu, rồi mới chuyển lực chú ý đến hai hộp gấm. Sao là hai cái? Mở ra chiếc hộp thứ nhất, là một quyển sách cùng một phong thư. Trên thư viết ' Gửi Liên Y ' . Nàng lặng lẽ liếc Phong Khiếu một cái, phát hiện Phong Khiếu trên mặt không có dị sắc, xem ra không phải hắn viết . Như vậy là ai? Lập tức không do dự, đem thư mở ra nhìn. Vừa thấy còn có chút thất thần .Phong thư này dĩ nhiên là Thiên Huyền lão nhân tự tay viết. Đại ý là, hắn nhìn trộm Thiên cơ, biết được nàng là dị thế trọng sinh , thậm chí tính ra, thiên hạ tứ quốc vì nàng mà rung chuyển, mà Phong Khiếu làlong thiên tử chuyển thế. Khiến cho Liên Y bất khả tư nghị là, Thiên Huyền lão nhân tựa hồ đối Phong Khiếu đặc biệt sủng ái, dùng giọng điệu khẩn cầu, hy vọng Liên Y ngày xấu đối xử tốt với hắn, còn nói hắn không biết nói chuyện, không biết biểu đạt tâm tình.
Có vấn đề, Liên Y không thể tin, lại nhìn một lần, càng xem càng cảm thấy giống như muốn đem Phong Khiếu giao cho nàng. Phong Khiếu ngồi ở một bên lẳng lặng pha trà, không có làm phiền nàng xem thư, cũng không có hỏi. Hắn hành động làm cho Liên Y cảm thấy hứng thú, người bình thường không phải đều tò mò sao ? Hoặc là hắn đã xem qua ?"Khiếu ca ca, thư này là sư phụ ngươi viết ." Liên Y cố ý quyến rũ hắn, Phong Khiếu vừa pha xong một nước trà, nghe vậy nhẹ nhàng nâng đầu, trên mặt thần sắc vẫn thản nhiên . "Hắn đích thân giao ngươi cho ta." "Ngươi có muốn xem qua không?" Liên Y rất tốt hỏi ."Không phải viết cho Liên Y sao?" Phong Khiếu cũng không ngẩng đầu lên.
Ngươi không xem qua cũng không hiếu kỳ, thật sự nhịn được a? Nếu ngươi xem được nội dung bên trong, ngươi có trấn định như thế được không? Liên Y trong lòng ác ma suy nghĩ, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa hắn. Đem phong thư đưa trước mặt Phong Khiếu, giả bộ không hiểu lắm ."Khiếu ca ca, ta xem không hiểu ." Nhưng Phong Khiếu lại một lần nữa phản ứng ngoài dự liệu của nàng , Phong Khiếu đưa nàng một ly trà, rồi mới nói, "Ta không thể nhìn, sư phụ trong lời nói đều dấu huyền cơ, ngươi sau này sẽ hiểu." Lần này đổi thành Liên Y ngây ngẩn cả người, hắn trực tiếp cự tuyệt . Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, lại muốn tìm biện pháp quyến rũ hắn, làm cho hắn xem phong thư này. Nhưng hắn tựa hồ không chút dao động. Cuối cùng Liên Y không thể không thừa nhận, nàng tung hoành nhiều năm như thế, lần đầu tiên hoàn thua trong tay người khác. Ô ô ô, nàng không cam lòng.
Cuối cùng hộp nhỏ còn lại, mới là lễ vật của Phong Khiếu . Liên Y vừa mở ra nhìn thấy, hơi sửng sốt một chút, rồi nhịn không được cười rộ lên. Bên trong là một cây ngọc trâm xanh biếc, trên thân khắc hồ điệp tinh xảo, chính là liếc mắt một cái, đều có thể nhìn ra cây trâm này mặc kệ là tỉ lệ, chất liệu hay điêu khắc đều tuyệt hảo. Nhưng Liên Y nghĩ một chuyện, hắn nhất định không biết. Nàng cười tủm tỉm lấy cây trâm, cài lên cái đầu đáng yêu, khóe miệng cười đặc biệt ngọt hỏi hắn, "Khiếu ca ca, ngươi có biết tặng ngọc trâm có ý tứ gì không?" Phong Khiếu nghe vậy quay đầu nhìn Liên Y, nhẹ nhàng nhíu mi hỏi nàng. Liên Y mặt giống ác ma tươi cười, thẳng thắn đón ánh mắt Phong Khiếu nói, "Đưa ngọc trâm đại biểu đính ước." Quả nhiên, Phong Khiếu sắc mặt có chút cứng lại, tuy rằng hắn cực lực giả bộ trấn định, nhưng Liên Y vẫn nhìn thấy hắn trong nháy mắt tai đỏ bừng . Thật sự là rất đáng yêu ! Nga ! Hòa nhau một ván! Nàng cầm hai hộp gấm chạy ra ngoài, hướng Phong Khiếu giơ lên cây trâm, "Cây trâm rất đẹp, ta thực thích."
Trên mặt tươi cười sáng lạn đến mức thiên địa thất sắc, Phong Khiếu bất đắc dĩ nhìn nàng cười duyên chạy xa, cũng không biết phải làm cái gì mới đúng. Nhưng là nhìn nàng cười ngọt như mật, hắn trong lòng lại mang một chút thản nhiên vui sướng. Phong Khiếu xoa xoa thái dương, cảm thấy chính mình trở nên kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...