Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


“Đứng lên đi, ở Côn Lôn này các ngươi chỉ nên quỳ trước sư phụ ta!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.

“Tuân mệnh Thiếu Chủ!”
Bốn vị Địa Đế ngoan ngoãn đứng lên, ánh mắt già nua nhìn về phía Lạc Nam tràn đầy sùng bái, thậm chí ẩn ẩn xuất hiện ánh sao.

Lạc Nam nổi cả da gà, một mặt chán ghét khinh bỉ nhìn bốn người, trong lòng thầm mắng một tiếng các ngươi không phải tiểu mỹ nhân bại hoại như Dạ Ly, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta.

“Đi thôi…” Lạc Nam phất phất tay.

“Chúng thần cáo lui!” Thanh Đế cùng Kiếm Đế muốn rời đi, bất chợt có chút nghi ngờ nhìn sang Vô Đế và Minh Đế vẫn còn đứng ở nơi đó.

“Còn có chuyện gì sao?” Lạc Nam nhìn hai người bọn hắn hỏi.

“À…chuyện này…” Vô Đế cùng Minh Đế liếc mắt nhìn nhau, cùng khom người nói:
“Thiếu Chủ ban thưởng Công Pháp và Nguyên Thạch quả là ân trọng như sơn, chúng ta hết lòng cảm kích, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Thiếu Chủ!”
“Nói đi!” Lạc Nam gật gật đầu.

“Tiểu tử Vô Ưu nhà của thần thiên phú cũng tạm, không biết thần có thể chia sẽ công pháp và nguyên thạch với hắn để cùng tu luyện hay không?” Vô Đế cẩn thận từng ti từng tí hỏi, như sợ chọc giận Lạc Nam.

Mà Minh Đế ở một bên cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu nữ nhi Minh Không của thần cũng có chút thiên phú, thần cũng muốn chia sẽ phần thưởng của thiếu chủ ban xuống cho nàng!”
Lạc Nam nghe vậy như cười như không nhìn hai cái tên này, không hổ danh là lão quái vật, đầu óc xoay chuyển thật nhanh a.

Ngoài mặt thì ra vẻ tình cha ấm áp, muốn san sẽ ban thưởng cho con trai và con gái, thực chất là đang nhắc khéo hắn đừng có quên Vô Ưu và Minh Không.

Chút thủ đoạn này của các ngươi, đám quân thần dưới trướng Nghịch Long Đế đã chơi đến chán rồi.

Mặc dù đọc được ý đồ của hai lão già này, nhưng Lạc Nam cũng chẳng có ý định vạch trần, ngược lại gật đầu tán thành nói:
“Minh Không và Vô Ưu đang lặng lẽ cống hiến và làm việc cho ta, ta chắc chắn không bạc đãi hai người bọn hắn, các ngươi không cần quan tâm, cứ nỗ lực đột phá là được!”
“Đội ơn Thiếu Chủ, đội ơn Thiếu Chủ…có thể làm việc cho người chính là vinh hạnh!” Minh Đế với Vô Đế mặt già cười toe toét, trong lòng mãn nguyện chắp tay cáo lui:
“Xin phép Thiếu Chủ và Tử Yên cô nương, chúng ta trở về!”
Nói xong không nhịn được ngửa đầu lên trời cười dài, hưng phấn như điên chạy mất dạng.

Thanh Đế cùng Kiếm Đế ở bên cạnh ghen ghét đến phát điên, hai con hàng này sinh ra con trai và con gái tốt a, có thể làm thuộc hạ trực tiếp của Thiếu Chủ.

Nghĩ lại Kiếm Phi Vân và Thanh Nguyệt Nương có kết cục thê thảm, Kiếm Đế cùng Thanh Đế chỉ có thể ảo não thở dài.

“Haha, hai vị đại nhân không cần u sầu!” Lạc Nam vỗ vỗ bả vai bọn hắn an ủi:
“Các ngươi vẫn còn phong độ, tranh thủ sinh thêm vài người con cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần là người tận tâm và có tiềm năng…tương lai ta đều trọng dụng!”
Thanh Đế và Kiếm Đế hai mặt nhìn nhau, đều chứng kiến từng tia động tâm trong mắt đối phương.


Hiển nhiên, bọn hắn đang cân nhắc lời nói của Lạc Nam, cảm thấy cực kỳ có lý.

