Tiếng quát trong trẻo như nước vang lên…
Chỉ thấy một vị thiếu nữ tuổi chừng mười tám, toàn thân bạch y trắng như tuyết tung bay, diện mạo thanh thuần xinh xắn, mái tóc đen tuyền cột thành đuôi ngựa, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, làn da trơn trượt như mỡ đông, tay cầm Trường Kiếm như một vị nữ kiếm khách.
Nhìn thấy nàng, người khác sẽ cảm giác được một cổ hơi thở thanh xuân nồng đậm, cảnh đẹp ý vui làm lòng người dễ chịu.
“Haha, tiểu nữ oa thật xinh đẹp, muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng sao?”
Chứng kiến thiếu nữ chỉ có một thân một mình, tu vi tựa hồ cũng không quá cao, đám Tinh Không Đạo Tặc lập tức cười ha hả.
Bọn hắn là băng đảng khét tiếng, có một vị thủ lĩnh là Đế Giả cầm đầu, chưa kể nhân số đông đảo, thiếu nữ trước mặt còn chưa thành Đế, sao có thể dọa sợ được bọn hắn.
“Hừ, đám người các ngươi hợp lại khi dễ một lão già, không cảm thấy xấu hổ sao?” Thiếu nữ một tay cầm kiếm, một tay chống nạnh hừ lạnh nói.
Lạc Nam xém chút thổ huyết, lại có người nhầm tưởng hắn là người già.
Không có cách, mái tóc bạc trắng này thật sự quá mức nổi bật, nhất là ở trong tinh không đen kịch càng khiến người khác chú ý.
“Hahaha, lão già này của ngươi có cây hàng khủng!” Đám Tinh Không Đạo Tặc phá lên cười trêu tức.
Sau đó cả đám đột nhiên tránh ra, để tầm mắt của thiếu nữ có thể nhìn rõ Lạc Nam.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn, sau đó môi hồng lập tức trừng thật lớn, sắc mặt đỏ lên, giận dữ đến gò má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi:
“Thật vô liêm sĩ, đúng là đám đạo tặc lưu manh!”
Hiển nhiên nàng đã thấy thứ không nên thấy.
Từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với các tỷ muội đều là một đám nữ nhân, nào từng trông thấy thứ đáng ghét kia của nam nhân? Hơn nữa còn to lớn đến như vậy?
“Hừ, trẻ con miệng chưa dứt sữa cũng muốn làm nữ hiệp, cho ta trảo!”
Nhân lúc thiếu nữ lúng túng, một tên đạo tặc tu vi Thiên Tôn thân ảnh biến mất tại chỗ.
Đến khi xuất hiện đã ở trước mặt thiếu nữ, Tôn Lực ngưng tụ thành móng vuốt chụp xuống thân thể nàng.
Hiển nhiên bọn Đạo Tặc này không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, là những kẻ lăn lộn trên lưỡi đao nhiều năm, một khi đã ra tay sẽ muốn đoạt mạng của đối thủ.
KENG!
Nhưng mà, thực lực của thiếu nữ vượt qua dự kiến của bọn hắn.
Tốc độ phản ứng của nàng cực nhanh, khi tên đạo tặc vừa tiếp cận, Trường Kiếm đã ra khỏi vỏ.
Đây là một thanh Kiếm màu tím thần bí và hoa lệ, mang theo hơi thở cái chết vô cùng nồng đậm.
Khi móng vuốt vồ xuống, lưỡi kiếm cũng đã trảm lên.
“AAAAAAA”
Tinh không vang vọng tiếng hét thảm, tên Đạo Tặc chỉ kịp nhìn thấy lưỡi kiếm màu tím kia cắt xuyên móng vuốt của mình, sau đó khí tức tử vong ở trong cơ thể hắn bùng nổ, ma diệt mọi sức sống.
Trong ánh mắt khó tin của đám đạo tặc, toàn bộ sinh mệnh của tên Thiên Tôn cấp tốc trôi đi, sau đó ầm ầm ngã xuống, chết đến không thể chết hơn được nữa.
“Đây là cái kết của kẻ dám đánh lén bổn cô nương!” Thiếu nữ tay cầm kiếm, đầu lưỡi đinh hương liếm liếm mép môi, hai mắt sáng rực có ánh tím lấp lóe.
