Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


Không những riêng Lạc Nam, tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vật trong tay Diễm Ma Tộc trưởng lão vừa lấy ra.

“Hổ sao?”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe lẩm bẩm nói…
Chỉ thấy vật mà Diễm Ma Tộc trưởng lão lấy ra là một pho tượng đất hình con hổ nhỏ đang đứng bằng hai chân, kích thước pho tượng bé đến mức có thể cầm gọn trong tay…
Con Hổ này nhìn cực kỳ sinh động, tất cả chi tiết đều tỉ mỉ đến cực điểm, ánh mắt sống động pha lẫn sát khí, thân thể dũng mãnh phi phàm, ngay cả từng sợi lông nhỏ cũng chẳng khác nào vật sống đang hiện hữu.

Nếu không phải kích thước của nó quá nhỏ cộng thêm nhìn qua giống y cục đất, đám người thậm chí cho rằng trước mặt cả đám là một con tiểu Hổ thực thụ.

Chỉ bất quá, pho tượng hình con Hổ nhỏ này có gì đặc biệt sao?
“Nè Diễm Ma lão huynh, thứ đồ này của ngươi có khác gì đồ chơi trẻ con đâu? Có gì hiếm lạ?” Một tên trưởng lão đến từ Ma Vương tộc khác lên tiếng ngờ vực hỏi.

“Đúng đó, theo lão phu thấy pho tượng con Hổ này là đồ chơi trẻ con không hơn không kém, mau thu vào tránh Diễm Ma Tộc xấu hổ!” Một đám Ma tu cười haha nói.

Bị toàn trường trêu chọc, đám thanh thiếu niên của Diễm Ma Tộc xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, nhịn không được lên tiếng hừ lạnh:
“Hừ, các người thì biết cái gì? Pho tượng tiểu Hổ bằng đất này ngay cả Vương Cấp Pháp Bảo cũng không thể công phá đó!”
Lời của hắn khiến toàn trường im bặt, một pho tượng bằng đất hết sức bình thường này có thể chống lại công kích của Vương Cấp Pháp Bảo?
“Lão phu sống đến từng tuổi này, đương nhiên sẽ không lừa gạt các vị cũng như Ma Linh Tộc cao quý!” Trưởng lão Diễm Ma Tộc vuốt râu, đem pho tượng Tiểu Hổ đặt xuống đất trầm giọng nói:
“Vật này cực kỳ thần bí, tất cả mọi loại biện pháp đã thử qua với nó đều vô dụng, các vị có thể thử!”
Đám người hay mặt nhìn nhau.

“Hừ, ta mới không tin có gì đặc biệt!” Một tên Cự Ma Tộc cười lạnh nói.

ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất chấn động, chỉ thấy thân hình đen kịch to lớn như một ngọn thiết sơn của tên Cự Ma Tộc tự tin bước ra, ánh mắt mang theo chế nhạo nhìn trưởng lão của Diễm Ma Tộc nói:
“Xem bổn Vương nghiền nát khối đồ chơi của ngươi!”
Nói xong, cơ thể hắn bạo phát lực lượng khủng bố, từng sợi gân dữ tợn như dây thừng cộm lên trên da thịt, thân thể bạo phát sức nặng khủng bố, hung hăng vươn chân đạp xuống pho tượng Tiểu Hổ bằng đất.

ĐÙNG!
“AAAAAAAAA”
Toàn Đảo kịch chấn, kèm theo đó là tiếng hét thảm đầy đau đớn của tên Cự Ma Tộc vang vọng trong tai.

Đám người rùng mình nhìn xuống, chỉ thấy lòng bàn chân của tên Cự Ma Tộc máu me đầm đìa.

Thì ra trong lúc đạp xuống, pho tượng vẫn hoàn hảo vô hại, trái lại vì hình dáng của nó quá nhỏ so với bàn chân của tên Cự Ma Tộc nên giống như một cây đinh xuyên vào lòng bàn chân của hắn, máu me rỉ ra không ngớt.

“Cứng như vậy?” Tên Cự Ma Tộc trên trán đổ mồ hôi lạnh rút chân về, lộ ra pho tượng bằng đất hình tiểu Hổ dính đầu máu trên mặt đất.

“Hít!”
Toàn trường hít một hơi khí lạnh, ngay cả Ma Linh Tộc cao tầng trong mắt cũng xuất hiện dị sắc.


Tất cả mọi người đều nhìn ra tên Cự Ma Tộc vừa rồi là một vị Thể Vương, với tu vi Thể Tu cao cường như vậy, một kích đạp xuống toàn lực của hắn cực kỳ kinh người, vậy mà pho tượng chẳng những vô khuyết, trái lại còn cứng đến mức xuyên lủng lòng bàn chân của một Thể Vương.

“Thứ này không bình thường…”
Toàn trường ánh mắt nghiêm túc, rốt cuộc công nhận sự đặc biệt của tượng đất hình dạng tiểu Hổ này.

“Thấy chưa? Đố các ngươi khám phá ra bí ẩn của nó!” Một đám thanh thiếu niên Diễm Ma Tộc cười đắc ý.

“Để lão phu thử xem!” Một vị Ma Vương khác cảm thấy không phục.

Hắn thả người bay ra, đem Ma Lực cuồn cuộn của mình truyền vào bên trong pho tượng.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Ma Lực vô cùng vô tận liên tiếp truyền vào, pho tượng vẫn bình chân như vạy đứng ở nơi đó, chẳng có chút dao động bất thường nào.

“Phù phù phù phù…”
Hồi lâu sau, tên Ma Vương thở hổn hển, Ma Lực của hắn sắp cạn kiệt rồi…
“Thật sự bất phàm…” Ma Linh Hoàng Tử không nhịn được cất giọng.

Đám người tán thành gật đầu, theo lý mà nói…nếu đây là một pho tượng bình thường hoặc pháp bảo cấp thấp, bị nhiều Ma Lực như vậy truyền vào đã sớm nổ tung thành tro bụi, nào bất động đến như vậy?
“Nhỏ máu nhận chủ thử xem biết đâu đạt đồ tốt!”
Ma Linh Hoàng Tử cười ha ha, từ trên đài bay đến…áo choàng tung bay ra vẻ tiêu sái, một ngón tay trích ra máu tươi của mình nhỏ lên pho tượng.

Nhìn thấy cảnh này, Diễm Ma Tộc trưởng lão biểu hiện hết sức bình thản nhưng trong lòng lại có một chút không thích.

Pho tượng rõ ràng là của hắn, Ma Linh Hoàng Tử đột nhiên tự tiện muốn nhỏ máu nhận chủ, hành động lỗ mảng không xem chủ của pho tượng như hắn ra gì.

Bất quá cũng may, biện pháp này hắn đã từng thử qua…cũng chẳng có hiệu quả gì.

Quả nhiên, chỉ thấy Ma Linh Hoàng Tử nhỏ liên tục vào vài giọt máu, pho tượng Tiểu Hổ vẫn trơ trơ chẳng có chút biểu hiện nào.

“Thật kỳ lạ…” Ma Linh Hoàng Tử tấm tắt chép miệng.

“Hoàng tử có thể dùng Pháp Bảo thử xem!” Vài người kiến nghị nói.

“Được rồi, thử xem sao!” Ma Linh Hoàng Tử gật đầu, ý niệm vừa động.

Trong tay của hắn nhanh chóng xuất hiện một thanh Ma Đao bén nhọn, Ma Lực ầm ầm lưu chuyển trên thân Đao, lại thỉnh thoảng có Lôi Đình đen kịch chớp động.

“Lôi Ma Đao, Vương Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo!”

Đám người lập tức kinh hô, ánh mắt trần đầy ngưỡng mộ nhìn thanh Đao phủ trên mình lôi đình trong tay Ma Linh Hoàng Tử.