Dù sao thì Côn Lôn ngày càng mạnh, hai người bọn hắn cũng cần người nối nghiệp.

Thanh Nguyệt Nương cùng Kiếm Phi Vân đều đã chết, sinh thêm vài hậu nhân nối dỗi cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa nếu may mắn sinh ra nữ nhi có dung mạo phi phàm, chỉ cần chờ 18 năm ngắn ngũi, tương lai nếu may mắn được Thiếu Chủ xem trọng, chẳng phải là một bước lên trời sao?
Thậm chí hai người bọn hắn cũng có cơ hội thành nhạc phụ của Thiếu Chủ?
Nghĩ đến đây, bản lĩnh nam nhân đã ngủ đông từ lâu của Thanh Đế cùng Kiếm Đế hùng hồn trổi dậy, vội vàng cáo từ, quyết tâm trở về lôi các thê thiếp trong nhà ra đại chiến ba trăm hiệp, gia tăng hiệu quả sản xuất hài nhi.

Giải quyết xong phiền toái của bốn lão già, Lạc Nam tương đối hài lòng.

Bất kể là Thanh Giới, Minh Giới, Vô Giới hay Kiếm Giới đều có giá trị bồi dưỡng rất lớn.

Tu sĩ Thanh Giới phần lớn là dùng Độc, địa vị có thể thay thế Độc Cổ Tộc.

Tu sĩ Minh Giới tu luyện cả Hắc Ám và Quang Minh, nếu tận dụng tốt cũng là một nhánh quân ánh sáng song hành cùng bóng tối cường đại.

Tu sĩ Vô Giới đa phần là Thể Tu và dùng Quyền Pháp, có thể ngang dọc chiến trường.

Tu sĩ Kiếm Giới toàn bộ là Kiếm Tu, tạo thành một nhánh Kiếm Quân, là lưỡi kiếm sắc bén dưới tay hắn, có thể trảm sát mọi kẻ thù.

Lạc Nam muốn tận dụng tất cả thế lực hiện có dưới tay mình trong tương lai một cách triệt để nhất, vì thế không tiếc rót vào tài nguyên bồi dưỡng.

Dù sao Côn Lôn Đế Thiên là một phần căn cơ quan trọng của hắn, khi cần thiết là không nên nhẹ tay đầu tư.

Huống hồ, Nữ Hoàng đã thu giữ linh hồn bổn nguyên của mấy người bọn hắn, dù đám Thanh Đế và Kiếm Đế có thành Thiên Đế cũng không sợ có nguy cơ phản bội.


“Tiểu tử ngươi định để trẫm lười biếng không có việc gì làm sao?”
Lạc Nam cùng Tử Yên vừa vào trong cung điện, thanh âm nhàn nhạt của Nữ Hoàng đã vang lên bên tai.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Nữ Hoàng đang cùng Tứ Đại Cung Nữ ung dung mà đến.

Ngày hôm nay nàng mặc một thân Bạch Sắc Hoàng Bào, chất liệu như được làm từ tơ tằm thượng hạng, từ trên xuống dưới trơn bóng co dãn, ôm sát cơ thể mạn diệu mê người, đường cong ma quỷ mê chết người không đền mạng, đôi chân dài miên mang khéo léo như ẩn như hiện, trên mặt lại đeo một tấm chu sa mỏng, khiến dung nhan kinh thế mờ mờ ảo ảo, quả thật có thể hút hồn của bất kỳ tên nam tử lòng dạ sắt đá nào.

“Haizz, nàng mà vào chùa đi một vòng, chỉ sợ chư hòa thượng toàn bộ hoàn tục a…” Lạc Nam không nhịn được cảm khái nói.

“Tiểu tử ăn nói xằng bậy cái gì đó?” Nữ Hoàng trong lòng nhảy lên, lập tức giận dữ, lớn tiếng nói:
“Trẫm vừa hỏi ngươi không nghe sao?”
“Sư phụ hỏi cái gì?” Lạc Nam thẩn thờ, vừa rồi hắn bận ngắm nhìn nàng, thật sự quên mất nàng nói cái gì.


“Hừ, chuyện của bốn lão già Thanh Đế đã bị ngươi giải quyết, muốn để trẫm lười biếng không có việc gì làm sao?” Nữ Hoàng kiên nhẫn lặp lại.

“À, chút chuyện nhỏ…nam nhân gánh vác giúp nữ nhân của mình là chuyện bình thường nha!” Lạc Nam nhún nhún vai nói.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Nữ Hoàng giọng điệu trở nên rét lạnh, dùng một ánh mắt sắc bén như đao nhìn hắn để che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.

“Ta nói là thân là đồ đệ, vì sư phụ của mình phân ưu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chút chuyện nhỏ đó đâu cần đích thân sư phụ ra tay!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.

“Phốc!”
Tử Yên rốt cuộc không nhịn được phải bật cười, nam nhân này da mặt quả thật như tường thành, ngay cả Nữ Hoàng cũng dám đùa bỡn.

Tứ Đại Cung Nữ hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy Thiếu Chủ hôm nay quá lớn gan, nhưng các nàng lại hoàn toàn ủng hộ.

Trong lúc nhất thời, Tứ Đại Cung Nữ ném cho Lạc Nam ánh mắt cổ vũ.

“Nói vậy còn tạm được!” Nữ Hoàng xoay mặt sang nơi khác, chắp tay sau lưng nói:
“Tiểu tử đừng tưởng có chút thực lực là cho rằng mình đủ lông đủ cánh, ở trước mặt Trẫm phải nghiêm chỉnh một chút!”
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, bất quá ở trước mặt mấy nữ, hắn cũng giữ mặt mũi cho nàng, bèn chắp tay lễ độ:
“Tiểu tử hiểu!”
Cứ tưởng Nữ Hoàng sẽ bỏ qua, nào ngờ lời tiếp theo của nàng khiến Lạc Nam trợn tròn mắt.

“Thân là sư phụ, trẫm cảm thấy lâu rồi chưa chỉ giáo ngươi tu luyện, ngày mai đến Võ Trường đi, trẫm muốn xem thử gần đây ngươi có hoang phế chuyện tu luyện hay không…”
Nói xong, Nữ Hoàng chậm rãi biến mất, chỉ để lại một bóng lưng cho Lạc Nam.

“Tóc của hắn đã đen trở lại, khí chất tang thương lắng đọng kia cũng phai nhạt, nhìn thuận mắt hơn không ít!” Nàng vô thức suy nghĩ.

“Phi…phi…phi, trẫm chỉ là quan tâm đồ đệ mà thôi!” Nữ Hoàng tự trấn an mình một câu, lúc này mới an lòng rời đi.

“Cho chừa cái tật đùa bỡn sư phụ!”
Tử Yên đắc ý nhìn Lạc Nam lè lưỡi, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

Tứ Đại Cung Nữ cũng đồng tình nhìn lấy hắn, thầm nghĩ Thiếu Chủ sắp bị ăn đòn no rồi, Kiếp Thiền còn ôn nhu hiểu chuyện nói:
“Các vị tỷ muội, mau chuẩn bị thiên tài địa bảo cho thiếu chủ trị thương!”
“Hừ, ai ăn đòn còn chưa nói được đâu, các nàng cứ chờ mà xem!” Lạc Nam tự tin cười nói.

Nữ Hoàng muốn khảo nghiệm chiến lực của hắn, mà hắn cũng muốn nhân cơ hội chứng minh thực lực với nàng, nhân tiện lén lút va chạm da thịt một chút, xem ai sợ ai.

Đối với nàng, hắn chẳng cần phải che giấu bất cứ điều gì, chẳng qua chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.


“Đi, chúng ta về Làng…ngày mai cho các nàng xem một trận Long Phượng Chiến!” Lạc Nam cười hắc hắc ôm eo Tử Yên nói.

“Long Phượng Chiến?” Tứ đại cung nữ khẽ gắt một ngụm, gò má ửng đỏ.

Thiếu Chủ này, vì sao từ lúc khôi phục lại dung nhan anh tuấn trẻ tuổi, càng trở nên không nghiêm chỉnh.


Làng Nhất Thế…
Lạc Nam vừa mới vào làng, Âu Dương Thương Lan đã như một mũi tên bay vọt đến, túm áo hắn kéo vào bên trong phòng riêng, đặt hắn ngồi xuống ghế, còn nàng thì chắp tay đứng thẳng, trợn mắt chất vấn:
“Chàng là tên xấu xa, dám nhét cái kia vào chỗ đó của Tiểu Tuyết?”
Nghĩ đến viên cầu kia to tròn như vậy lại bị nhét vào nơi tư mật nhỏ xíu của Độc Cô Ngạo Tuyết, Âu Dương Thương Lan lại cảm thấy đau lòng vì muội muội, cái tên này không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.

“Làm sao nàng biết?” Lạc Nam giật mình, đây không phải bí mật riêng của hắn và Độc Cô Ngạo Tuyết sao?
“Tỷ muội bọn thiếp tắm chung, Tiểu Tuyết có bất thường làm sao thiếp không biết?” Âu Dương Thương Lan tức giận đến lòng ngực phập phồng:
“Chàng chơi không biết giữ, hỏng mất rồi sao?”
“Hỏng sao được mà hỏng!” Lạc Nam dở khóc dở cười, kéo nàng xuống ôm vào lòng, nhìn ngắm dung nhan không kém chút nào so với Nữ Hoàng của Âu Dương Thương Lan, hắn cắn nhẹ vành tai nàng thủ thỉ:
“Nữ nhân các nàng rất thần kỳ, dù lớn hơn nữa cũng có thể đút vào, không tin nàng thử!”
“Chàng nằm mơ đi!” Âu Dương Thương Lan trợn trắng mắt: “Chỉ có nha đầu Tiểu Tuyết kia khờ mới bị chàng lừa gạt!”
“Khà khà!” Lạc Nam cười xấu xa, ngắm nhìn người đẹp trong lòng.

Âu Dương Thương Lan cũng không nhịn được nhìn hắn, nàng vươn bàn tay trơn nhẵn thon dài của mình vuốt ve khuôn mặt nam nhân, ngón tay đan xen vào sợi tóc của hắn, có chút thất thần nói:
“Mặc dù dáng vẻ phong trần kia rất hút hồn, nhưng thiếp càng thích một Lạc Nam tràn đầy sức sống, có chút xấu xa tà mị như hiện tại!”
“Ấn tượng ban đầu luôn khó phai mà!” Lạc Nam mỉm cười nói.

“Khanh khách, ấn tượng ban đầu của thiếp về chàng phải là Lạc Yên!” Âu Dương Thương Lan quyến rũ cười rộ lên.

Ôm mỹ nhân thành thục nở nang trong lòng, mũi ngửi hương thơm như mật đào chín mộng của nàng, nhìn thấy bờ môi tinh tế đỏ thẳm kiều diễm như mật đào kiều diễm, hắn nhịn không được rướn người ngậm lấy.

“Ừm…” Âu Dương Thương Lan yêu kiều hừ một tiếng, rất tự nhiên nhắm lại đôi mắt đẹp, hé mở hàm răng trắng ngọc, để đầu lưỡi của nam nhân ngang nhiên duỗi vào trong miệng nàng.

Lạc Nam cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương ướt át của nàng, tận tình nhấm nháp và hưởng thụ sự ngọt ngào nồng nàn khó cưỡng.

Hắn tham lam như muốn hút tất cả hương tân ngọc dịch của nàng, mà Âu Dương Thương Lan cũng không chịu thua kém, không ngừng cùng nam nhân trao đổi chất mật.

Hai người xem như phu thê tình thâm, một khi quyện vào nhau là như lửa gần rơm, thật sự khó có thể dập tắt.

Lạc Nam ngồi trên ghế, Âu Dương Thương Lan ngồi trên đùi hắn, từ giữa hai chân nàng đã có thánh thủy róc rách chảy ra, làm ướt hạ thân của hắn.

Tiểu huynh đệ của Lạc Nam cũng hung hăng ngẩng cao đầu, đội thẳng lên khe đùi của Âu Dương Thương Lan.

Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Nam một tay ôm eo nàng, một tay đùa nghịch bầu sữa bạo mãn, thủ thỉ nói:
“Ta vào luôn nhé!”
“Ừm, thiếp muốn rồi…” Âu Dương Thương Lan cắn cánh môi chín mộng.

Lạc Nam giải trừ Bá Y, mà Âu Dương Thương Lan cũng đem thắt lưng kéo ra, váy dài trượt xuống đất.


Nàng chủ động tách ra đôi chân dài miên mang, u tuyền màu hồng phấn đã hé mở hai mép cửa chào đón người quen xâm nhập.

