Trong ánh mắt chăm chú của Lạc Nam và chúng nữ, chỉ thấy Hồn Nguyệt Ánh sắc mặt tuyệt trần có chút u buồn, hai mắt lâm vào hồi ức, nhẹ nhàng nói ra: “Hồn Tộc từng là chủng tộc mạnh nhất Việt Long Tinh trong nhiều năm liền, chúng ta tu luyện và gom gớp rất nhiều tài nguyên tu luyện Linh Hồn cho bản thân sử dụng, thời điểm đó Nhân Tộc như các vị chỉ là một chủng tộc nhỏ yếu, số lượng ít ỏi vô cùng…”
“Trong thời khắc Hồn Tộc huy hoàng nhất, trên thiên không bất chợt xuất hiện một cái cự đại trận pháp, từ bên trong lao ra hàng trăm tên thiên tài trẻ tuổi sử dụng một cổ lực lượng mạnh mẽ tự xưng là Tiên Lực, trắng trợn đồ sát sinh linh trên Tinh Cầu, đem thiên địa gần như hủy diệt!”
Nghe đến đây, Lạc Nam cùng chúng nữ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đoán được nhóm thiên tài mà nàng nhắc đến là lũ nào.
“Bọn chúng tự xưng đến từ một nơi gọi là Dạ Lang Tiên Tinh, xem sinh linh Việt Long như heo chó có thể tùy ý đồ sát, trong tình cảnh đó Hồn Tộc buộc phải ra mặt!” Hồn Nguyệt Ánh sắc mặt tái nhợt, như nhớ lại điều gì đó kinh khủng, nàng mím môi nói:
“Phụ thân và mẫu thân thiếp chính là Hồn Đế và Hồn Hậu tại thời đại đó, hai người toàn lực liên thủ dẫn dắt theo Hồn Tộc và chúng cường giả liên thủ chống lại, đại chiến long trời lỡ đất!”
Nói đến đây, Hồn Nguyệt Ánh đưa mắt nhìn sang Linh Lung cùng U Quỳnh nói:
“Thời đại đó, Nhân Ngư Tộc chính là minh hữu thân thiết nhất của Hồn Tộc, tiếng đàn và tiếng hát của các nàng có công dụng phụ trợ cho việc tu luyện Linh Hồn rất lớn, có thể thanh lộc và tịnh hóa các tạp chất trong linh hồn!”
Lạc Nam cùng chúng nữ nghe vậy gật đầu, công nhận lời của Hồn Nguyệt Ánh, mà Linh Lung cùng U Quỳnh hai nữ ánh mắt có chút mông lung, đó là chuyện quá mức xa xưa từ thời đại tổ tiên của các nàng…
“Trong trận đại chiến cuối cùng, Hồn Tộc bọn thiếp vì nhớ ân tình của Nhân Ngư Tộc nên toàn lực cầm chân kẻ địch để các nàng trốn vào đại dương mênh mông, bảo trì nòi giống!” Hồn Nguyệt Ánh nói buồn bả nói tiếp:
“Trận đại chiến khi ấy, Hồn Tộc mặc dù đả thương thậm chí giết chết không ít kẻ địch, nhưng suy cho cùng Tiên Lực quá mức cường đại, phụ thân và mẫu thân thiếp tử trận!”
“Mà thiếp cũng trở thành hy vọng cuối cùng của Hồn Tộc, bị chư vị trưởng lão phong ấn bên trong Pháp Bảo truyền thừa của bổn tộc – Định Hồn Quan, chờ ngày thức tỉnh!”
Hồn Nguyệt Ánh nói đến đây linh hồn đã trở nên hư huyễn, bờ vai nhỏ nhắn run lên, hiển nhiên chuyện xưa dù như mây khói, nhưng đối với một người trải qua giấc ngủ dài như nàng…mọi thứ như mới diễn ra từ hôm qua…
Linh Lung cùng U Quỳnh hai mắt đẫm lệ, dựa theo lời Hồn Nguyệt Ánh kể…Nhân Ngư Tộc của các nàng đào thoát được không ít, nhưng đến thời điểm hiện tại chỉ còn hai người các nàng sinh tồn, đủ thấy nguyên nhân khiến Nhân Ngư gần như tuyệt chủng không phải vì Dạ Lang Tiên Tinh mà chính là vì một đám nhân loại tham lam săn bắt, công sức năm xưa của Hồn Tộc xem như đổ sông đổ biển.
Chúng nữ đồng tình ôm lấy hai nữ an ủi, đem tâm linh của các nàng xoa diệu.
Lạc Nam cũng thở dài một tiếng, đem Hồn Lực tinh thuần truyền vào cơ thể Hồn Nguyệt Ánh, bình ổn tâm tình của nàng.
“Thế vì sao ngươi xưng phu quân của chúng ta là bệ hạ? còn nói mình là Hồn Hậu của hắn?” Diễm Nguyệt Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Hồn Nguyệt Ánh nhìn Lạc Nam, ánh mắt có chút thẹn thùng cắn môi nói:
“Định Hồn Quan mang theo Đế Hồn Kinh chính là truyền thừa chí cao nhất của Hồn Tộc, bệ hạ đã luyện được sáu loại Hồn Kỹ bên trong nó, chàng đã được xem là Hồn Đế ở thế hệ này…mà thiếp là kẻ được bồi dưỡng từ nhỏ để trở thành Hồn Hậu, thân luyện Hậu Hồn Kinh, chính là công pháp mang tính phụ trợ cho Đế Hồn Kinh, sinh ra đã thuộc về bệ hạ rồi!”
Chúng nữ nghe vậy hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lạc Nam, hiển nhiên tên này tùy tiện mở hòm cũng ra một vị mỹ nhân đòi bầu bạn, có chút quá mức đi…
“E hèm!” Lạc Nam vuốt vuốt mũi ho khan một tiếng, nhìn Hồn Nguyệt Ánh trịnh trọng nói:
“Chúng ta chưa quen từng quen biết gì nhau, nàng đừng vì quy định của Hồn Tộc mà gò ép bản thân mình phải theo ta, nếu nàng muốn ta có thể trả tự do cho nàng, để nàng làm những điều mình mong muốn!”
Lạc Nam đây là có ý tốt, được một vị tuyệt phẩm giai nhân bầu bạn hắn mừng rỡ còn không kịp, bất quá không muốn Hồn Nguyệt Ánh vì cái gọi là Hồn Đế, Hồn Hậu mà miễn cưỡng theo hắn, như vậy quá thiệt thòi cho nàng.
Nào ngờ Hồn Nguyệt Ánh nghe xong toàn thân như gặp trọng kích, quỳ rạp xuống đất, khóc như hoa lê đái vũ, từng giọt Hồn Lực vậy mà ngưng tụ thành nước rơi vãi xuống mặt đất:
“Bệ hạ không cần Nguyệt Ánh? Như vậy Nguyệt Ánh sống còn có nghĩa lý gì?”
“Ai nói ta không cần nàng?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, Hồn Lực cuồn cuộn bao phủ đôi tay, lúc này hắn mới có thể đỡ lấy Hồn Nguyệt Ánh đứng dậy.
Muốn chạm vào thân thể Hồn Tộc, phải sử dụng đến Hồn Lực.
“Bệ hạ muốn đuổi thiếp đi!” Hồn Nguyệt Ánh phụng phịu nói.
Lạc Nam nhứt cả trứng, lắc đầu lựa lời nói: “Nếu người nhận được Định Hồn Quan không phải ta mà là một kẻ tội ác tài trời, táng tận lương tâm…hắn cũng nhận được truyền thừa và trở thành Hồn Đế, khi đó chẳng lẽ nàng cũng trở thành Hồn Hậu của hắn?”
“Sẽ không!” Hồn Nguyệt Ánh lắc đầu giải thích: “Chỉ những người sở hữu Linh Hồn tinh khiết, không mang tạp chất cũng như không có cảm xúc tiêu cực mới có thể kích hoạt truyền thừa từ Định Hồn Quan nhận được Đế Hồn Kinh, những kẻ tội ác chồng chất lòng dạ nham hiểm sẽ không thể sở hữu được Linh Hồn tinh khiết đến như vậy! muốn trở thành Hồn Đế trước hết phải có nhân phẩm siêu quần, chàng chính là người được chọn!”
Hồn Nguyệt Ánh sùng bái nhìn bệ hạ của mình nói, mà chúng nữ lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân xấu xa kia.
Tên này nhân phẩm siêu quần mới là có quỷ đấy…
Lạc Nam nghe vậy sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Linh Hồn của hắn được Kinh Văn Bất Hủ và Ôn Hồn Liên tịnh hóa, có tạp chất mới là chuyện lạ, bất quá da mặt của hắn dày, đương nhiên sẽ không ngăn cản Hồn Nguyệt Ánh sùng bái chính mình.
“Có thiếp ở bên cạnh phò tá, con đường tu luyện Linh Hồn của chàng sẽ thuận lợi hơn vô số lần, Hồn Hậu sinh ra là thuộc về Hồn Đế, nếu chúng ta tách ra…thiếp sẽ trở nên yếu kém!” Hồn Nguyệt Ánh thành thật đáng thương cầu khẩn:
“Vậy nên bệ hạ đừng bỏ rơi thiếp!”
Lạc Nam nghe nàng nói đến nước này, cũng không ra vẻ đạo mạo làm gì, hắn trịnh trọng gật đầu:
“Ta cảm giác được Linh Hồn của chúng ta có sự liên kết, giường như đã đạt thành một mối tương quan nào đó, cảm nhận được tấm lòng chân thật của nàng, ta đương nhiên sẽ không từ bỏ!”
Hồn Nguyệt Ánh nghe vậy hai mắt sáng tỏ nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, thanh thoát nói: “Đó là Khế Uớc Linh Hồn, loại khế ước đẳng cấp cao và thiêng liêng nhất của Hồn Tộc…nếu chàng tử thiếp cũng sẽ hồn phi phách tán, ngược lại nếu thiếp chết đi, Hồn Lực của thiếp sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho Linh Hồn chàng, đem tu vi Hồn Tu của thiếp toàn diện truyền qua cho chàng tiếp tục phát triển!”
Lạc Nam cùng chúng nữ nghe vậy toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn Hồn Nguyệt Ánh.
“Lời của Hồn Nguyệt Ánh là sự thật!” Kim Nhi lên tiếng chứng thực nói.
“Quá mức không công bằng đối với nàng…” Lạc Nam nhìn Hồn Nguyệt Ánh rung giọng nói.
Hắn chết nàng tử, nàng chết hắn được lợi…
Còn gì để nói nữa đây?
“Đó cũng là cách duy nhất để chứng minh tấm lòng của thiếp đối với bệ hạ, bằng không như lời chàng nói…chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau, chàng dựa vào đâu tin tưởng thiếp chứ?” Hồn Nguyệt Ánh thản nhiên, thái độ xem nhẹ sinh tử của nàng thể hiện phong thái cao quý không nói thành lời.
Trong thời khắc này, chúng nữ cũng sinh ra cảm giác tán thành đối với Hồn Nguyệt Ánh, mặc dù các nàng gặp nhau không lâu…mặc dù chỉ mới tiếp xúc, nhưng những gì Hồn Nguyệt Ánh sẳn sàng làm cho Lạc Nam, các nàng có thể cảm nhận được và sinh ra sự đồng cảm.
Bởi vì các nàng cũng có thể vì nam nhân của mình mà không tiếc tính mạnh.
“Được rồi, gọi bệ hạ cái gì chứ? quá mức khó nghe, từ đây cứ gọi Tiểu Nam là phu quân là được!” Liễu Ngọc Thanh hai mắt lấp lánh nhìn Hồn Nguyệt Ánh từ đầu đến chân, quả thật vui mừng hớn hở.
Cô con dâu trời cho này ngoại trừ không có thân thể, những thứ khác đều là tuyệt hảo, bất kể về xuất thân, lễ độ và nhân phẩm…
“Nàng là…” Hồn Nguyệt Ánh không dám vâng lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Liễu Ngọc Thanh.
Theo quan niệm của nàng, Lạc Nam đã là Hồn Đế, nàng xưng hắn là bệ hạ mới là thiên kinh địa nghĩa.
“Nàng là Liễu Ngọc Thanh, mẹ chồng của nàng!” Lạc Nam cười kéo tay Liễu Ngọc Thanh, sau đó hướng về phía chúng nữ từng người giới thiệu cho Hồn Nguyệt Ánh nhận thức.
“Con dâu bái kiến mẹ, gặp qua các vị tỷ tỷ!” Hồn Nguyệt Ánh kính cẩn hành lễ, hiển nhiên nàng tự cho mình là muội muội, dù sao gia nhập Hậu Cung muộn nhất.
Nếu xét về tuổi tác, Hồn Nguyệt Ánh vượt qua tất cả mọi người ở đây cộng lại…
“Được rồi, Nguyệt Ánh…muội nói có thể phụ trợ Phu Quân, mau cho mọi người chứng kiến một chút!” Hoa Thanh Trúc mỉm cười nói, nàng cũng khá hứng thú đối với phong cách của Hồn Hậu.
“Muội cũng vừa lúc có ý đó!” Hồn Nguyệt Ánh nhìn Lạc Nam cười hạnh phúc, vương miện trên trán nàng cấp tốc sáng lên rực rỡ, môi thơm khẽ mở:
“Hậu Hồn Kinh – Hợp Hồn!”
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy Hồn Nguyệt Ánh bất chợt hóa thành một luồng tàn ảnh dung nhập vào cơ thể Lạc Nam, biến mất dạng.
Lạc Nam giật mình, chợt phát hiện tình huống bên trong cơ thể mình, Hồn Nguyệt Ánh vậy mà toàn bộ nhập vào cơ thể hắn, hòa hợp Linh Hồn cùng hắn rồi…hai người lúc này tuy hai mà một thuần túy theo nghĩa đen.
Hắn không cảm thấy khó chịu trước sự xâm nhập đó, trái lại Linh Hồn như được thăng hoa, trở nên càng thêm ngưng thực, sướng đến từng lỗ chân lông.
“Linh Hồn của phu quân còn cường đại hơn tưởng tượng của thiếp vô số lần, những kinh văn này thật thần thánh!” Âm thanh kinh ngạc của Hồn Nguyệt Ánh từ cơ thể Lạc Nam truyền ra ngoài.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Liễu Thi Cầm có chút khó hiểu hỏi: “Nguyệt Ánh, muội nhập vào người Tiểu Nam làm gì?”
Âm thanh của Hồn Nguyệt Ánh từ trong người Lạc Nam tiếp tục truyền ra: “Đây là phong cách chiến đấu của Hồn Hậu, trực tiếp nhập vào Linh Hồn của Hồn Đế, như vậy quá trình phụ trợ mới thuận lợi và đạt được công hiệu tốt nhất!”
Chưa dừng lại ở đó, chỉ nghe Hồn Nguyệt Ánh trịnh trọng nói: “Tu vi Linh Hồn của phu quân đã chạm đến biên giới Độ Kiếp Kỳ, để thiếp giúp chàng nốt phần còn lại!”
“Linh Hồn chúc phúc!”
Hồn Nguyệt Ánh bất chợt đem một phần Hồn Lực của mình tản ra, dung nhập vào trong Linh Hồn của Lạc Nam.
“Ưm, thoải mái!”
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Nam nhịn không được rùng mình rên rỉ lên, hắn cảm thấy như Hồn Lực của mình đang được thăng hoa tột đỉnh…Mà tu vi Hồn Tu cũng cấp tốc đột phá, chính thức bước vào Độ Kiếp Kỳ, sau đó nhanh chóng ổn định lại…
Chúng nữ cũng cảm giác được tình huống thân thể hắn, cả đám dùng ánh mắt kinh dị nhìn chăm chú Lạc Nam, hay nói đúng hơn là nhìn vào Hồn Nguyệt Ánh trong người hắn.
Hiển nhiên không ai nghĩ đến, nàng vừa xuất hiện đã đem đến lợi ít kinh khủng như vậy cho Lạc Nam.
Hồn Tu đột phá Độ Kiếp, cộng thêm Đế Hồn Kinh, chiến lực của hắn kinh khủng như thế nào không cần nói cũng biết.
“Nguyệt Ánh, nàng hỗ trợ ta như vậy đối với bản thân mình có hại hay không?” Lạc Nam lại là không hề vui mừng, hắn cảm giác được Hồn Nguyệt Ánh có phần mệt mỏi hơn trước đó.
“Thiếp không sao, dùng Hồn Lực để tăng tu vi cho chàng là một trong những liên kết giữa Hồn Hậu và Hồn Đế, tịnh dưỡng một thời gian ngắn là thiếp sẽ khôi phục!” Hồn Nguyệt Ánh thản nhiên cười nói.
Lạc Nam gật đầu, thông qua mối liên kết giữa hai người hắn biết nàng nói là sự thật, chẳng qua không nhịn được nên có chút lo lắng mà thôi.
“Haizz, đáng tiếc chí bảo Ôn Hồn Liên của Hồn tộc bị thất lạc, tương lai thiếp sẽ tìm về cho chàng!” Hồn Nguyệt Ánh thở dài một hơi nói.
Lạc Nam nghe vậy sắc mặt cổ quái nói: “Ôn Hồn Liên đang ở chỗ của ta!”
“Cái gì? Sao thiếp không cảm nhận được nó?” Hồn Nguyệt Ánh khó tin hỏi.
Lạc Nam dở khóc dở cười, Ôn Hồn Liên nằm trong đan điền, được các tôn đại đỉnh bao quanh, Cấm Kỵ che giấu! Hồn Nguyệt Ánh cảm nhận được mới là chuyện lạ, dù nàng đã dung hợp vào Linh Hồn hắn cũng không được.
Lạc Nam nghĩ nghĩ, đem một chút khí tức của Ôn Hồn Liên thả ra ngoài.
“Thật sự là Ôn Hồn Liên! Chàng đối với Hồn tộc thật là có duyên phận” Hồn Nguyệt Ánh kinh hỉ thốt lên, vui sướng vô cùng.
Ôn Hồn Liên ở trong đan điền Lạc Nam, nói rõ nàng có thế thông qua hắn để sử dụng nó, đối với việc tu luyện Hồn Lực của nàng cực kỳ có lợi.
LạcLạcLạcLạcLạcLạcLạcLạc Nam cũng thầm cảm thán một tiếng, Ôn Hồn Liên là vật hắn từ ĐỗĐổ Thạch tại Bình An Thành đạt được, chính là vật lưu truyền từ thượng cổ, không nghĩ đến nó vốn là của Hồn Tộc.
Xem ra hắn và Hồn Tộc thật sự có duyên.
“Sau này thiếp sẽ ở trong cơ thể chàng, Hồn Hậu và Hồn Đế luôn gắn khít mới phát huy được thực lực mạnh nhất” Hồn Nguyệt Ánh kiên định nói.
“Đám Dạ Lang Tiên Tinh kia một lần nữa xâm chiếm Việt Long đấy!” Lạc Nam thông báo tình hình.
Quả nhiên hắn cảm giác được linh hồn của Hồn Nguyệt Ánh đang rung lên kịch liệt, phẫn nộ gằn từng chữ nói: “Mong chàng giúp thiếp đem bọn hắn giết sạch, đời này Nguyệt Ánh nguyện làm trâu ngựa!”
Hồn Tộc đã mất, Hồn Nguyệt Ánh đem khát vọng sống chuyển thành trả thù và phò trợ Lạc Nam, Hồn Đế của nàng.
“Ta hứa, một ngày nào đó sẽ san bằng Dạ Lang Tiên Tinh!” Lạc Nam không chút do dự gật đầu.
Dạ Lang Tiên Tinh xem Việt Long Tinh như heo chó, hắn muốn để bọn chúng nếm thử cảm giác đó.
Chúng nữ có chút hâm mộ nhìn Hồn Nguyệt Ánh, hiển nhiên tùy thời tùy khắc có thể bầu bạn bên cạnh nam nhân cũng là nguyện vọng của các nàng.
“Tiểu Nam, rảnh rỗi thì đi Quang Minh Thánh Địa một chuyến, tin tưởng sẽ có thu hoạch!” Đúng lúc này, Liễu Ngọc Thanh đem tấm tàng đồ cuối cùng giao cho hắn, cũng đem tin tức Dị Hoả top 1 từ Thất Sát Giáo thu được kể lại một lần.
Lạc Nam mừng rỡ nhận lấy tàng đồ, ánh mắt lấp loé…trầm thấp nói:
“Đợi Bình An Thành có đủ sức tự vệ trước đám Dạ Lang Tiên Tinh, ta sẽ đi một chuyến!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...