Lôi Ma Đao chính là Pháp Bảo có khả năng đem Ma Lực chuyển thành thuộc tính Ma Lôi Lực, uy lực cực kỳ to lớn.

“Nghe nói một đao này của Ma Linh Hoàng Tử thậm chí có thể trọng thương Thiên Vương!”
Một đám Ma Tu cực kỳ hâm mộ cảm thán.

Ma Linh Hoàng Tử trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, hai tay cầm Lôi Ma Đao, ngưng tụ Lôi đình chi lực, hung hăng trảm xuống.

KENG!
Hắc Lôi đen kịch bầu trời, một vùng biển bị mây đen che phủ…lại như hai khối sắt va đập vào nhau vang lên thanh âm đinh tai nhứt óc.

Chỉ thấy Lôi Ma Đao sau khi chém trực diện xuống cái đầu nhỏ xíu của pho tượng tiểu Hổ bằng đất lại bị đánh bật trở về, ngay cả một sợi lông cũng không thể đánh rụng.

Ma Linh Hoàng Tử bị chấn đến đôi tay dê dại, cực kỳ không phục quát:
“Bổn Hoàng Tử không tin!”
Nói xong, hung hăng trảm xuống từng làn Đao dữ tợn.

KENG KENG KENG KENG KENG…
Sau hàng chục cú chém, pho tượng đất vẫn án binh bất động, mà Ma Linh Hoàng Tử đã mỏi nhừ cả hai tay.

“Đủ rồi! trở về đi!”
Ma Linh Hoàng trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên một tia không hài lòng.

“Hài nhi biết rồi!” Ma Linh Hoàng chán nãn nói một tiếng, trở về trên Đài…
“Pho tượng thật quỷ dị a…” Đám người than thở không thôi, trong lòng ngứa ngáy không biết đây rốt cuộc là thứ gì.

Ma Linh Hoàng chuyển ánh mắt đến Diễm Ma Tộc trưởng lão hỏi:
“Ngươi đạt được pho tượng này ở đâu?”
Trưởng lão Diễm Ma Tộc vội vàng cung kính đáp: “Trong một lần săn bắt Yêu Thú, lão phu tìm được nó dưới đáy biển sâu, cảm thấy kỳ quái vì vật này có thể chịu được áp lực cự đại dưới lòng biển nên mang về nghiên cứu, nào ngờ đến nay vẫn chẳng có kết quả gì!”
“Vậy sao…” Đám người chân mày nhíu chặt, thông tin này quá ít ỏi…Ma Linh Giới hình thành vô số năm, có trời mới biết pho tượng con Hổ nhỏ này từ đâu xuất hiện, lưu truyền từ thời đại nào cũng đều là bí ẩn…
“Sử dụng Hồn Lực thử xem?” Ma Linh Hậu ung dung cao quý mở miệng.

“Có thể!” Ma Linh Hoàng quét mắt nhìn toàn trường nói: “Có ai là Hồn Tu có thể thử một lần!”
Hồn Tu ở Ma giới cũng là khá khan hiếm, bất quá không hề bị kỳ thị như Tiên Tu, bởi vì Hồn Lực và Ma Lực không hề bài xích như Tiên Lực bài xích Ma Lực.

Toàn trường hai mặt nhìn nhau, cũng may lần này Tụ Hội cực kỳ đông…vài tên Hồn Tu vừa vặn có mặt.


Chỉ thấy bốn Hồn Tu nhảy ra, tu vi dao động từ Ngọc Hồn cho đến cả Hồn Vương.

Bốn người ngưng tụ Hồn Lực, hung hăng đánh vào pho tượng con tiểu Hổ.

Chỉ là…mọi công sức lại một lần nữa như muối bỏ biển, hoàn toàn chẳng gây nên chút biến đổi nào.

