Editor: Phailin
Trong một con hẻm nhỏ gần trục đường giao thông chính ở Đông khu mới, có một cửa hàng có mặt tiền nhỏ và hẹp, những người cao hơn thường phải cúi người mới có thể vào cửa, đó là một nhà hàng Đài Loan cực kỳ nổi tiếng ở Hồng Thạch.
Triệu Dĩ Xuyên vừa vào cửa đã bị va vào đầu, ôm cái trán của mình tìm kiếm Bùi Triết ở trong cửa hàng lờ mờ ánh sáng.
Phong cách trang trí ấm cúng của nhà hàng và mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong đây như kích thích vị giác, nhân viên phục vụ mặc áo đồng phục và đội mũ, trên mặt luôn nở nụ cười, cứ như thể mỗi vị khách vào cửa đều là bạn bè thân thích.
Chủ quán chắc là một người yêu thích thỏ, trong nhà hàng đâu đâu cũng trang trí hình ảnh thỏ, nhưng để tìm số bàn lại cực kỳ khó, Triệu Dĩ Xuyên quay đi quay lại hai lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhờ nhân viên phục vụ giúp đỡ.
Đối phương nghe xong liền nói cho anh biết số bàn, dẫn Triệu Dĩ Xuyên đi qua một cái hành lang ngoằn ngoèo.
Hóa ra phía sau có một cái giếng trời.
Khoảng sân nhỏ có những bức tường màu vàng nhạt cổ điển, mùa đông trời khô hanh và ít mưa, vì thế mà bàn ăn đều được đặt ngoài trời, đèn đặt dưới đất cũng được làm bằng đồng thau, tông màu cam ấm áp như đem hết thảy mọi thứ trở nên mông lung mà lãng mạn.
Triệu Dĩ Xuyên tìm thấy Bùi Triết ở đằng sau một dàn hoa tường vi.
Hầu hết những người khác đều mặc quần áo bình thường và thoải mái, chỉ có duy nhất mình cậu mặc âu phục sạch sẽ, dáng ngồi thẳng góc cạnh và sắc nét.
Anh không nhịn được mà bật cười, thầm nghĩ: Quả nhiên bất luận hoàn cảnh dù cho có trông thích hợp với một buổi hẹn hò như thế nào, nhà hàng ngắm cảnh hay một bàn nhỏ ở trong sân, Bùi Triết đều có thể làm cho bọn họ nhìn qua chỉ đơn giản là đang “ăn một bữa cơm”.
“Anh đến rồi à?” Bùi Triết trước tiên chào hỏi với anh, “Rất nhanh.”
Triệu Dĩ Xuyên dự định ngồi ở đối diện, nghĩ một lúc, lại đổi thành ngồi bên cạnh Bùi Triết.
Bùi Triết nhấp một ngụm trà như thể cậu không quan tâm.
Triệu Dĩ Xuyên một tay chống sườn mặt, nghiêng người về phía trước, khoảng cách xã giao trực tiếp biến mất.
Anh đánh giá biểu tình của Bùi Triết trong chốc lát, lúc này mới trả lời: “Không phải chỗ này khá gần công ty luật sao? Tôi rất muốn biết làm thế nào mà cậu tìm được chỗ này, chẳng lẽ đã làm cậu lỡ hẹn với ai rồi à?”
Cậu đã quen với ánh mắt quá mức thẳng thắn của anh, Bùi Triết khẽ liếc nhìn anh một cái, không trả lời.
Tự nói một mình chả có gì thú vị, nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, anh cầm lấy thực đơn, coi như câu nói vừa rồi không có tồn tại mà hỏi Bùi Triết: “Cậu gọi món chưa? Cậu thích ăn cái gì, để tôi nhớ một chút.”
“Ta không ăn cá.” Bùi Triết nói.
Triệu Dĩ Xuyên phản bác: “Nhưng cậu ăn sushi rồi mà.”
Bùi Triết bổ sung: “Cá sông.”
“Cá sông thì sao à?”
“Nhiều xương.”
Đúng thật là có chuyện đó, Triệu Dĩ Xuyên cười, gọi một suất mì Sha Cha và trứng Benedict, sau đó cho Bùi Triết quyền lựa chọn.
Nhưng Bùi Triết không cầm thực đơn, nói: “Anh quyết định đi.”
Bọn họ thật giống như đang hẹn hò.
Câu nói này lần thứ hai phát ra từ đáy lòng, giống như mang theo một cái móc không nặng không nhẹ mà cào vào lòng Triệu Dĩ Xuyên một chút.
Anh gọi thêm một món chính với một món hàu sống đặc biết, thêm hai ly rượu có nồng độ nhẹ, gọi xong mới nhớ chưa hỏi Bùi Triết hôm nay có lái xe hay không, Triệu Dĩ Xuyên ngẩng đầu xem biểu tình của Bùi Triết, đối phương như có cảm giác chớp chớp mắt.
“Nói đi, hôm nay cậu muốn nói chuyện gì?” Chờ nhân viên phục vụ lấy lại thực đơn rồi rời đi, Triệu Dĩ Xuyên nói một câu đùa, “Tôi có nhiệm vụ mới à?”
Bùi Triết không cười, đôi mắt không chớp mà nhìn chăm chú anh.
Ánh mắt quá mức nghiêm túc dưới ánh đèn màu cam cũng trở nên mơ hồ, Bùi Triết yên lặng nhìn anh, đôi con người vừa động đậy, vừa có chút trìu mến lại ngại ngùng, lại vừa kiên định sắc bén, dường như đang ấp ủ một lời thông báo dài dòng nào đó, dự định không thành công liền xả thân.
Triệu Dĩ Xuyên tự nhận rằng da mặt mình đủ dày, nhưng vẫn không biết nên làm thế nào.
“Làm sao vậy?” Anh không tránh khỏi chột dạ đành phải uống nước.
Bùi Triết đột nhiên hoàn hồn, do dự rời mắt khỏi ngón tay đang cầm cốc nước của Triệu Dĩ Xuyên.
Cậu hắng giọng rồi mới nói: “Chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi.”
Úp úp mở mở?
Triệu Dĩ Xuyên không dừng lại: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì……”
Bùi Triết theo bản năng phủ nhận, buổi chiều Bùi Chiếu Tuyết gọi điện thoại làm cho cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, không biết phải mở miệng với Triệu Dĩ Xuyên như thế nào.
Ngay khi thức ăn vừa được dọn ra, Bùi Triết cầm bộ đồ ăn chung đem chia món trứng Benedict ra làm hai phần, khiến cho lời nói của cậu không quá thu hút.
“Nói ra thì có chút xấu hổ, tôi vốn dĩ không nghĩ tới lại có nhiều chuyện khiến anh cảm thấy không được tự nhiên như vậy.” Bùi Triết rũ mắt, vừa rồi cậu chuyên chú nhìn anh, bây giờ không dám đối mặt với Triệu Dĩ Xuyên, hướng về phía anh nói câu xin lỗi, “Trong nhà dự định…… Nếu đã đăng ký kết hôn, vẫn là nên làm một cái hôn lễ.”
Triệu Dĩ Xuyên lặp lại: “Hôn lễ?”
Giọng điệu quá mức trang trọng của anh nghe như là đang chất vấn.
Bùi Triết vốn là cảm thấy không ổn, suy bụng ta ra bụng người, cậu nếu như đứng ở góc độ của Triệu Dĩ Xuyên hẳn là cũng sẽ tức giận.
Đã thống nhất sau khi nhận giấy thì sẽ không làm phiền nhau, vậy mà trong vài ngày đã đưa ra những yêu cầu xấu hổ.
Nào là gặp bố mẹ, nào là nhận lãnh chứng, bị bắt diễn cảnh tình cảm với một người không thân thiết.
“Thật ra thì……” Bùi Triết cổ họng nghẹn lại, cuối cùng quyết định đem suy nghĩ của Bùi Chiếu Tuyết nói thẳng với Triệu Dĩ Xuyên, “Tôi vội vã kết hôn, lúc trước đã từng nói qua với anh một lần, bởi vì chủ tịch của Thái Hằng vẫn luôn mong muốn tôi có thể cưới con gái của ông ấy, để hai công ty tiếp tục hợp tác lâu dài.
Ngoài mặt chúng tôi không dễ từ chối, nên mới đưa ra quyết định như vậy.”
Tất cả đều là vì lợi ích, ánh mắt Triệu Dĩ Xuyên giật giật, anh không ngẩng đầu, nhàm chán di chuyển một miếng hương thảo trên đĩa.
“Có ấn tượng, là ông chủ lớn của nhà họ Giang.”
“Thái Hằng của Giang Đức Thường.” Bùi Triết nói, “Ông ấy đã từng đề cập đến việc này khi tôi còn đang đi học, nhưng bây giờ không thể so với trước kia, xem xét thì sẽ phức tạp hơn.
Anh đừng chê cười, thời buổi này hôn nhân thương mại có rất nhiều.”
“Tôi không cười.” Triệu Dĩ Xuyên nói.
Anh lại nói thêm ở trong lòng: Không cười hôn nhân thương mại.
Cả ngày chạy đi chạy lại ở công ty luật và tòa án, đã thấy rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, Triệu Dĩ Xuyên không thấy có gì lạ, chỉ là bộ dạng nghiêm túc giải thích của Bùi Triết mới làm anh cười.
Nhưng lời này khó mà nói, Triệu Dĩ Xuyên vẫn luôn im lặng.
Biểu tình của Bùi Triết có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Chủ tịch Giang là có ý tốt, muốn Khải Vinh làm thông gia với Thái Hằng, tiền đồ tương lai của công ty sẽ càng tốt.
Nhưng Khải Vinh đã quen đơn phương độc mã, thật tình thì không cần dựa vào liên hôn để có chén cơm, hơn nữa tôi…… Ừm…… Tôi cũng không thích phụ nữ.”
“Tôi biết.” Triệu Dĩ Xuyên nói, nụ cười đột nhiên trở nên có ý vị thâm trường.
Những lời nói gần như gây ra cãi nhau trên đường cao tốc hôm trước đồng thời xuất hiện trong trí nhớ hai người, Bùi Triết nhíu mày, cắt ngang câu nói còn đang dang dở của mình, cảnh giác nhìn về phía Triệu Dĩ Xuyên.
Anh ấy còn dám nhắc đến những chuyện đó……
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại không làm gì khác.
“Cho nên cậu liền muốn trốn tránh bằng cách kết hôn với người đồng giới phải không?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi, “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đây không phải giải pháp tốt nhất, nói một lời nói dối sẽ kéo theo nhiều lời nói dối khác.”
“Đúng vậy.” Bùi Triết gật đầu, “Nhưng tôi không còn cách nào khác, càng nhanh thì càng có hiệu quả, lại ít hậu quả về sau.”
Khóe miệng Triệu Dĩ Xuyên còn treo một nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lại từng chút trở nên lạnh lẽo, chỉ là Bùi Triết không dám nhìn thẳng vào anh, cho nên không cảm nhận được có một dòng nước lạnh lẽo đang chảy trong đó.
Triệu Dĩ Xuyên như suy tư gì: “À, muốn dùng hôn lễ để cự tuyệt vị Giang tiểu thư kia.”
“Gần như là vậy.” Bùi Triết không phủ nhận, “Nếu làm hôn lễ mà nói, cũng là nhân cơ hội này cho chủ tịch Giang thấy được thái độ của chúng ta, ông ấy nếu chưa đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc, và ông ấy sẽ không lợi dụng điều này để gây ầm ĩ.”
Nói cũng không sai, Bùi Triết hiểu biết mọi người, Bùi Triết không giống với bọn họ.
Bùi Triết có thể đem hôn nhân trở thành lợi thế của mình, và đặt nó vào thế tiến thoái lưỡng nan trước cán cân lợi ích.
Triệu Dĩ Xuyên mím môi.
Anh thực sự không thích điều này ở Bùi Triết, nhưng nó lại là điều anh cảm nhận nhiều nhất ở cậu khi hai người gặp lại sau nhiều năm.
Anh không biết mấy năm nay Bùi Triết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước kia cậu là một người lụy tình, hiện tại đã trở thành một người kinh doanh khôn khéo, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng, nếu thái độ đối với hôn nhân của Bùi Triết không quá trịnh trọng và tùy ý, thì anh muốn tiếp cận với Bùi Triết quả thực là rất khó.
Chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó.
Anh trầm mặc một lúc lâu,Bùi Triết không đợi được câu trả lời khẳng định hay phủ định của Triệu Dĩ Xuyên, tự nhiên mà cảm thấy bất an, như thể cậu đang bị một sợi dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, không lên cũng không xuống được.
“Anh……” Cậu hắng giọng một cái, “Anh cảm thấy thế nào?”
Triệu Dĩ Xuyên nhìn cậu một lát, sau đó gật đầu: “Được.”
Mặc dù đã biết được Triệu Dĩ Xuyên là một người có thái độ hiền hòa, nhưng Bùi Triết vẫn âm thầm giật mình, lại nghĩ, Triệu Dĩ Xuyên thời gian do dự dài như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh kỳ thực không muốn sao?
Ý nghĩ trước đây của cậu “Triệu Dĩ Xuyên có người mình thích” lại lần nữa hiện lên, Bùi Triết chợt bừng tỉnh.
Cậu tự cho là chu toàn mà nói: “Không cần lo lắng, hôn lễ sẽ đơn giản nhất có thể, nếu anh cảm thấy không tiện, tôi sẽ bảo Khương Gia Ngọc chọn một nơi riêng tư một chút, anh……”
“Không sao.” Triệu Dĩ Xuyên rốt cuộc cũng mỉm cười một lần nữa, “Cậu quyết định là được.”
Bùi Triết: “Thật ra……”
Triệu Dĩ Xuyên ngắt lời cậu: “Tôi không mời người nhà và bạn bè đâu, cho nên, cậu quyết định là được.”
Xong rồi, Triệu Dĩ Xuyên chắc chắn tức giận rồi.
Suy nghĩ này đã đọng lại trong đầu Bùi Triết suốt ba ngày, cậu rất hiếm khi thất thần trong cuộc họp, không nghe vào tai kết quả số liệu phân tích, vì vậy đành phải xem lại PPT sau cuộc họp.
Khương Gia Ngọc ôm cuốn sổ tay đứng bên cạnh, đem biểu tình của Bùi Triết phân tích vài vòng, hỏi: “Bùi tổng, cái này không ổn sao?”
“Tôi vẫn đang xem.” Bùi Triết khoanh tròn mấy cái bảng biểu số liệu.
Khương Gia Ngọc lén ghi nhớ lại những điểm quan trọng mà cậu chỉ ra, chuẩn bị lát nữa thông báo cho chị gái trong bộ phận kỹ thuật, lại cảm thấy Bùi Triết thường xuyên lơ đãng trong khoảng thời gian này.
Lúc này xem ra vẫn còn ổn, cho nên Khương Gia Ngọc chủ động nói: “Bùi tổng, lát nữa có cần thêm một buổi trà chiều không?”
“Mọi người muốn ăn cứ tự mình gọi, rồi đưa hóa đơn tôi trả tiền.” Bùi Triết nói.
Khương Gia Ngọc líu lưỡi.
Cô nửa đùa nửa thật nói: “Từ sau khi kết hôn, anh trở nên nói nhiều hơn rồi phải không? Trước kia nghe tới bánh kem liền nhíu mày.”
Bùi Triết ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn về phía Khương Gia Ngọc.
Tưởng rằng mình đã nói sai, Khương Gia Ngọc “A” một tiếng: “Không phải, Bùi tổng, tôi muốn nói……”
“Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi, cô nhắc nhở tôi.” Bùi Triết tháo chiếc mắt kính chỉ dùng khi xem máy tính xuống lau qua, hàng mi dày bất an mà rung rinh, “Khương Gia Ngọc, cô đã từng nói về bạn trai của mình rồi phải không?”
Khương Gia Ngọc: “…… À, vâng.”
Bùi Triết lại không nói, như thể đây là điều gì đó khó có thể nói ra.
Chịu đựng như vậy……?
Khương Gia Ngọc suy nghĩ rất nhanh, lần trước người kia gọi điện thoại cho Bùi Triết nói có chuyện riêng cô vẫn còn nhớ rõ, nhất định có điều gì đó không đúng ở đây! Ông chủ có vấn đề!
Khương Gia Ngọc kìm nén sự tò mò cùng kích động ở trong lòng, hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”
“Chính là, tôi muốn hỏi cô.” Bùi Triết lau xong mắt kính, không vội đeo lên, trên trái bị mái tóc hơi rối che phủ lông mày, vô cớ tăng thêm một chút bối rối, “Nếu như cô có một yêu cầu quá mức…… Ừm, đối tác của cô tức giận, nhưng anh ấy bên ngoài lại không có biểu hiện gì, cũng không có hành động gì.
Thì nên làm sao bây giờ?”
Khương Gia Ngọc: “……”
Quá mức yêu cầu, đối tác, tức giận.
Mối quan hệ bị ẩn của ông chủ hình như đang gặp phải một thử thách nhỏ.
Nhưng mà có thể trả lời được sao?
Nhưng cũng không thể nói “Bùi tổng, tính khí của anh rất dễ khiến cho người khác tức giận.”
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, Khương Gia Ngọc thành thật mà nói: “Tôi chưa gặp tình huống này bao giờ…… Nhưng mà, nếu đối phương tạm thời không biểu hiện ra ngoài, có lẽ…… Cũng sẽ không thật sự chống lại cách làm của anh, chỉ là có chút khó xử.
Khả năng anh phải dỗ dành cô ấy, chẳng hạn như tặng hoa hồng, hay nước hoa, con gái ai cũng đều thích……”
“Anh ấy là nam nhân.” Bùi Triết vội vàng mà nói.
Khương Gia Ngọc: “…… Hả?!”
Tôi từ mai sẽ không vì mặt trời mọc ở đằng đông mà bị sa thải chứ?!
Bùi Triết cũng không thèm nhìn đôi mắt đang run rẩy của cô, cúi đầu, lướt qua hai trang báo cáo, lông mày chợt giãn ra một chút: Khương Gia Ngọc nói thật là có chút đúng.
Nếu Triệu Dĩ Xuyên ngại mặt mũi mà không mời người thân bạn bè, khả năng không phải là kháng cự.
Cũng đúng, đối mặt với yêu cầu tương tự, sẽ không bình thường nếu như anh ấy chấp nhận thực tế ngay lập tức mà không do dự.
Vậy, để cảm ơn, thì cậu nên làm cái gì?
Triệu Dĩ Xuyên không thích cậu gửi quà cho anh, có lẽ cậu giới thiệu một số khách hàng cho anh thì sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...