Đám Đạo Tặc vô thức lùi lại một bước, âm thầm hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng, tên Thiên Tôn vừa rồi là một trong những vị cường giả hàng đầu trong nhóm, thực lực chỉ kém Thủ Lĩnh mà thôi.
Vậy mà bị một kiếm tiêu diệt rồi?
“Nữ nhân này quá mức tà môn, chúng ta phải cẩn thận!” Thủ lĩnh tu vi Đế Giả trầm giọng nói.
Đám Đạo Tặc đồng loạt gật đầu, sau tình cảnh vừa rồi, bọn hắn đã không còn dám xem thường thiếu nữ này nữa.
“Biết sợ rồi sao? khôn hồn thì mau cút đi, Kiếm của bổn cô nương đã khát máu lắm rồi đấy!” Nhìn thấy đám đạo tặc lùi bước, thiếu nữ trong mắt xuất hiện tia vui vẻ, lại cố gắng ra vẻ hung hăng nói.
Bị nàng uy hiếp, đám Đạo Tặc bắt đầu nổi giận.
Bọn hắn lăn lộn nhiều năm, tình cảnh nào chưa từng gặp qua? Sao có thể sợ một thiếu nữ có thực lực hơi mạnh một chút?
“Toàn diện xông lên, bổn Đế không tin một mình nàng có thể chiến thắng chúng ta!” Tên thủ lĩnh cười lạnh hạ lệnh.
“Giết!”
Toàn bộ Đạo Tặc như phát cuồng, vô số thân ảnh lao vọt mà đến, Vương Lực, Tôn Lực ầm ầm triển khai, ngưng tụ tầng tầng lớp lớp vũ kỹ oanh tạc trực diện.
Mà tên thủ lĩnh khôn ngoan vô cùng, hắn như hổ đói rình mồi tiếp cận, chờ thiếu nữ bận rộn chống trả đám công kích kia sẽ đích thân ra tay oanh tạc, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào thở dốc.
Nhìn thấy một đám côn đồ hung thần ác sát, trong lòng thiếu nữ có chút hoảng hốt, bất quá vẫn ra vẻ trấn định.
KENG!
Trường Kiếm màu tím trong tay ngân vang, tu vi mặc dù chỉ là Địa Tôn nhưng Tử Vong Đế Lực lại ngập trời bay múa.
“Vũ Điệu Tử Vong!”
Cánh tay thon dài trắng nõn của nàng huy động trường kiếm, vô số nhát chém được tung ra xung quanh, tạo thành một cơn lốc xoáy chết chọc như vòi rồng bao phủ thân thể yêu kiều vào bên trong.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hàng ngàn đạo công kích đánh vào vòng xoáy tử vong, đều bị ma diệt và ăn mòn, không thể đánh vào thân thể thiếu nữ.
Bất quá, số lượng địch nhân thật sự là quá đông, công kích gần như vô cùng vô tận, cứ tên này đánh xong lại có tến khác tung ra vũ kỹ, thay phiên cho nhau.
Phù…phù…phù…
Qua hồi lâu, bên trong vòng xoáy truyền ra thanh âm thở dốc, hiển nhiên thiếu nữ đã có phần mệt nhóc, mà Vũ Điệu Tử Vong của nàng cũng dần trở nên tán loạn.
“Haha, chờ ngay lúc này!”
Thủ Lĩnh băng đạo tặc cười lớn một trận, Đế Lực ở giữa không trung ngưng tụ thành quyền, hung hăng đấm ra.
OÀNH!
Vòng xoáy tử vong triệt để băng liệt, lực chấn hùng mạnh đem thiếu nữ đẩy lùi liên tục giữa không trung, sắc mặt có phần tái nhợt.
Không phải nàng yếu, mà là số lượng địch nhân thật sự quá đông.
“Chết đi!”
Thủ lĩnh băng đạo tặc thừa thắng xông lên, Thân Pháp triển khai, toàn diện tiếp cận thiếu nữ, sát chiêu đầy trời.
Lâm vào tình cảnh nguy hiểm, thiếu nữ lúng túng một phen, vô thức nâng Trường Kiếm lên chém loạn xạ.
