Dọc theo đường đi, Gia Ông Lý vừa đi vừa hỏi Tiểu Bảo tình huống cụ thể Liễu Phong Liễm trúng cổ.
“Y trúng cổ đã bao lâu rồi?”
“Mười bảy ngày.”
“Ngoại trừ mê man, còn có phản ứng khác không?”
“Lúc thanh tỉnh sẽ ho ra máu.”
“Ho ra máu? Sao lại ho ra máu? Hắn ăn si tình căn?”
“Phải.”
“Trách không được… Tiểu Bảo, ngươi có một tình nhân rất yêu ngươi a.” Gia Ông Lý cảm thán, “Tuy rằng phiền phức một chút, nhưng yên tâm ta sẽ cứu y. Cho dù trùng khiến y đối với ngươi mất đi tình cảm, ta cũng sẽ cứu.”
“Cảm tạ…”
“Có cái gì mà cảm tạ, ta cứu người toàn bộ là do nhìn thuận mắt hay không thuận mắt, ngươi cùng tình nhân của ngươi khiến ta thấy thuận mắt, ta đương nhiên sẽ cứu.” Gia Ông Lý sang sảng cười to, “Không giống người Hán chút nào, lúc nào cũng giả bộ trịnh trọng, nhìn là thấy đáng ghét.”
Tiểu Bảo cười cười không có tiếp lời, hắn không lý giải, dù sao từ nhỏ lớn lên ở trong núi, mọi người trong làng dưới chân núi rất thuần phác. Mà hiện tại quen biết người, mỗi người đều là người tốt. Có điều, hắn không có cảm giác không có nghĩa là người khác nghe sẽ không chói tai, Tiểu Bảo lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt hai người bên cạnh, may mắn hai người đều coi sự việc không liên quan mình, dáng dấp không có gì.
“Tam đệ hình như tỉnh.” Cảm giác được động tác rất nhỏ của người trên lưng, Hà Ý Nhân mở miệng nhắc nhở.
“A, y tỉnh rồi, ta xem thử.” Gia Ông Lý tiến đến bên cạnh Hà Ý Nhân, coi sắc mặt Liễu Phong Liễm, lấy ra một viên dược hoàn nhét vào trong miệng y, “Đi nhanh lên, nhà của ta không xa nữa.” Hắn giục mọi người, đi tới đường đằng trước.
Đi một hồi, bọn họ cuối cùng đi tới nhà Gia Ông Lý, phòng ở hai tầng cao toàn bộ đều do gỗ dựng lên, trên đỉnh trải ra rơm rạ.
“Đem y đặt tới bêntrên giường kia.” Gia Ông Lý chỉa chỉa giường trúc trong phòng, ý bảo Hà Ý Nhân đem Liễu Phong Liễm đặt lên trên, “Để y nằm thẳng.”
Gia Ông Lý chạy ào vào gian phòng sát vách ôm ra một đống chai chai lọ lọ cùng công cụ không biết tên.
“Tiểu Bảo, ngươi có y thuật, đến đây hỗ trợ đi.”
“Được.” Tiểu Bảo vội vàng chạy đến bên người hắn ôm lấy trong tay hắn phân nửa gì đó.
“Gia Ông Lý!” Một người thiếu nữ Miêu tộc xinh đẹp kêu to tên Gia Ông Lý, chạy vào trong nhà, đột nhiên nhìn thấy vài người không nhận ra, trong lúc nhất thời ngốc lăng một chỗ, “Các ngươi là ai a? Sao lại ở đây?”
“Mã Hạ, bọn họ là bằng hữu ta mới quen.” Gia Ông Lý đang cúi đầu kiểm tra bệnh tình Liễu Phong Liễm ngẩng đầu trả lời.
“Quấy rối rồi.” Hà Ý Nhân lễ phép chủ động bắt chuyện.
“A… Hoan nghênh…” Mã Hạ khuôn mặt đỏ bừng càng đỏ hơn.
“Mã Hạ, đừng ngây ngốc nữa, mau qua đây giúp ta.”
“Ai…” Mã Hạ không tình nguyện đi đến bên người Gia Ông Lý ngồi xổm xuống.
“Người này xảy ra chuyện gì?”
“Trúng vong tình cổ, còn uống si tình căn.”
“Hả! ? Thật không may a… Thật đáng thương…”
“Sẽ không, nếu là ta, cũng sẽ vì người mình yêu mà làm như thế.” Gia Ông Lý cũng không tranh luận nói.
“Người yêu? Người nào?”
“Hắn gọi Tiểu Bảo.” Hắn liếc liếc Tiểu Bảo trả lời.
“À…”
“Mặt ngươi sao lại hồng như thế?” Gia Ông Lý kỳ quái hỏi.
“A! Ta là chạy tới mà.” Mã Hạ cúi đầu che giấu.
Tiểu Bảo có thâm ý khác liếc nhìn Mã Hạ, rồi liếc mắt sang Hà Ý Nhân, nhạy bén không nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...