Editor: Tử Diệp
"Hoàng Thượng, kim thoa ngài thưởng cho Hứa Quý Phi mất rồi, nương nương hoài nghi là Dục Vương Phi lấy, đang đối chất. " Hoàng Hậu thấy mọi người đều cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng ra trình bày nguyên nhân.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Bá Thiên không có kịp nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt Hứa Quý phi đáng thương, mặt mang ủy khuất, uyển chuyển nhẹ nhàng dời bước đến bên người Hoàng thượng làm nũng nói: "Hoàng Thượng, ngài đến làm chủ cho thần thiếp."
"Vậy nói như thế nào?" Nam Cung Bá Thiên thuận tay ôm lấy eo, mềm nhẹ hỏi, con ngươi hiện lên một tia tinh quang làm người ta khó phát giác...
Vì thế, Hứa Quý phi nửa làm nũng nửa ủy khuất đem toàn bộ sự tình nói một lần, còn bày vẻ mặt khoan dung đại lượng: "Thần thiếp cũng không tính toán so đo, chỉ là muốn lấy lại kim thoa Hoàng Thượng thưởng, nhưng Dục Vương Phi giống như không muốn phối hợp."
"Hứa Quý Phi có ý gì, bổn vương nghèo đến mức kim thoa mua không nổi, yêu cầu Vương phi trả đồ?" Nam Cung Dục mặt vô biểu tình nói, biểu tình lại hiện lên lửa giận cùng chết chóc. Dám động thủ với nữ nhân của hắn, tìm chết...
"Hoàng Thượng, thần thiếp không phải có ý này, cầu hoàng chủ làm chủ." Hứa quý phi bị Nam Cung Dục nói như vậy, con ngươi hiện lên hoảng loạn, mặt ủy khuất.
"Hứa Quý Phi, ngươi nói chính là kim thoa này?" Thái Tử Nam Cung Thần từ trong tay áo lấy ra kim thoa rơi ở cạnh đình hóng gió, nhàn nhạt hỏi.
"A, cái này, sao ở trong tay Thái Tử." Hứa Linh ra vẻ kinh ngạc hỏi, biểu tình lại hiện lên ảo não cùng kinh hoảng. Trong lòng mắng tiểu cung nữ hành sự bất lực...
"Hứa Quý Phi nói chính là cái này? Bổn Thái Tử ở cạnh đình hóng gió nhặt được, thấy đều không phải vật bình thường, đang định sai người hỏi phụ hoàng có phi tần nào đánh rơi, chưa kịp thông báo thì có trò khôi hài." Nam Cung Thần giơ kim thoa ở trước mặt mọi người quơ quơ, ra vẻ bất đắc dĩ.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra đây là hiểu lầm? Nhưng nếu nói hiểu lầm cũng quá hay? Người ta nói rõ tiếng lóng chỉ vào Dục Vương Phi lấy đi.
"Hồ nháo, không điều tra rõ, liền tùy tiện bôi nhọ người khác, đây là phong phạm mà Quý Phi nên có sao?" Nam Cung Bá Thiên tự nhiên mà buông Hứa Linh trong lòng ngực ra, vẻ mặt tức giận răn dạy, khuôn mặt lạnh nhạt vô tình càng có uy hiếp.
"Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng thứ tội." Hứa Quý phi biết sự tình đã bại lộ, chỉ có thể đáng thương, ủy khuất cầu Hoàng thượng thương hại.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong lòng biết rõ ràng nữ nhân hậu cung diễn xiếc sao lại như thế rồi thôi. Nhưng mà ai cũng không dám nói, duy trì trầm mặc không nói nhìn.
"Vi Nhi, xem đi? Bổn vương tuy không có tiền tài, nhưng mỗi tháng cũng có bổng lộc, bổn vương lại không phải không có ngân lượng cho nàng, kêu nàng ngày thường đừng quá đơn giản, xa hoa một chút, nàng lại không tin, hiện giờ lại trở thành người tham tiền vật." Nam Cung Dục duỗi tay ôm lấy Ngải Vi, nhìn như tức giận mà răn dạy Ngải Vi, thực tế lại vì Ngải Vi lấy lại công đạo.
"Ách, thần thiếp biết sai rồi, không nên không nghe Vương gia nói." Biểu tình Ngải Vi vẻ ủy khuất cùng hối hận, phối hợp Nam Cung Dục. Trong lòng lại cười vui vẻ, không nghĩ tới Dục có thể phúc hắc, chỉnh Hứa Quý phi.
Hai người nói không lớn không nhỏ, vừa lúc người chung quanh đều nghe được. Mặt mỗi người thập phần xuất sắc, biến ảo vô cùng, lại cúi đầu trầm mặc không nói. Lúc này, mọi người muốn nhanh rời đi nơi thị phi này, chuyện khác đã không quan trọng...
Hoàng đế Nam Cung nghe vậy, mày giật giật, khóe miệng nhếch lên, tiểu tử này thật đúng là đem Thượng Quan Ngải Vi đau tận xương, vì giúp nàng lấy lại công đạo, thế nhưng lấy bổng lộc nói ra.
Hoàng thượng tuy cảm vừa bực mình vừa buồn cười, mặt lại lạnh nhạt nghiêm túc, thanh âm vang dội nói "Hứa Quý Phi, ngươi làm trưởng bối sao có thể lỗ mãng đối đãi hậu bối, hiện giờ nháo ra trò khôi hài, ngươi nên trở về cảnh tỉnh lại."
"Vâng, thần thiếp biết sai rồi, nguyện tiếp nhận trừng phạt." Hứa Linh nhu nhược đáng thương nói nhỏ, một bộ dáng khiến người ta thương tiếc, ánh mắt chờ mong nhìn hoàng đế Nam Cung, hy vọng hắn có thể bỏ qua.
Hứa Mộng Nhi không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nhìn cô cô bị phạt, có chút tức giận. Nhưng xem đến Ngải Vi rúc trong lòng Nam Cung Dục, con ngươi hiện lên một tia không cam lòng cùng ghen ghét.
Nhưng có thể thế nào, lần này nàng cầu cô cô hỗ trợ, cha nàng cũng không cảm kích, hiện giờ còn liên lụy cô cô bị phạt, quả thực trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nàng biết nếu lần này không thành công, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh gả cho Tuyên vương. Trong lòng cũng xuất hiện bất đắc dĩ cùng chua xót, vì sao, nàng chỉ muốn cùng người mình yêu ở bên nhau đều không được? Mà hết thảy đều do Thượng Quan Ngải Vi sai...
Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng. Nhưng lại có thể làm gì? Ánh mắt lần nữa đầu hướng về phía Nam Cung Dục, xuất hiện si mê và say đắm, trong lòng khát vọng có thể được hắn chú ý, sủng ái. Cứ như vậy si ngốc nhìn bọn họ, hoàn toàn đã quên ở chỗ nào.
Trên mặt Mục Nguyệt Nhi xẹt qua một tia căm hận, tay nắm chặt, móng tay hung hăng cắm vào da thịt cũng không phát giác, tựa như thịt không phải của chính mình. Ánh mắt gắt gao nhìn theo Nam Cung Dục. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt cao thâm khó lường nhìn về phía Thái Tử...
Lúc này Nam Cung Thần cũng mang vẻ chua xót, tâm hơi co rút đau đớn nhìn hai người ôm nhau. Tay bất tri bất giác mà nắm chặt, tựa hồ ẩn nhẫn. Quay đầu lại chạm ánh mắt Mục Nguyệt Nhi, nàng khẩn trương lảng tránh, Nam Cung Thần có chút nghi hoặc, khó hiểu.
"Hảo, việc này liền đến đây. Đặc biệt thưởng hoàng kim vạn lượng cho Dục Vương Phi làm bồi thường, toàn bộ tan đi." Nam Cung Bá Thiên uy nghiêm không cự tuyệt, vẫy vẫy tay, mình đi ở phía trước, phía sau có Hoàng Hậu cùng mọi người sôi nổi trở về...
"Dục, chàng sao lại đến đây?" Ngải Vi nhìn mọi người rời đi, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dục, mặt mang tươi cười hỏi. Biểu tình tràn ngập sung sướng...
"Ta không tới, có thể được sao? Nàng bị khi dễ thành như vậy!" Nam Cung Dục ra vẻ tức giận gõ gõ đầu Ngải Vi, con ngươi hiện lên ý cười cùng sủng nịch.
"Nào có? Người ta còn cố gắng." Ngải Vi thè lưỡi, nghịch ngợm nói.
"Ở nơi này nàng làm sao tranh a? Nàng bị người ta giành mất đi." Nam Cung Dục nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc nói, biểu tình lại lạnh như băng sương. Thật không dám tưởng tượng, nếu hắn thật sự không tới, Ngải Vi sẽ rơi vào âm mưu?
"A, không có việc gì, nơi này lại không phải chỉ có một mình ta, có người giúp ta." Ngải Vi không lựa lời mà nói, ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, muốn thu lại đã quá muộn.
"Ai giúp ngươi? Thái Tử?" Nam Cung Dục đột nhiên ở bên hông nàng giữ eo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ăn giấm.
"Ách, còn có bà nội, nương và muội muội, chàng vừa nói liền nói đến hắn. Chẳng lẽ vẫn luôn chú ý hắn?" Ngải Vi cố ý nghe không hiểu, nhìn không ra hắn ăn giấm, vẻ mặt ngu ngốc mà giả ngây, giả dại hỏi.
"Nàng cố ý giả ngu? Vi Nhi, ta là nghiêm túc, nàng thật sự không quen biết Thái Tử?" Nam Cung Dục đột nhiên đối mặt Ngải Vi, ánh mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm nàng. Ngữ khí tràn ngập nghi hoặc...
____________
Lời editor: Nếu tuần này không gì phát sinh thì NGÀY NÀO CŨNG CÓ CHƯƠNG MỚI
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...