Lạc Nam nhẹ nhàng ưởn người, mà Âu Dương Thương Lan cũng phối hợp ngồi xuống.

“A….

sướng…”
Một cảm giác chật chội, ma sát bao trùm toàn thân cả hai, khiến mồ hôi của bọn hắn hòa quyện vào nhau.

Âu Dương Thương Lan bắt đầu nhấc mông nhún từng nhịp.

Lạc Nam thư sướng thở dài, tiện đà ngậm lấy bầu sữa của nàng vào miệng cắn mút, đầu lưỡi đảo quanh nhũ hoa mê người.

Côn thịt của hắn tiến vào từ gốc đến ngọn bên trong nàng, hai bên thành vách như có vô số nếp nhăn trơn mềm bao phủ cơ thể hắn, chạm vào tận đỉnh hoa tâm của kiều thê, hai người không nói tiếng nào, chỉ ôm siết lấy nhau, hoạt động một cách nguyên thủy, tận hưởng mỗi một tia xúc cảm của hai bộ phận nam nữ mang lại.

Trong không gian chỉ còn tiếng rên rỉ của nữ nhân và hơi thở nặng nề của nam nhân…
“Đại tỷ, nghe nói cái tên kia vừa trở về?”
Bất chợt cửa phòng bị đẩy ra, một thanh âm thánh thót vọng đến.

Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan cứng cả người.

Mà ngay cửa vào, một thiếu nữ thanh thuần xinh xắn cũng đang trợn tròn hai mắt, nhìn trừng trừng vào đôi nam nữ khỏa thân ôm nhau ngồi trên ghế, nhất là ở hai vị trí nhạy cảm ấy lại đang kết hợp chặt chẽ với nhau.

“Manh Manh, nha đầu chết tiệt, dám tự tiện vào phòng đại tỷ mà không xin phép!” Âu Dương Thương Lan vừa thẹn vừa vội nói.

Mặc dù nàng không ngại thể hiện tình cảm của mình với Lạc Nam trước mặt các tỷ muội khác, thậm chí không ngại cùng các tỷ muội hầu hạ hắn, nhưng Đình Manh Manh là trường hợp đặc biệt.

Dù sao thì, ở trong tiềm thức của nàng…Đình Manh Manh vĩnh viễn là tiểu nha đầu nghịch ngợm chỉ biết ăn kẹo kia mà thôi.

Lạc Nam cũng chẳng biết làm gì cho phải, nhưng nghĩ đến Âu Dương Thương Lan đang bị mình xâm nhập, mà Đình Manh Manh được hắn xem như muội muội trong bộ dạng thiếu nữ tuổi thanh xuân đang nhìn chằm chằm hai người vì tò mò.

Dâm tính của rồng trổi dậy, hắn chỉ thấy kích thích cực điểm, Âu Dương Thương Lan kiều diễm run lên, bởi vì nàng cảm giác được côn thịt của hắn lại lớn thêm một chút.

“Đáng ghét, cái tên xấu xa này!” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Nam mặc kệ, hắn không nén được khoái cảm dâng trào, bắt đầu ôm eo Âu Dương Thương Lan, gia tăng tốc độ nhấp vào cơ thể nàng.

“Á, bỏ thiếp…ra, Manh Manh…nó đang nhìn!” Âu Dương Thương Lan sướng đến thở hổn hển, nhưng một tia lý trí cảnh tỉnh nàng kháng cự để giữ tôn nghiêm của đại tỷ.

Nào ngờ hành vi của nàng càng kích phát sắc tâm của nam nhân, hắn thay đổi tư thế, bế phốc Âu Dương Thương Lan lên, hai tay mạnh mẽ giữ đôi đùi đẹp của nàng, kéo rộng hai chân thẳng tắp ra, để cái u cốc mê người ấy phô bày giữ thanh thiên bạch nhật.

Từ phía sau, côn thịt của hắn hung hăng cắm thẳng vào từng đợt…
“Á, chàng giết thiếp rồi…”
Nghe tiếng rên rỉ đê mê quằn quại của tỷ tỷ, lại nhìn nét mặt hưng phấn của nam nhân, Đình Manh Manh vô thức cảm thấy toàn thân mình nóng lên, một cảm giác kỳ quái lan tràn khắp cõi lòng.

“Thì ra…hắn và các nàng thường chơi như vậy a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui