Editor: Phailin
“Sau đó thì sao?” Lý Tấn nghiêng người nhặt một quả tennis mới.
Triệu Dĩ Xuyên đang uống nước, đứng ở bên sân, một lúc sau mới trả lời: “Cứ như vậy đã, dù sao tôi cũng nghèo đến mức chỉ có thể bán thân trong một thời gian ngắn, cũng không có hứng thú kết hôn hay yêu đương với ai.”
“Bùi tổng nghe thấy cái kia xong thì nghĩ như thế nào?”
Triệu Dĩ Xuyên lại chẳng hề để ý: “Trước mặt cậu ấy tôi cũng đã thừa nhận như vậy.”
Lý Tấn không quan tâm đằng sau cuộc hôn nhân đột ngột của bạn mình có ấm lòng hay không, y nhìn bảng điểm một cách không hài lòng, cảm thấy Triệu Dĩ Xuyên giống như là đã nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian dài, hỏi: “Thêm một ván nữa?”
“Không đánh nữa.” Triệu Dĩ Xuyên xua tay, “Đánh cùng vận động viên không thú vị, hạ thấp lòng tự trọng lắm.”
Lý Tấn làm động tác dùng vợt tennis đánh anh: “Tôi sớm đã không còn là dân chuyên nữa rồi!”
“Đã từng.”
“Ây……” Lý Tấn vẫn còn chơi chưa đã, tiếp tục lôi kéo.
Triệu Dĩ Xuyên: “Mệt.”
Lời nói ngắn gọn của anh chính là không muốn động đậy, Lý Tấn đã biết anh đủ lâu để chứng kiến Triệu Dĩ Xuyên thay đổi từ một người cô độc thành một người có thể hòa nhập với tập thể.
Nhưng y cũng biết mặc dù người này đã tươi cười hơn nhiều, nhưng bên trong anh vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, không thẳng thắn thành khẩn.
Vì thế y thuận thế nói: “Lần sau cậu phải chơi với tôi năm ván.”
Hai người đứng cạnh nhau dọn dẹp, Lý Tấn cúi xuống cất vợt tennis đi, ánh mắt liếc qua Triệu Dĩ Xuyên.
Chiều cao và tỉ lệ cơ thể của Triệu Dĩ Xuyên quá mức ưu tú, bất luận trong trường hợp nào anh cũng có thể trở thành tâm điểm, huống chi gương mặt của anh lại vô cùng xuất sắc: Ngũ quan ít nhiều cũng rất sắc bén, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, điều đó bao trùm lên khiến anh không dễ nhận ra được sự lạnh lùng vốn có, vì thế mà tăng thêm đôi phần hảo cảm.
…… Đáng tiếc cuộc sống của Triệu Dĩ Xuyên lại không mấy tốt đẹp.
Lý Tấn nghĩ đến đây, thầm than trong lòng một câu tạo hóa trêu người, lại nghĩ: Thượng đế vẫn là công bằng.
“Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm không?” Lý Tấn thử thăm dò, “Cậu có nhớ lần trước chúng ta chơi bóng có một cậu trai trẻ tuổi không? Lúc đó có để lại số điện thoại, kết quả lúc bắt đầu nói chuyện đều là hỏi thăm về cậu.”
Triệu Dĩ Xuyên đang xem điện thoại, nghe vậy khóe mắt nhẹ nhàng cong lên: “Tôi kết hôn rồi, thật ngại quá.”
Lý Tấn bĩu môi: “Chiêu này ở trước mặt tôi vô dụng! Hơn nữa, cậu cùng với vị Bùi tổng kia, không sống cùng nhau, không làm hôn lễ, hai người cất kỹ giấy kết hôn, chống đỡ được ong bướm bên ngài sao?”
“Có lý.” Triệu Dĩ Xuyên gật đầu.
Lý Tấn tưởng rằng anh đã bị thuyết phục, còn có hy vọng nhậu nhẹt qua đêm, vừa muốn gọi điện cho người khác, lại nghe thấy Triệu Dĩ Xuyên thong thả mà bồi thêm nửa câu: “Nhưng cậu làm sao biết người khác tốt hơn so với cậu ấy?”
Lý Tấn: “……”
Nếu không phải mới vừa nghe Triệu Dĩ Xuyên chính miệng thừa nhận thỏa thuận hôn nhân, thì lúc này Lý Tấn thực sự sẽ cho rằng Triệu Dĩ Xuyên đã gặp được tình yêu của đời mình.
Y ngạc nhiên quá mức khoa trương, mặt mày của Triệu Dĩ Xuyên lại càng cong hơn, anh giơ tay lên, dùng sức vỗ vai Lý Tấn: “Đùa cậu chút thôi! Nhưng hôm nay thật sự không thể uống rượu, tôi còn có việc, hẹn lần sau gặp.”
Bước ra khỏi nhà thi đấu với vợt tennis trên lưng, có lễ vẫn còn dư vang, Lý Tấn nhớ lại trò đùa của mình và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Làm thế nào……” Y nhỏ giọng dông dài, “Cứ như bị trúng bùa vậy.”
Triệu Dĩ Xuyên buổi tối kỳ thực có việc, không liên quan gì đến Bùi Triết.
Lý Tấn lời nói có chút không lý trí, nhưng nói nhiều như vậy cũng chưa có nói sai, anh cùng Bùi Triết không thứ nhất không có hôn lễ, thứ hai không có ở chung, kết hôn xong vẫn như cũ nửa tháng không thấy mặt nhau đến một lần.
Sau khi ăn một bữa cơm đơn giản bên ngoài sân tennis, anh ngồi tàu điện ngầm quay về công ty luật, chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa ngày mai.
Ninh Tư Nghiêu còn đang tăng ca, nhìn thấy anh quay lại liền giật mình, nghe Triệu Dĩ Xuyên nói xong lý do, cô lại bất đắc dĩ uất ức nói: “Sư phụ, anh không yên tâm về em như vậy sao?”
“Không có, chỉ là muốn tự mình chuẩn bị, trong lòng hiểu rõ.” Triệu Dĩ Xuyên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô nàng, “Em về trước đi, cuối tuần là để nghỉ ngơi, em còn trẻ, đừng có liều mạng như vậy.”
Ninh Tư Nghiêu vênh mặt lên: “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã nói chuyện này với em……”
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không ngoan cố, bị anh nói hai ba câu liền khuất phục, cô nàng lúc sắp đi còn không quên đưa bánh tart trứng vừa mua chưa kịp ăn đưa cho anh, nói nếu lát có đói bụng thì lót dạ trước.
Trong văn phòng chỉ còn lại duy nhất một mình anh.
Triệu Dĩ Xuyên ngồi ở trước máy tính khởi động máy, anh thở dài một hơi trong khi chờ máy tính từ từ sáng lên.
Hợp đồng số 001, mỗi lần cúi xuống chạm vào nút nguồn, anh như nhìn thấy tập hồ sơ nằm lặng lẽ trong ngăn kéo xuyên qua bức tường bàn màu xám.
Nội dung bên trong Triệu Dĩ Xuyên đã thuộc lòng, có thể đọc thầm từng chữ một mà không bỏ sót bất cứ dấu chấm câu nào.
Lần đầu tiên tên của hai người được liệt kê cạnh nhau, được bổ sung bởi con dấu chính thức và dấu vân tay màu đỏ tươi, phảng phất như một khế ước máu thịt.
Vào đêm ký kết, Bùi Triết uống rượu gạo trước, sau đó lại uống thêm hai ly cocktail loại mạnh, động tác có chút chậm chạp.
Triệu Dĩ Xuyên soạn điều khoản đưa qua cho con ma men say rượu, ánh mắt của Bùi Triết biểu tình trịnh trọng, sau khi nhìn một lúc lâu, cậu chỉ ra một vấn đề để anh sửa, bởi vì “Anh khả năng sẽ có hại”.
Tiền đánh cược cho hợp đồng hôn nhân là 200 vạn, tuy nó không đến mức làm cho Triệu Dĩ Xuyên hoàn toàn thoát khỏi khoản nợ khổng lồ, nhưng cũng đủ để giải quyết nhu cầu cấp thiết của anh.
Triệu Dĩ Xuyên sẽ không nói cho Bùi Triết toàn bộ nguyên nhân, anh chỉ nói một ít, vậy mà Bùi Triết lập tức đồng ý, chủ động yêu cầu anh đổi từ “mượn tiền” thành “tặng”.
Trong hợp đồng hôn nhân này, Triệu Dĩ Xuyên chỉ cần cùng cậu lãnh chứng, lại phối hợp diễn kịch xã giao cùng cậu một chút, chỉ cần chung sống hòa bình trong ba năm liền có thể giải thoát.
Mà nếu lúc đó Bùi Triết có được như ý muốn, trở lại vị trí thích hợp trong trụ sở của tập đoàn Khải Vinh, cậu sẽ chia khoảng 10% cổ phần trong Khải Vinh của mình cho Triệu Dĩ Xuyên coi như làm quà chia tay.
Tổng giá trị của tập đoàn Khải Vinh là hàng chục tỷ đồng, hàng năm bộ phận này chia hoa hồng cho Triệu Dĩ Xuyên cũng đủ để anh cùng gia đình sống thoải mái đến cuối đời.
Thấy thế nào cũng giống như đang làm từ thiện.
Cuối cùng tìm chủ quán mượn một cái máy in di động, đối phương lại nghĩ rằng mình gặp được hai con ma men không tỉnh táo, mang theo một nụ cười bối rối, còn vì bọn họ mà chuẩn bị cả một chiếc kim bấm và mực đóng dấu.
Bùi Triết nói với chủ quán, “Cảm ơn”, cúi đầu ấn dấu vân tay, lại nghiêm túc nói, “Tôi muốn kết hôn luôn.”
Nghe thấy câu này, Triệu Dĩ Xuyên chắc chắn rằng đêm hôm đó Bùi Triết say không hề nhẹ.
Quên đi, anh tự nói với chính mình, bồi cậu chơi vậy.
Anh đã quên mình đưa Bùi Triết trở về như thế nào, sau khi về nhà liền ngã đầu ngủ thiếp đi, hôm sau lấy lại tinh thần liền đem trò đùa này vứt ở sau lưng, nào ngờ vừa bước xuống lầu liền nhận được điện thoại của Bùi Triết.
Bùi Triết có chút sốt ruột hỏi anh: “Chuyện ngày hôm qua…… Còn tính không?”
À, hóa ra không phải do quá áp lực mà uống say đến phát điên.
Triệu Dĩ Xuyên cảm thấy mất mát,nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng bí ẩn.
Mùa thu, ánh mặt trời chói chang vô cùng, tứ phía của các tòa nhà đều nhuốm màu hư ảo, giống như một mô hình, không có bất kỳ cảm giác chân thực nào, chỉ duy nhất âm thanh trong điện thoại kia mới khiến anh có cảm giác bàn chân chạm vào đất.
“Cái cuối cùng, tự động sẽ mất hiệu lực.” Bùi Triết nhắc nhở anh, “Tôi đồng ý, anh sẽ không sửa đổi nữa chứ?”
Xem ra Bùi Triết không có ý định muốn yêu anh.
Triệu Dĩ Xuyên nhìn bầu trời trong xanh, giọng điệu lại nhẹ nhàng: “Nhưng đứng ở góc độ của tôi, Bùi Triết, thành thật mà nói, hiệp định này nếu như truy cứu sẽ không thể bảo vệ được tài sản của cậu, cho nên sau này phiền toái quá lớn, nhất định phải ly hôn, lấy nó ra cũng vô dụng, cậu có biết không?”
Anh cho rằng điều này có thể dọa đến Bùi Triết, khiến Bùi Triết nhận ra rằng mình không lý trí như thế nào, do đó cậu sẽ chủ động từ bỏ.
Nhưng Bùi Triết chỉ dừng lại nửa nhịp: “Tôi biết.”
Triệu Dĩ Xuyên buồn cười hỏi: “Cậu thích đặt cược sao?”
“Tôi chỉ là cảm thấy anh sẽ không phải người như vậy.”
Lời nói chém đinh chặt sắt của Bùi Triết lúc đó làm anh hoàn toàn ngạc nhiên, hóa ra cậu đã tin tưởng một cách vô điều kiện.
Cho đến tận bây giờ, Triệu Dĩ Xuyên vẫn nhớ rõ trong một khoảnh khắc nào đó mình đã bối rối.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chạy trốn nó, mỗi người đã lấy một bản sao trong thỏa thuận hôn nhân này.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Triệu Dĩ Xuyên trước sau đem nó đặt ở nơi có thể vươn tay là lấy được ở trong văn phòng, không bao giờ cất đi.
Cho nên mỗi một lần anh mở máy tính là một lần cảnh báo.
“Xem mày kìa, ở trước mặt cậu ấy vẫn luôn không có thể diện như vậy.”
Sau hơn một tuần buồn chán, một trận tuyết nhỏ qua đi, nhiệt độ không khí đã giảm thêm vài độ.
Ngày mưa lạnh như băng, bầu trời phía trên thành phố ngày đêm như bị mây đen bao phủ, chỉ còn lại một mảnh xám xịt vô hồn.
Triệu Dĩ Xuyên bước ra khỏi cổng tòa án, vẫn duy trì nụ cười, lễ phép bắt tay tạm biệt với đương sự.
Vụ kiện ly hôn kéo dài hơn nửa năm cuối cùng cũng kết thúc bằng việc hòa giải, cũng chưa đến mức cá chết lưới rách.
Lúc đầu đòi ben kia bồi thường tổn thất tinh thần một cách mạnh mẽ cũng không còn kiên trì nữa, đối phương bỏ nhà ra đi.
Kết quả là, cô Vương đã chấp nhận lời đề nghị ban đầu của Triệu Dĩ Xuyên.
“Sớm như vậy không phải là tốt hay sao?” Triệu Dĩ Xuyên nghĩ thầm, sau một lúc lâu mới yên lặng mà thở ra một hơi dài.
Hôn nhân rạn nứt, tình cảm tan vỡ, suy cho cùng đều là phân chia lợi ích không đồng đều, một mối quan hệ sau khi bị ràng buộc bởi hợp đồng đều sẽ dần trở nên xấu xí.
Việc phải làm nhiều vô kể, vụ này làm xong rồi, mấy vụ còn lại trong tay cũng không kém, tất cả cũng đều là tầm thường.
Năm nay trọng tâm công việc của anh hầu như là đều giải quyết ly hôn, giải quyết các tranh cãi trong gia đình, mặc dù lĩnh vực nổi tiếng nhất của Hoa Văn là phi tố (không kiện tụng), nhưng những chuyện vặt vãnh này tìm đến cửa thì vẫn phải có người làm.
Triệu Dĩ Xuyên xuất thân cũng không tồi.
Gia đình anh điều hành một công ty công nghệ với lợi nhuận và danh tiếng tốt trong ngành, từ nhỏ anh đã có một cuộc sống vô tư.
Triệu Dĩ Xuyên rất cạnh tranh trong học tập, vào một trường trung học trọng điểm, lại học ở trường đại học trọng điểm, sau đó còn học ở đại học Hồng Đại trong lúc tham gia một hạng mục ở nước ngoài, đã vậy còn thuận lợi được đi đào tạo ở Chicago.
Sau khi tốt nghiệp JD, anh dường như đã cầm được kịch bản của thiên chi kiêu tử, và vào một công ty luật ở Đông Hải ngạn làm trọng tài quốc tế mà không có bất cứ trở ngại nào.
Ngay khi sự nghiệp của anh đang trên đà phát triển, số phận cuối cùng cũng nhớ ra rằng đã cho Triệu Dĩ Xuyên rất nhiều.
Hai năm trước, bố mẹ anh đã tham gia vào một kế hoạch thông qua một dự án đầu tư do một người bạn giới thiệu, nhiều lần gặp trắc trở, tài sản gần như cạn kiệt và công ty cũng bị bán với một mức giá rẻ mạt.
Mặc dù vậy, số tiền vẫn không được trả, và bố của Triệu Dĩ Xuyên không còn đường cùng, treo cổ tự tử vì món nợ khổng lồ.
Cũng may bạn bè phát hiện kịp thời, nhanh chóng đưa đến bệnh viện mới giữ được một mạng, nhưng triệu phụ đã bị một cú sốc tinh thần nặng nề, mắt thấy người sắp không được rồi, Triệu Dĩ Xuyên phải tạm dừng sự nghiệp ở Đông Hải ngạn, trở về nhà chăm sóc gia đình mình.
Gia đình vẫn còn sống, nhưng nợ nần vẫn phải tiếp tục trả.
Hoa Văn coi trọng năng lực của anh, nhưng cũng không dám đặt một quả bom hẹn giờ như vậy để ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của mình, lòng tham của con người là vô tận, huống chi là áp lực nợ nần, vì tiền, con người có thể liều lĩnh bất cứ việc gì.
Vậy cho nên sắp xếp anh đến một vị trí cận biên nhất, để anh làm một chức vụ bình thường, trá hình mà trục xuất anh.
Ngẫu nhiên có chênh lệch, nhưng nó cũng không đủ để làm tâm trí của Triệu Dĩ Xuyên mất cân bằng.
Anh bình tĩnh mà tiễn đương sự đi, gọi điện cho Ninh Tư Nghiêu, bảo cô sau khi có kết quả thì tiếp tục giải quyết.
Đã đến giờ cơm, Triệu Dĩ Xuyên đau đầu nghĩ:
Tối nay ăn gì?
Từ cổng tòa án đi đến bãi đỗ xe cách khoảng mấy chục mét, Triệu Dĩ Xuyên phân vân giữa việc “gọi đồ ăn ngoài” hay “tự mình nấu”, từ “cơm gà hầm nấm” đến “sandwich kẹp cua”, liền nhanh chóng quyết định bữa tối rồi đến phòng tập thể thao, thì nhận được tin nhắn của người nào đó.
Nickname Wechat của Bùi Triết là tên thật, như mọi khi, không có câu chào hỏi hay câu khách sáo nào, đi thẳng vào vấn đề một cách lạnh nhạt.
Bùi Triết: [Tôi có vài điều muốn thương lượng với anh sau bữa tối].
Anh nhướng mày, đây không phải việc thú vị gì chứ?
Triệu Dĩ Xuyên: [Tôi vẫn chưa ăn cơm].
Triệu Dĩ Xuyên: [Bao cơm đi].
Triệu Dĩ Xuyên: [Tôi suýt ngất vì đói tại tòa].
Sự kết hợp của ba câu nói ngang ngược khiến Bùi Triết như bị mắc kẹt, một lúc sau cậu gửi định vị cho anh.
Trong tin nhắn không có biểu cảm gì, nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại có thể đọc ra được ba chữ ngắn ngủi mà Bùi Triết có lẽ không nói nên lời vào lúc này.
“Anh tới đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...