“Haha, ngu xuẩn!” Đám đạo tặc cười vang, hài hước nhìn thủ lĩnh của mình lạc thủ tồi hoa.
Nhưng mà rất nhanh, cảnh tượng tiếp theo khiến nụ cười trên mặt bọn hắn cứng lại.
Chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân thể thủ lĩnh bỗng nhiên dừng bước cách thiếu nữ trong gang tấc, sắc mặt vặn vẹo khó thể hình dung dường như trải qua điều gì cực kỳ đau đớn.
PHỐC!
Cùng lúc đó, Trường Kiếm màu tím trong tay thiếu nữ đang chém loạn xạ vô tình đem thân thể hắn cắt thành thịt vụn.
Một đời Đế Cấp cường giả, chết vô cùng thê thảm.
“Hả?” Thiếu nữ lúc này mới giật mình, phá lên cười khanh khách:
“Không ngờ ta lợi hại như vậy, có thể kiếm trảm Tiên Đế, đúng là trời sinh Nữ Hiệp!”
Hiển nhiên, nàng cũng không ngờ rằng mình lại thành công giết tên thủ lĩnh đạo tặc, cho rằng mình mạnh mẽ vượt xa dự tính.
“Ọe, kinh khủng quá…”
Bất quá khi chú ý đến thảm trạng của tên thủ lĩnh, thịt vụn rơi vãi, nàng lại che miệng nôn ọe, ho khăn sặc sụa, sắc mặt sợ hãi đến mức trắng bệch.
Lạc Nam âm thầm thở dài một hơi, trong lòng dở khóc dở cười.
Cô nàng này rõ ràng là một thiên tài có thực lực không tệ, nhưng kinh nghiệm trải đời quá ít, rõ ràng là mới được trưởng bối trong nhà thả ra lịch luyện chưa lâu, thậm chí có khả năng là nàng tự mình trốn đi nên mới ngây thơ như vậy.
Nếu không phải hắn bí mật dùng Hồn Kỹ trợ giúp, nàng đã dữ nhiều lành ít dưới tay tên Đế Giả rồi, nào còn tâm trạng dương dương tự đắc như hiện tại?
“Chạy mau!”
Nhìn thấy thủ lĩnh chết thảm, đám Đạo Tặc hãi hùng khiếp vía ngửa đầu rống lên.
Bọn hắn đâu biết Lạc Nam ra tay, cho rằng thực lực của thiếu nữ vượt xa tưởng tượng, có thể chém chết cả thủ lĩnh của mình.
Vì lẽ đó, cả đám hoảng loạn chạy tứ tán, nào còn dám hung hăng phách lối như lúc ban đầu?
Thiếu nữ cũng mặc kệ cả đám đang bỏ chạy, nàng vẫn liên tục ho khan vì đống thịt vụn của tên thủ lĩnh.
Hồi lâu sau lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện toàn bộ tinh không vắng lặng, chỉ còn lại mình và cái tên đang trần truồng bất tỉnh, à! còn cái phi thuyền của đám đạo tặc bỏ lại.
“Hừ, biết sợ chạy là tốt, bằng không các ngươi đều xong rồi!” Thiếu nữ ra vẻ uy phong thu kiếm vào trong vỏ, hừ hừ nói.
Lúc này nàng che lại hai mắt, chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Nam, lầu bầu nói:
“Không biết còn sống không…”
Bất quá nhớ đến cái tên này vẫn còn trần như nhộng, nàng vội vàng từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái áo choàng, đem cả người hắn che đậy, lúc này mới dám mở mắt ra.
Dùng thần thức cảm ứng, phát hiện Lạc Nam vẫn còn nhịp thở, nhiệt độ cơ thể còn ấm, nhưng tình trạng thương thế lại vô cùng kinh khủng, xương cốt, gân mạch hầu như rạn nứt, đan điền không còn chút lực lượng…
“Thương nặng như vậy mà vẫn còn sống, thật là kỳ tích…” Thiếu nữ giọng điệu đầy thán phục, sau đó lại tiếc hận thở dài:
“Đáng tiếc, dù có thành công tỉnh lại, sợ rằng cũng trở thành một phế nhân!”
“Nàng mới là phế nhân, cả nhà nàng là phế nhân!” Lạc Nam ở trong lòng âm thầm mắng.
“Đại thúc à, ngươi thật là đáng thương, đối với tu sĩ chúng ta…trở thành phế nhân so với chết càng khó chịu hơn!” Thiếu nữ lầu bầu một mình, môi thơm thủ thỉ:
“Hay là ta giúp đại thúc được siêu thoát, tiễn ngươi thêm một đoạn để kiếp sau làm lại từ đầu!”
Lạc Nam khóe miệng giật giật, hận không thể lao lên đánh cái mông tròn của nàng.
Thiếu nữ dường như cảm giác quyết định của mình là đúng đắn, nàng còn rút Trường Kiếm ra muốn động thủ.
Lạc Nam cả kinh, xém chút nữa buộc phải dùng Hồn Lực chống lại.
“Không được…” Thiếu nữ bỗng nhiên thu tay, nhíu chặt chân mày khả ái nói:
“Mỗi người đều có quyền được sống, đợi ta đem đại thúc ngươi cứu tỉnh, sau đó chết hay sống tùy ngươi quyết định!”
Nói xong, đem Lạc Nam vác lên vai.
Nàng mang hắn bay lên Phi Thuyền của đám Đạo Tặc, bỏ Linh Thạch vào trong Phi Thuyền, điều khiển nó chạy đi.
Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, cô nàng này bụng dạ lương thiện, lại không có chút tâm cơ nào, thật tình không biết thế lực sau lưng nàng sao lại yên tâm để nàng một mình hành tẩu giang hồ.
Bất quá nàng sử dụng Kiếm, lại mang theo Tử Vong lực, không biết trong vũ trụ này có thế lực nào như vậy a…
Vì đang tiếc kiệm Điểm Danh Vọng, hắn cũng không muốn dùng Thiên Cơ Bảng điều tra nàng làm gì, đợi khi nào tỉnh lại rồi hỏi cũng không muộn.
Bất quá luôn mồm bị nàng gọi là đại thúc cũng khiến Lạc Nam bực bội, chẳng lẽ bộ dạng của ta hiện tại già như vậy sao?
“Haha, tuổi của nàng sợ rằng còn nhỏ hơn Tiểu Kỳ Nam, không gọi công tử là Đại Bá đã tốt lắm rồi!” Kim Nhi cười tủm tỉm trêu chọc.
“Kim Nhi, thiếu nữ này có lai lịch gì?” Lạc Nam hỏi.
“Bí mật không thể tiết lộ!” Kim Nhi lên tiếng, lại trịnh trọng căn dặn:
“Nhưng quan trọng nhất, hiện tại công tử đã trở về quá khứ, đồng nghĩa với đang bị Linh của Vũ Trụ nhìn chằm chằm!”
“Nhìn chằm chằm ta làm gì?” Lạc Nam giật cả mình.
“Vũ trụ có Linh, nó đương nhiên phát hiện được có kẻ vượt qua luân hồi, để tránh kẻ đó làm loạn phá hoại lịch sử, thay đổi tương lai, nó sẽ giám sát cực kỳ chặt chẽ, sẳn sàng giáng xuống trừng phạt bất kỳ lúc nào!” Kim Nhi đáp.
Lạc Nam nghe vậy âm thầm đề phòng hỏi: “Ta không được làm những gì?”
Vốn dĩ hắn đang muốn đợi khi nào khôi phục, sẽ nhân lúc đang ở quá khứ, chạy đi tìm một đám kẻ thù khi còn chưa trưởng thành tiêu diệt.
Ví dụ như Thiên Đế, Long Ngạo Thiên, Lục Nguyên Lão của Săn Ma Điện chẳng hạn.
Hoặc chạy đi thu thập một đám thiên tài, bí mật cung cấp Đế Cấp Cực Phẩm Công Pháp bồi dưỡng bọn hắn, căn dặn bọn hắn ẩn nấp đợi mình triệu hồi, đợi đến khi trở về tương lai thì trong tay đã có thêm một đám thuộc hạ hùng mạnh toàn là Thiên Đế, quét ngang vũ trụ.
Nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ của hắn a…
“Tốt nhất là càng ít liên quan hay dính liếu gì đến những người ở móc thời gian này càng tốt! sau khi khôi phục thì đi tìm Luân Hồi Thụ và trở về thực tại, đừng gặp gỡ hay tác động đến bất kỳ ai!” Kim Nhi ngưng trọng căn dặn:
“Bằng không, mỗi hành vi của công tử ở quá khứ đều sẽ mang theo nhân quả phức tạp, làm ảnh hưởng đến dòng thời gian, thay đổi thực tại, dẫn theo một chuỗi các vấn đề vốn không tồn tại phát sinh, hoặc những sự việc vốn đã có không diễn ra nữa, chẳng ai lường trước được hậu quả của những việc này ra sao…nhưng nếu rơi vào trường hợp xấu nhất có thể làm mất đi thân nhân hoặc các mối quan hệ ở tương lai của công tử!”
“Nghiêm trọng hơn, công tử đã xâm phạm quy tắc của vũ trụ, Linh của Vũ Trụ sẽ nguyền rủa công tử, thậm chí là nguyền rủa những người bên cạnh công tử, hậu quả vô pháp tưởng tượng!”
Kim Nhi vẫn còn nói tiếp: “Ví dụ như công tử hiện tại tìm được Thiên Đế khi còn trẻ, thành công đem hắn giết chết, đồng nghĩa với Thiên Đế Biến cũng không còn tồn tại, công tử ở tương lai không thể từ Hệ Thống đạt được Thiên Đế Biến, các trận chiến trước đây của ngươi ở hạ giới mất đi Thiên Đế Biến, chiến lực suy giảm, không còn bảo vệ được người thân, chúng nữ sẽ có người hy sinh, thậm chí ngay cả ngươi cũng tử vong, bị xóa sổ!”
Lạc Nam rùng mình, lắc đầu cười khổ, bất quá lại nhớ đến một chuyện, cất giọng hỏi:
“Ta nhớ Tuế Nguyệt Nữ Đế từng hù dọa đám Thần Thú Tộc sẽ quay về quá khứ tiêu diệt tổ tiên của bọn hắn, nàng ấy thật sự có thể làm vậy sao?”
“Sở hữu Thời Không Thánh Thể, đương nhiên có thể làm được!” Kim Nhi đáp:
“Nhưng cái giá phải trả có thể là bằng cả tính mạng, lực lượng của cả vũ trụ nguyền rủa không phải Thiên Đế có thể gánh nổi!”
“Bằng không Tuế Nguyệt Nữ Đế đã ngược dòng thời gian, diệt đi Săn Ma Điện lúc bọn hắn chưa kịp hùng mạnh rồi, cần gì phải phí tâm đối phó như hiện tại?”
“Nhưng nếu Tuế Nguyệt Nữ Đế thật sự làm như vậy, Săn Ma Điện sẽ bị diệt, Tiên giới và Ma giới kể từ đó không có quá nhiều hận thù, Tiên Ma Cung chưa chắc được thành lập, những nữ nhân như Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết có thể không ra đời!”
“Những hệ lụy liên tiếp này được gọi là nhân quả…”
Lạc Nam một lần nữa hãi hùng.
Thời không, luân hồi và nhân quả…những thứ cao siêu và thâm ảo, vượt quá khả năng lý giải hiện tại của hắn.
Như nghĩ đến điều gì, hắn giật mình quan sát thiếu nữ hỏi: “Vậy còn nàng ta thì sao? nàng đã cứu ta, như vậy ta và nàng đã nhiễm nhân quả? Có làm liên lụy gì đến nàng không?”
“Công tử nói không sai, nhân quả đã quấn chặt hai người, tương lai sẽ phải giải quyết triệt để!” Kim Nhi cười khổ nói:
“Nhưng hiện tại, để giảm thiểu tối đa việc quy tắc vũ trụ bị xâm phạm, công tử tuyệt đối không thể cho nàng biết thân phận thật sự của ngươi, nhất là không thể cho nàng biết ngươi đến từ tương lai!”
“Hiểu rồi!” Lạc Nam nghiêm túc gật đầu.
Mà lúc này, thiếu nữ đã kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của mình, lấy ra một đống lớn Đan Dược trị thương đổ vào trong miệng Lạc Nam, lầu bầu nói:
“Đại thúc ngươi mau tỉnh! ta còn ngao du thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, không rảnh mang theo ngươi đâu!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...