“Cái này…”
Toàn trường triệt để câm lặng…
“Các loại biện pháp lão phu đều đã tự mình hoặc nhờ người thử qua, các vị đừng tốn công vô ích…haizz!” Trưởng lão của Diễm Ma Tộc thở dài nói.

Đám người nghe vậy càng thêm tò mò…rốt cuộc pho tượng là vật quỷ gì?
“Thể không xong, Ma không ổn…ngay cả Hồn cũng không được, chẳng lẽ phải dùng đến Tiên Lực?” Vài tên Ma Vương vô thức bật thốt lên.

“Đúng vậy đó!” Ánh mắt Ma Linh Hoàng sáng lên nhìn sang Diễm Ma Tộc hưng phấn hỏi:
“Ngươi đã thử qua dùng Tiên Lực chưa?”
Trưởng lão Diễm Ma Tộc khóe miệng co giật, chắp tay lắc đầu đáp:
“Tiên Lực là lực lượng bị cấm ở Ma giới, Diễm Ma Tộc chúng ta đào đâu ra Tiên Lực? thứ lỗi chưa từng thử qua!”
“Nói cũng phải…” Vô số người trở nên than thở…
Ma Linh Giới chính là lãnh địa của Ma tu, lại có chi nhánh Tru Tiên Điện tọa lạc, muốn tìm Tiên Tu chẳng khác nào mò kim đáy biển a.

“Chẳng lẽ thật sự có thể dùng Tiên Lực?” Lạc Nam cũng âm thầm đăm chiêu.

Không ngờ đến Ma Linh Giới thời gian ngắn mà hắn được chứng kiến vật ly kỳ cổ quái như pho tượng.

“Kim Nhi, pho tượng con Hổ ẩn chứa huyền cơ gì?” Lạc Nam nhịn không được hỏi.

“Vấn đề có liên quan đến Nhiệm Vụ, Kim Nhi bó tay không thể đáp lời!” Kim Nhi lè lưỡi cười tủm tỉm.

Lạc Nam vỗ vỗ trán, nha đầu này có đôi khi không nhờ vả được nha, xém chút nữa quên mất.

“Chẳng lẽ phải nhờ đến Tru Tiên Điện mang đến vài tên tù nhân sao?”
Ma Linh Hoàng nhíu chặt chân mày lẩm bẩm.

Không người đáp lại hắn…
Ai cũng biết, muốn tìm người sở hữu Tiên Lực ở Ma giới thì nên liên hệ Tru Tiên Điện, bởi vì bên trong có nuôi nhốt không ít Tiên Tu bắt được.

Bất quá với nội tình của Ma Linh Tộc mặc dù lợi hại đủ tung hoành ở Ma Linh Giới…nhưng mà muốn nhờ vả Tru Tiên Điện còn kém không ít, nhất là những chuyện liên quan đến Tiên Tu.

“Không cần phiền Ma Linh Hoàng nhờ vả Tru Tiên Điện, bổn công tử có cách haha!”
Đúng lúc này, một tiếng cười có chút đùa cợt vang lên.

Đám người đưa mắt nhìn sang, kẻ vừa lên tiếng chính là một thanh niên với làn da trắng nhợt, mái tóc cũng thuần một màu trắng xóa, trên người mặc một bộ bạch y cao quý.

“Ồ, là Bạch Ma Công Tử, thiên tài có thể sánh với Ma Linh Hoàng Tử và Ma Linh Công Chúa đây mà…” Vô số người hâm mộ lên tiếng.

Bạch Ma Công Tử là một trong số ít thiên tài nổi trội ở Ma Linh Giới, xuất thân thần bí mà địa vị cực cao, rất nhiều người biết đến hắn.


“Là Bạch Ma hiền chất sao? ngươi có biện pháp gì?” Ma Linh Hoàng hứng thú hỏi.

“Haha, không giấu gì Ma Linh bá phụ!” Bạch Ma Công Tử cười ha hả chắp tay đáp: “Tiểu chất gần đây có bắt được hai tên Tiên Tu, vốn định đem chúng nó nộp cho Tru Tiên Điện để lãnh phần thưởng, vừa vặn lúc này có thể lấy ra sử dụng một chút!”
“Bắt được Tiên Tu? Chúc mừng công tử!” Đám Ma Tu nghe vậy nhao nhao mừng rỡ, vội vàng lên tiếng chung vui.

Bạch Ma Công Tử dương dương đắc ý…
Ở một số Ma giới, việc bắt được Tiên Tu chính là một loại thành tựu quang vinh, đáng được tuyên dương.

Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng trầm xuống, xem ra mâu thuẫn giữa hai giới kinh khủng hơn suy nghĩ của hắn, trách không được trước đây Nguyệt Tâm cho rằng quan hệ giữa hắn và nàng là vô vọng.

“Bạch Ma hiền chất quả là đại tài!” Ma Linh Hoàng cũng thuận nước đẩy thuyền, nhếch miệng cười nói:
“Có thể giúp bBá phụ sai sử hai tên nô lệ Tiên Tu đem Tiên Lực đánh vào pho tượng hay không? Tất cả mọi người đều muốn biết huyền cơ bên trong nó!”
“Giúp bá phụ là chuyện cực kỳ đơn giản!” Bạch Ma Công Tử phất lấy óng tay áo thản nhiên cười, lại dùng ánh mắt ái mộ nhìn Ma Linh Công Chúa nói:
“Bất quá tiểu chất đối với Ma Linh Công Chủ hâm mộ đã lâu, muốn cùng nàng kết giao bằng hữu…không biết tiểu chất có thể làm khách trên Hoàng Đảo một thời gian?”
“Phì!”
Đám người trong lòng âm thầm phỉ nhổ, tên khốn này đúng là giậu đổ bìm leo, không ngờ muốn nhân cơ hội cưa mất Ma Linh Công Chúa.

Một đám thanh niên ánh mắt muốn phóng hỏa nhìn Bạch Ma Công Tử, nếu không phải thực lực không bằng bọn hắn đã tiến lên liều mạng rồi.

“Haha, tưởng gì…Hoàng đảo luôn hoan nghênh Bạch Ma hiền chất!” Ma Linh Hoàng cười sảng khoái nói, chỉ là trong lòng lại trầm xuống.

Tiểu tử khốn này nhân cơ hội muốn là rể hắn? còn kém xa lắm.

Ánh mắt Ma Linh Công Chúa hờ hững, không biểu lộ chút cảm xúc nào, tên này dù ở Hoàng Đảo thì như thế nào? Có gặp được nàng hay không mới là quan trọng đấy.

Chẳng lẽ hắn còn can đảm đến mức tự ý xông vào Cung của nàng hay sao? đến lúc đó nàng lại có lý do chính đáng dạy dỗ hắn một bài học.

“Hừ!” Ma Linh Hoàng Tử trong lòng không vui hừ một tiếng, bất quá hắn cũng đang tò mò lai lịch của pho tượng đất, vì thế cố gắng nhẫn nhịn.

“Nếu mọi người đã tán thành, như vậy tiểu tử không làm mất thời gian nữa!” Bạch Ma Công Tử cười tà, lấy ra một chiếc vòng tay không gian pháp bảo.

Hai tên nô lệ hắn nhốt bên trong này.

Bạch Ma Công Tử lắc lư vòng tay cười nhạt nói: “Cút ra đây!”
Ánh sáng lóe lên, hai thân ảnh bị xiềng xích tứ chi đã xuất hiện giữa trung tâm quảng trường.

Mà khi chứng kiến hai thân ảnh này, Lạc Nam vốn đang bình tĩnh quan sát mọi việc đột ngột siết chặt nắm tay.

Một cổ lửa giận vô hình dâng lên trong lòng hắn.

Bên trong đôi mắt hắc bạch phân minh, sát khí loáng thoáng chớp động.


Chúc mọi người tối vui vẻ :P


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui