Tình Cảm Độc Nhất

“Tài xế, có thể nhanh hơn chút nữa không?” Ngồi trong xe taxi, Cố Khinh Châu không ngừng nhìn đồng hồ.

Tài xế bất đắc dĩ nói: “Thưa anh, tốc độ trong thành phố chỉ giới hạn có 60, nếu nhanh hơn nữa thì tôi sẽ bị phạt mất.”

Trong lòng Cố Khinh Châu lo lắng, cũng không thể ép tài xế phải tăng tốc.

Anh giải quyết xong chuyện thiết bị thì cũng đã tới bảy giờ, từ tòa nhà thí nghiệm đi tới cửa trường học đón xe thì lại tốn thêm mười mấy phút, lần đầu hẹn hò lại tới trễ, anh là người vừa lên chức bạn trai thật sự quá kém cỏi rồi.

Gắng sức phi tới, vậy mà tới tận bảy giờ bốn mươi phút mới tới rạp chiếu phim, Cố Khinh Châu trả tiền rồi xuống xe, liếc mắt liền thấy Lệ Tử Xuyến đang đứng trên bậc thang. Bình thường cô rất chú trọng cách ăn mặc, hôm nay cũng không khác biệt quá lớn, nhưng Cố Khinh Châu vẫn cảm thẩy hẳn là cô đã chăm chút chuẩn bị hồi lâu.

Trong lòng càng cảm thấy có lỗi, bước chân cũng không khỏi tăng tốc.

Nghe được tiếng bước chân, Lệ Tử Xuyến vốn đang nhìn chằm chằm vào tờ poster quảng cáo phim liền chậm rãi quay đầu lại. Phim đã bắt đầu chiếu, cửa rạp chiếu phim cũng đã đóng, trên mặt đất ngoại trừ rải rác mấy tờ quảng cáo phim thì một bóng người cũng không có.

Cô lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên xoay người rời đi. D.Đ.L.Q.Đ

Cố Khinh Châu sững sờ, một lát sau mới nhớ tới việc đuổi theo cô.

Cô tức giận sao? Anh trễ lâu như vậy. Cố Khinh Châu nhíu lông mày lâm vào lo lắng, lần này là anh sai, từ sau khi yêu cô thì phần lớn thời gian đều bận rộn chuyện trường học, cơ hội ở với cô ít càng thêm ít. Cho tới bây giờ Lệ Tử Xuyến cũng không có phàn nàn điều gì, chỉ mới yêu cầu hẹn hò với anh duy nhất một lần, anh lại biểu hiện bết bát như vậy.

Giày cao gót của cô giẫm trên đá cẩm thạch, phát ra âm thanh lanh lảnh, Cố Khinh Châu từng bước từng bước theo sau lưng cô, mấy lần muốn nói lời xin lỗi, nhưng lời đến bên khóe miệng lại không nói nên lời.

Anh thật chán nản, không biết rốt cuộc cô thích anh vì điều gì, miệng thì kém cỏi như vậy, đã không dỗ dành được cô cũng không biết làm cho cô vui vẻ. Thật vất vả mới có thời gian thì lại là cô cùng anh làm tài liệu và báo cáo trong ký túc xá, đơn giản là cực kỳ nhàm chán và buồn tẻ.

Cô càng chạy càng nhanh, mắt thấy chỉ lát nữa là đi đến bến xe bên đường, Cố Khinh Châu hít sâu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt thấy Lệ Tử Xuyến bỗng dưng ngừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào anh, sau nửa giây, cô giang hai tay ra: “Ôm.”

Ánh mắt Cố Khinh Châu mềm nhũn, dường như là tiến lên ôm cô vào trong lòng.

Lúc ôm cô anh mới phát hiện, áo khoác của cô mỏng như vậy, nhiệt độ trên người thấp như vậy, sẽ không phải là...

Vẫn luôn đứng chờ anh ở bên ngoài chứ.

Vừa nghĩ tới việc cô đứng một mình ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn từng đôi yêu nhau đi vào rạp chiếu phim, lòng anh giống như bị một cái gì đó hung hăng quật vào, đau đớn.

Anh ôm chặt cô, thấp giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, phá hư buổi hẹn của chúng ta rồi.”


Cô buồn bực lắc đầu trong ngực anh, hai tay xuyên qua áo khoác ôm lấy anh, cả người hoàn toàn rơi vào lòng anh.

Vị trí lồng ngực của anh như có cái gì đó xao động, xoạt xoạt xoạt. Lệ Tử Xuyến chỉ muốn ôm anh, thế là ôm càng chặt hơn.

Thời gian trôi qua, Cố Khinh Châu muốn nói lại thôi, mấy phút sau, Lệ Tử Xuyến từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.

“Em không muốn xem phim, chúng ta trở về có được không?” Trong mắt cô không có chút oán hận nào, phảng phất chỉ là rất bình tĩnh thương lượng với anh một việc nhỏ không quan trọng.

“Em thật sự không muốn xem?” Anh vẫn do dự.

Lệ Tử  Xuyến gật đầu: “Thực ra chỉ là muốn tìm một lý do để ở một mình với anh mà thôi, chẳng qua hôm nay thật quá lạnh, muốn về nhà.”

Nhiệt độ trên người cô hoàn toàn không cao, Cố Khinh Châu chủ động đưa hai tay nhỏ của cô đang quấn quanh hông anh lên, đặt trong lòng bàn tay anh, hà hơi, nói: “Đồng ý với anh một chuyện, anh sẽ đồng ý về nhà.”

“Điều gì?” Cô mờ mịt.

“Về sau nếu anh khiến em không vui, em phải nói cho anh biết, mắng anh cũng được. Nhưng nhất định đừng tự nuốt uất ức vào trong lòng, có được không?”

Anh cần thời gian để dần dần thích ứng với thân phận mới, nhưng anh không hy vọng quá trình này sẽ khiến cô đánh đổi bằng những khổ sở.

Lệ Tử Xuyến phải mất một chút thời gian mới hiểu được ý của anh, nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời cảm động lại chui vào trong lòng anh.

Thực sự là anh rất đần, thân là đàn ông mà lại không biết dỗ ngon dỗ ngọt.

Nhưng vậy thì sao, tình yêu không duy trì nhờ vào cái miệng, chỉ cần anh chịu để cô ở trong lòng, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Hai người đón xe trở lại ký túc xá, trên đường đi Lệ Tử Xuyến không nói lời nào, rất yên tĩnh, ngược lại có chút không giống cô.

Cố Khinh Châu cảm thấy, cô có tâm sự.

Sau khi đưa cô về ký túc xá, Cố Khinh Châu lăn lộn khó ngủ cả đêm, vừa mới sáng sớm liền thức dậy nấu bữa sáng, xem như đền bù cho buổi hẹn hò tối hôm qua.

Hơn bảy giờ rưỡi, Cố Khinh Châu nhấn chuông ký túc xá của cô.

Sau khi tiếng chuông thứ ba vang lên, bên trong mới truyền đến tiếng động.


Lệ Tử Xuyến mặc một cái áo T-shirt ra mở cửa, dáng vẻ rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi mở cửa, gió trong hành lang thổi tới, cô theo bản năng rùng mình một cái.

Cố Khinh Châu còn chưa kịp nói ý định anh đến đây, sợ cô bị lạnh nên liền vội vàng kéo cô vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lệ Tử Xuyến ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Cố Khinh Châu vừa muốn mở miệng, bỗng dưng ánh mắt trầm xuống.

Cô còn không biết xảy ra chuyện gì, khó hiểu cúi đầu xuống theo ánh mắt của anh, cũng không phát hiện ra điều gì không đúng. Ngoại trừ...

Ách, áo T-shirt của cô quá lớn, không hiểu sao cổ áo lệch sang một bên, lộ ra một ít cảnh xuân.

Nhất thời, Lệ Tử Xuyến tỉnh táo hơn đôi chút, đỏ mặt kéo cổ áo của mình lại.

Cố Khinh Châu cũng vội vàng chuyển ánh mắt, lỗ tai lặng lẽ đỏ ửng, khô khốc nói, “Anh làm cháo em thích ăn cùng thịt đông.”

Lệ Tử Xuyến nhìn anh, lại quay đầu nhìn về phía đồng hồ ở phòng khách, thở dài: “Bạn học Cố, anh có biết ngủ nướng quan trọng đối với một sinh viên như thế nào không?”

Cố Khinh Châu liền giật mình, lúc này mới ý thức được chính anh quá muốn đền bù tổn thất cho cô, đến mức không để ý thời gian bây giờ còn sớm. Đang lúc xấu hổ, bỗng nhiên Lệ Tử Xuyến cười híp mắt nhận lấy hộp cơm trong tay anh: “Chẳng qua ngửi thấy mùi thơm đã cảm thấy đói rồi, em đi lấy bát!”

Cô chia cháo ra hai cái bát, lại đặt thịt đông trên đĩa, cô biết vì sao bỗng nhiên anh lại bận rộn làm bữa sáng, cho nên cô dự định phải tiêu diệt sạch bong, không thể lãng phí tâm ý của anh.

Lúc đang ăn, Cố Khinh Châu ngồi phía đối diện lên tiếng, “Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lệ Tử Xuyến ngẩng đầu: “Anh có ý gì?”

Anh mím môi, chậm rãi nói: “Thoạt nhìn em như là gặp phải chuyện gì phức tạp.” dienndannleequyydonn

Lệ Tử Xuyến đối mặt với anh trong chốc lát liền chịu thua: “Từ lúc nào năng lực quan sát của anh trở nên tốt như vậy?”

Cố Khinh Châu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã biến mất, ánh mắt mang theo lo lắng: “Nếu như giấu ở trong lòng không thoải mái, em có thể nói với anh.

Anh luôn luôn ghi nhớ anh là bạn trai của cô, anh sẵn lòng chia sẻ, cũng sẵn lòng lắng nghe.


Nhưng Lệ Tử Xuyến lại không biết có nên nói với anh hay không, thực ra chuyện xảy ra ngày hôm qua là ngoài ý muốn, chỉ là nếu như cô giải thích cho anh nghe, lại sợ Cố Khinh Châu sẽ hiểu lầm.

Thế là cô lắc đầu: “Không có việc gì lớn, em đã xử lý tốt rồi, anh không cần lo lắng.” 

Cố Khinh Châu thu lại ánh mắt, không muốn bị cô nhìn thấy đáy mắt mất mát, anh cười một tiếng ấm áp: “Lúc nào em muốn nói thì cứ tìm đến anh.”

Cô mừng rỡ khi anh chủ động, nghịch ngợm chào theo kiểu nhà binh: “Yes sir!”

Ban ngày Cố Khinh Châu bề bộn nhiều việc,vội vàng tiếp đón các chuyên gia cùng giáo sư chuyển thiết bị tới, Lệ Tử Xuyến vừa tan học liền nhận được báo cáo làm việc của anh, trong lòng đắc ý.

“Tớ biết hiện tại các cậu đang trong thời kỳ nồng nhiệt, nhưng cũng không nên nhìn điện thoại di động cười ngây ngô chứ!” Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh thấy vậy liền có chút khinh thường.

Lệ Tử Xuyến không để ý tới cô ấy, không có ai hiểu, từ nhỏ Cố Khinh Châu đã có thói quen tự lập, bảo anh làm loại chuyện này có thể nói là rất khó.

“Đúng rồi, lúc nãy trong giờ học cậu nói cậu đụng phải người nào ở rạp chiếu phim.” Đàm Thiên Thiên nhớ đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, Lệ Tử Xuyến mới nói một nửa, nên hỏi lại.

Lệ Tử Xuyến ấn nút gửi tin, cho điện thoại di động vào trong túi, giọng nói mang theo chút hững hờ: “Gặp được Tân Nhuế.”

“Ai cơ?” Đàm Thiên Thiên ngạc nhiên.

“Tân Nhuế đó. Không nghĩ rằng cô ấy đã trở về nước.”

Trong lúc nhất thời, hai người đều biểu lộ có chút buồn vô cớ.

Ba năm trước, các cô cùng Tân Nhuế là bạn chung phòng ngủ, cùng tiến cùng lùi. Lúc ấy nam sinh trong lớp còn nói đùa, nói các cô là ba đóa hoa.

“Cậu ấy và cậu nói những gì?”

Lệ Tử Xuyến nhớ tới tối hôm qua lúc nhìn thấy Tân Nhuế thì rất kinh ngạc, lắc đầu nói, “Lúc ấy vội vàng vào rạp, không nói được mấy câu, chỉ đơn giản là hàn huyên mà thôi.”

Đàm Thiên Thiên nhìn Lệ Tử Xuyến một lúc lâu, buồn buồn nói: “Tớ còn tưởng rằng, cậu ấy sẽ nói xin lỗi gì đó với cậu.”

Lệ Tử Xuyến nhún vai, thực ra cô đã sớm không thèm để ý đến việc lúc trước. Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối nhất là tối hôm qua tâm trạng của cô không được tốt, không xem được phim với Cố Khinh Châu.

Sáng sớm anh liền mang mỹ thực tới, hẳn là cũng lo lắng cho cô.

Chẳng qua đối với việc đến trễ ngày hôm qua của anh, cô thực sự không để ở trong lòng.

Cùng Đàm Thiên Thiên đi đến dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cố Khinh Châu, sắc mặt Lệ Tử Xuyến cũng hơi thay đổi một chút, sau khi cúp máy, cô nói với Đàm Thiên Thiên: “Cậu lên trước đi, hình như cậu của Cố Khinh Châu lại xảy ra chuyện, tớ muốn đi cùng anh ấy một chút.”

Đàm Thiên Thiên biết sự việc nghiêm trọng, tỏ ra là đã hiểu: “Mau đi đi, đúng lúc tớ lên ngủ một chút.”


Lệ Tử Xuyến gật đầu, gặp Cố Khinh Châu ở cửa trường học, đón xe tới bệnh viện.

Thực ra cô biết tự Cố Khinh Châu có thể lo liệu được, nhưng vẫn muốn đến cùng anh, cũng muốn cho anh biết, từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, đều có cô ở bên cạnh anh.

Đến bệnh viện, Cố Khinh Châu quen thuộc tìm tới bác sĩ chủ nhiệm phụ trách cậu của anh, Lệ Tử Xuyến chờ ở ngoài văn phòng.

“A, là em?”

Nghe được giọng nói, Lệ Tử Xuyến ngẩng đầu, Tiết Gia Dương mặc âu phục đến gần cô, ánh mắt quét về phía phòng làm việc của bác sĩ: “Khinh Châu ở bên trong?”

“Vâng, dường như thuốc cậu dùng xảy ra chút vấn đề, anh ấy đến hỏi ý kiến một chút.” Lệ Tử Xuyến chào hỏi nói, “Không nghĩ tới ở đây cũng gặp được học trưởng, thật là đúng dịp.”

Biết cậu của Cố Khinh Châu không có việc gì lớn, Tiết Gia Dương cũng thở phào, rất nhanh lại khôi phục bộ dạng nham hiểm khéo đưa đẩy trước đó.

“Rất trùng hợp. Cấp dưới của anh không cẩn thận ngã xuống lầu, anh tới xem một chút, không nghĩ tới ở cửa chính lại nhìn thấy Khinh Châu, đoán một chút liền biết hẳn là cậu của cậu ta lại xảy ra chuyện rồi."

Lệ Tử Xuyến gật gật đầu.

Ánh mắt dò xét của Tiết Gia Dương vẫn luôn đặt trên người cô, Lệ Tử Xuyến muốn lờ đi, nhưng vẫn không chịu được ánh mắt khác thường đó.

“Học trưởng có điều muốn nói?”

Tiết Gia Dương không hề bị người khác lật tẩy mà xấu hổ, mà chính là cười cực kỳ gian xảo: “Em và Cố Khinh Châu đang ở cùng một chỗ đúng không?”

Nhất thời, mặt Lệ Tử Xuyến đỏ lên: “Học trưởng đang nói cái gì vậy...”

Vẻ mặt của Tiết Gia Dương giống như em đừng nghĩ có thể lừa anh, cười nói, “Anh hiểu rất rõ Khinh Châu, chuyện của cậu cậu ta, trong số bạn bè của cậu ta cũng chỉ có anh biết, hơn nữa còn là trong lúc vô tình gặp phải. Cậu ta không thích nói chuyện của mình, trừ phi...”

Tiết Gia Dương dừng một chút, ánh mắt mập mờ dừng trên mặt Lệ Tử Xuyến: “Trừ phi, người này nhận được sự công nhận của cậu ta, cậu ta coi đối phương như người thân nhất của mình, cho nên mới có thể nói ra.”

Lệ Tử Xuyến không phản bác, cũng không thừa nhận quan hệ của mình và Cố Khinh Châu, dù sao chuyện bọn họ ở cùng một chỗ, đối với bạn của anh, tốt nhất vẫn là do anh mở miệng ra trước.

Nhưng Tiết Gia Dương lại không có ý bỏ qua, còn nói: “Em có thể tưởng tượng rằng, người này kiệm lời ít nói đến mức không có đối thủ. Còn nhớ rõ lúc bọn anh vừa được phân vào một ký túc xá, hơn một tháng Cố Khinh Châu cũng không nói một lời với bọn anh, lúc ấy bọn anh đều cho rằng cậu ta bị câm điếc đấy.”

Lệ Tử Xuyến kinh ngạc. 

Tiết Gia Dương cười cười: “Những người có chứng cô độc đều như vậy, thích một mình, cũng không thích giao lưu.”

Lúc này, tâm trạng Lệ Tử Xuyến đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa.

Chứng cô độc? Ai? Cố Khinh Châu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui