Ân Ninh nghe quản gia Giang nói tối nay anh Giang Giới sẽ đến Đài Loan, lễ chúc mừng mà Hắc Diệu Đường nói sẽ tổ chức vào tối nay.
Trong hành lý của cô chỉ có 101 bộ âu phục, Ân Ninh đứng trước gương nhìn trước nhìn sau vô số lần.
Mặc dù Hắc Diệu Đường nói, cô có thể mặc tùy tiện nhưng Ân Ninh hi vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ít nhất hôm nay phải tốt, cô không muốn trở thành trò cười trong miệng người khác.
Vì bữa tiệc buổi tối nay, người giúp việc trong biệt thự đã bắt tay vào công việc bố trí cho biệt thự. Mỗi người đều vội vàng công việc của mình nên không ai rảnh để ý đến việc trưa nay cô không hề ăn cơm.
Nhìn chằm chằm người trong gương mặc áo đầm màu xanh dương, buộc tóc đuôi sam hai bên.
Cái đầm xinh đẹp này là quà sinh nhật hai mươi tuổi mẹ mua cho cô, cô chưa dám mặc lần nào.
Ân Ninh cầm mắt kính trên mũi xuống, sau năm giây cô lại đeo mắt kính về, chưa đến năm giây cô lại đưa tay gỡ mắt kính xuống, lại năm giây trôi qua cô quyết định đeo kính lại.... Một động tác như vậy cô làm liên tục trong 30 phút, cuối cùng Ân Ninh quyết định cô đeo kính mới tốt! Không thì bữa tiệc còn chưa bắt đầu cô đã té ở cầu thang, trở thành trò cười của mọi người.
“Hóa ra là cô cũng có chút vóc người à?”. Hắc Diệu Đường đứng ở cửa phòng, huýt sáo chế nhạo cô.
Ân Ninh xoay người, thấy Hắc Diệu Đường đứng ở cửa phòng của cô, cô đưa tay kéo kéo làn váy.
“Anh tới từ lúc nào vậy?”. Cô hỏi.
“Từ lúc cô “chọn” kính, tôi đã đứng ở ngoài”. Anh cười mà như không cười nói.
Khuôn mặt của Ân Ninh khẽ đỏ lên, không ngờ bộ dạng lúc cô đang do dự bị anh nhìn thấy.
“Thật ra thì cô không đeo kính nhìn cũng đẹp mắt”. Anh nói.
“Có thật không....”.
Nghe anh nói như vậy, cô lại muốn bỏ kính xuống.
“Này, cô không xuống tầng à?”. Anh muốn nói, cô đang làm tốn quá nhiều thời gian.
“A, được....”.
Cô vội vàng bỏ kính xuống.
“Anh Giang Giới đã về chưa?”. Cô đứng ở đầu cầu thang hỏi Hắc Diệu Đường.
“Cái tên A Giới đó, chắc đang chết dí ở nước Mỹ rồi”. Anh suy nghĩ rồi nói.
“Ah?”. Ân Ninh đứng ở đầu bậc thang.
Sắc mặt của Hắc Diệu Đường rất khó coi.
Tên kia! Đột nhiên gọi điện cho anh, nói rằng sẽ không đến lễ chúc mừng, còn vui vẻ “cảnh cáo” anh rằng tối anh cậu ta sẽ tặng anh một “quà tặng” đặc biệt!
“Mặc kệ tên kia, đi xuống trước rồi nói!”. Anh bất mãn nói, đi thẳng xuống bậc cầu thang.
Tên A Giới ngu ngốc đó, dạo này rất khả nghi! Đầu tiên là đưa anh đến cái biệt thự chả có gì vui này, sau đó nói sẽ về Đài Loan mà chẳng thấy bóng dáng đâu. Không biết cậu ta đang giở trò quỷ gì?
Ân Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh đang đi xuống cầu thang, cô đứng ở cầu thang tầng hai, do dự không dám bước đi... Ân Ninh đứng trên tầng nhìn xuống, vài bậc cầu thang cũng giống như là cái bẫy với cô! Bây giờ cô rất hối hận vì không mang kính... Đột nhiên Hắc Diệu Đường quay đầu lại. “Cô dừng lại làm gì?”.
“Tôi.... tôi.....”. Cô không muốn nói thật....
Bởi vì như vậy rất ngu ngốc!
Thấy cô vẫn đứng ở đầu cầu thang, anh nhếch mày, sau đó anh nhấc chân quay lại.
“Đi thôi”.
Anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Lúc này, Ân Ninh nín thở.
Lúc này, cô thấy may mắn vì quyết định không mang kính của mình.
“A Đường”.
Dưới tầng có rất nhiều khách, nhưng hơn một nửa là những người đàn ông và những người phụ nữ xinh đẹp mà cô không biết.
Hắc Diệu Đường vừa kéo Ân Ninh xuống đến tầng một, thì có một giọng nói mềm mại của phụ nữ.
“A Đường, sao anh không đến tìm em?”. Cô gái đến trước mặt Ân Ninh và Hắc Diệu Đường, ánh mắt giận hờn nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu Đường.
Người phụ nữ này không những có một vóc người làm người khác phải ghen tỵ mà khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng hết sức xinh đẹp.
“Tôi đang rất vội”. Bị buộc phải giải thích, Hắc Diệu Đường trả lời qua loa.
“Vậy anh đến Đài Loan sao không nói với em”. Sầm Tinh Tinh nhìn Ân Ninh một cái, sau khi xác định bộ dạng của Ân Ninh không phải là đối thủ của cô, giọng nói của cô càng thêm kiều mỵ.
“Vì sao tôi lại phải nói cho cô?”. Anh cười lạnh nói với người phụ nữ chất vấn liên tục.
Sầm Tinh Tinh là người quen được khi đến khách sạn của A Giới hồi còn ở Mỹ, qua một đêm thì quấn chặt lấy anh, bây giờ còn đuổi theo sang cả Đài Loan. Tối nay A Giới không xuất hiện, rất khả nghi! Anh nghi ngờ Sầm Tinh Tinh chính là quà tặng đặc biệt mà A Giới tặng cho anh. Nếu không làm sao người phụ nữ này biết anh đã đến Đài Loan!
“Steven, anh thật vô tình!”. Cô ta gọi tên của Hắc Diệu Đường ở Mỹ, u oán nổi giận.
“Vậy sao?”. Hắc Diệu Đường bĩu môi. “Vậy thì cô đổi người đàn ông khác là được, đừng đến quấn lấy tôi nữa!”.
Hắc Diệu Đường kéo Ân Ninh đang kinh ngạc, xoay người muốn đi, Sầm Tinh Tinh cố ngăn trước mặt bọn họ.. “A Đường, anh thay đổi rồi”. Cô trợn mắt nhìn Ân Ninh một cái, đôi mắt xinh đẹp giận dữ. “Là vì người phụ nữ tầm thường này à? Không thể nào! Anh không cần đưa cô ta ra làm bia đỡ đạn!”.
“Tránh ra”. Anh lười giải thích.
“Em không tránh, trừ khi anh cho em một lời giải thích”. Sầm Tinh Tinh cố chấp nói.
“Làm sao cô lại cố chấp như vậy! Tôi muốn đổi người cũng không cần phải giải thích với cô!”.
“Anh...”.
“Xin lỗi”. Không khí căng thẳng làm Ân Ninh cảm thấy ngạt thở, cô không nhịn được nữa, cô muốn giải thích cô không phải là người mà đối phương đang nghĩ. “Thật ra thì cô hiểu lầm rồi, chuyện không phải như cô nghĩ đâu, tôi cũng không phải ──”.
“Cô ấy chính là bạn gái của tôi”. Hắc Diệu Đường đột nhiên cầm chặt tay của Ân Ninh, một tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt cô vào trong vòng tay. “Nếu như cô muốn nghe sự thật ── tôi thật sự đang vui vẻ với người mới, như vậy cô đã hài lòng chưa?”
Ân Ninh ngẩn ra, cô nghi ngờ ngửa mặt lên nhìn anh.... Cô không nhìn được gì từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Không thể nào, em biết rõ là anh đang lừa em! Anh không thể nào thích loại con gái này ── một người phụ nữ xấu xí!”. Sầm Tinh Tinh căm ghét trừng mắt nhìn Ân Ninh, quan sát cô với vẻ khinh thường.
Trong nháy mắt, sắc mặt Ân Ninh trở nên tái nhợt.
Cô cúi đầu thật thấp. Giờ phút này cô chỉ hy vọng mình sẽ biến mất khỏi trái đất.
“Cô nói chuyện khách khí đi!”. Hắc Diệu Đường híp mắt.
“Chuyện là như vậy! Ai cũng biết Hắc Báo chỉ thích mỹ nhân!”. Sầm Tinh Tinh cố tình cao giọng, giọng nói sắc bén làm mọi người trong phòng đều nhìn về phía này. “Từ trước đến nay anh chỉ ăn những bữa tiệc lớn, ngay cả điểm tâm cũng không ăn. Cô ta là cái gì? Chỉ là thức ăn vụn mà thôi! Anh chỉ đang lợi dụng cô ta để làm nhục em, sẽ không ai tin anh nói ──”.
“Đủ chưa?”. Giọng nói Hắc Diệu Đường lạnh nhạt, nhưng anh lại nở nụ cười lạnh.
“Em chưa nói xong ──”.
“Nghe cho rõ đây!”. Anh buông Ân Ninh ra, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Sầm Tinh Tinh, bóp chặt. “Cô tình tôi nguyện, đừng mơ mộng hão huyền muốn quấn lấy tôi. Cô có bản lĩnh thì chơi theo tôi còn nếu như cô vẫn nói thì hậu quả cô tự nhận lấy”.
Anh hạ giọng nói gằn từng câu từng chữ, tỏ vẻ anh đang uy hiếp cô ta rất rõ ràng.
Sầm Tinh Tinh không tin, cười khiêu khích anh. “Anh định thế nào....”.
“Thế nào à?”. Anh cười lạnh, nói thản nhiên như không có việc gì. “Ở Mỹ, làm ột người phụ nữ biến mất, không phải là một việc khó”.
Sầm Tinh Tinh trợn mắt.
Mặc dù ở Mỹ, cha mẹ cô cũng là người có máu mặt ── nhưng cô hiểu rất rõ không nên trêu vào Hắc Diệu Đường của nhà họ Hắc. Bởi vì nhà họ Hắc có thể lũng đoạn thị trường dầu hỏa ở Mỹ, chắc chắn sau lưng có “thế lực đen” hỗ trợ.
“Ực....”. Sầm Tinh Tinh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cô ta cảm thấy sợ hãi, cổ họng cô ta không thể thốt ra một chút âm thanh nào.
Cô ta cho rằng với sắc đẹp của mình, cô ta có thể làm cho Hắc Diệu Đường hồi tâm chuyển ý. Nhưng cô ta không ngờ anh lại dùng một người phụ nữ xấu xí làm người tạm thời ── Đây chính là việc làm cho cô ta cảm thấy không cam lòng.
“Cút ngay”. Giọng của Hắc Diệu Đường rất nhẹ, nghe giống như lời nói ngon ngọt của người đàn ông. “Về sau nếu như cô nhìn thấy tôi thì nhớ, cút càng xa càng tốt!”.
Sầm Tinh Tinh ngậm chặt miệng lại, toàn thân cô ta phát run... Lúc trước khi cô ta si mê Hắc Diệu Đường, cô ta đã biết rõ, người đàn ông đang nắm giữ tiền bạc và quyền lực đen này, khi giải quyết công việc sẽ không bao giờ nương tay cho bất kì ai.
Sầm Tinh Tinh ý thức được sự ngu xuẩn của mình, sợ hãi lui lại hai bước ── Cô ta không thể chọc được người đàn ông này!
Dưới ánh mắt của nhiều người, đột nhiên Sầm Tinh Tinh xoay người, hoảng hốt chạy xuyên qua đám đông, chạy vọt ra khỏi phòng tiệc.
“A Đường! Cậ hù dọa con gái như vậy là không tốt đâu nhé!”. Một người đàn ông anh tuấn bưng một ly rượu trên tay, cả người dựa vào quầy rượu, đùa giỡn nói.
Hắc Diệu Đường híp mắt, sau khi anh nhìn rõ ràng là ai đang nói, anh tức giận hỏi: “Không phải là cậu đang ở Nhật Bản sao?”. Anh đi đến bên cạnh bạn tốt.
“Có người nói cho tớ biết là tối nay đến tham gia lễ chúc mừng sẽ được xem chuyện hay, quả đúng là như vậy”. Lợi Nhân Tuyển cầm ly rượu lên, nếm mùi vị của rượu nguyên chất, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đen xì của bạn.
“Thế nên cậu mới đến đây? Rốt cuộc thì A Giới đang giở trò gì vậy?”. Hắc Diệu Đường mắng.
“Cậu tự đi hỏi cậu ta xem, dạo này cậu ta rất kỳ quái!”. Lợi Nhân Tuyển cười nhẹ.
Hắc Diệu Đường nhếch mày.
“Gần đây cậu đổi vị chuyển sang ăn chay rồi à?”. Lợi Nhân Tuyển nhíu mày, ánh mắt đùa giỡn liếc nhìn Ân Ninh đứng cách đó không xa. “Cô gái kia là ai?”.
Hắc Diệu Đường bĩu môi từ chối cho ý kiến.
“Cậu cẩn thận đấy, cậu muốn đùa giỡn với ai thì đùa giỡn nhưng mà thiếu nữ ngây thơ như thế này, cậu không nên dây vào thì tốt hơn”. Lợi Nhân Tuyển cảnh cáo bạn tốt.
Hắc Diệu Đường nhếch môi. “Ngay cả cậu cũng nghĩ rằng tớ có hứng thú với cô ấy sao?”.
Án mắt Lợi Nhân Tuyển nhìn về phía cô gái đứng một mình giữa mọi người, đang từ từ lui về phía cầu thang, trên gương mặt tái nhợt của cô tràn đầy sự kinh hoảng.... “Nói tóm lại, cậu nên cẩn thận một chút”. Lợi Nhân Tuyển cảnh cáo bạn tốt lần thứ hai.
“Chậc chậc, A Tuyển, từ khi nào thì cậu lại bắt đầu nói nhiều như phụ nữ vậy?”. Hắc Diệu Đường không nghĩ vậy, bước đi khỏi chỗ của bạn tốt.
Anh nhìn thấy, Ân Ninh đang muốn trốn khỏi phòng tiệc ── “Này!”.
Anh gọi cô gái đang bước lên tầng.
Cả người Ân Ninh cứng lại, đứng im ở trên cầu thang.
“Cô đi đâu vậy?”. Anh đuổi theo cô và hỏi.
“Tôi.... tôi muốn lên tầng”. Ân Ninh quay đầu lại, cười tươi nhìn anh.
Anh nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới nói: “Xin lỗi vì đã lợi dụng cô”.
“Không sao, dù sao anh cũng cách này cũng rất hữu hiệu”. Nụ cười trên môi cô rực rỡ giống như cô thật sự không cảm thấy gì cả. “Nếu như lần sau anh còn cần dùng đến chiêu này, anh cứ nói một tiếng với tôi là được”.
“Cô không để ý việc tôi lợi dụng cô để thoát khỏi người phụ nữ kia à?”. Anh nhíu mày hỏi.
“Để ý việc đó làm gì? Tôi cũng không phải là đứa ngốc”. Cô nhìn trái nhìn phải rồi nói. “Đúng rồi, tôi đang rất đói bụng. Anh có muốn ăn một bát mỳ ăn liền không, tôi làm cho anh một bát!”.
“Mỳ ăn liền?”. Anh sửng sốt. “Tối nay có rất nhiều món ăn ngon, tôi không cần ăn mỳ ăn liền”.
“A, đúng vậy....”. Cô cười cười gãi đầu, cầm lấy mái tóc đuôi sam của mình.
“Xuống tầng đi, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta nữa!”. Anh nói. Ánh mắt nghiên cứu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô.
“Không cần đâu, ở đây toàn những người mà tôi không quen biết, anh cứ xuống dưới chơi là được rồi”. Ân Ninh nhẹ nhàng nói.
“Cô sẽ không xuống dưới?”.
“Ừ”.
“Cô không thấy đói bụng à?”.
“Trên phòng của tôi còn rất nhiều đồ ăn vặt”.
Anh nhún nhún vai. “Tùy cô vậy”.
“Vậy thì anh cứ chơi vui nhé, tôi lên tầng ngủ trước đây!”. Ân Ninh cười hì hì, vẫy vẫy tay với anh.
Sau khi cô xoay người, nụ cười vui vẻ trên mặt cô biến mất.... Cô có cảm giác đau đau ở ngực.
Mặc dù cô đã cố gắng để mình không biến thành trò cười của mọi người nhưng mà tối nay cô vẫn giống như thằng hề làm trò cười trước mặt anh.... Mặc dù cô biết rõ câu nói vừa rồi anh nói với người phụ nữ kia, cô là bạn gái của anh ── không phải là lời nói nghiêm túc của anh.
Nhưng anh lợi dụng cô cũng được... Không biết vì sao cô thích cảm giác khi nghe được những câu đó.... Cho dù đó chỉ là ảo giác hạnh phúc.
~Cho đến tận hai giờ sáng, tiếng nhạc ở tầng dưới mới chấm dứt.
Mặc dù Ân Ninh về phòng sớm nhưng cô ở trên giường lăn qua lộn lại, không thể nào ngủ được. Cô vẫn nghiêng tai lắng nghe, chờ đợi “bạn cùng phòng” ở bên cạnh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cho đến gần ba giờ sáng, rốt cuộc Ân Ninh cũng đợi được đến lúc căn phòng của Hắc Diệu Đường vang lên tiếng mở cửa.
Đợi khoảng mười phút, tối nay cô không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh “quỷ kêu” của người phụ nữ nào.
Nhẹ nhàng nhảy xuống giường, cô đi đến ban công, tự nói với chính mình: cô chỉ liếc mắt nhìn xem anh có ngủ thiếp đi không thôi.
“Cô còn chưa ngủ à?”.
Không ngờ cô vừa mở cửa sổ sát đất của ban công thì đã bị Hắc Diệu Đường đang đứng ở ban công bắt quả tang.
“A, đúng vậy....”.
Ân Ninh cúi thấp đầu, chột dạ trả lời.
Cô nhìn thấy anh đang cầm một điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm có chút kỳ quái.
“Còn anh thì sao? Tại sao đã muộn như thế này mà còn không đi ngủ? Đứng ở đây làm gì?”. Cô tùy tiện tìm một đề tài nói với anh.
“Tôi đang nghĩ, lần này đến Đài Loan đúng là thừa”. Anh trả lời.
Ân Ninh ngẩn người, cô chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
“Tại sao?”. Cô hỏi.
“Không sao cả, dù sao cũng là lãng phí thời gian”. Ánh mắt của anh thâm trầm.
Bình thường anh rất ít khi nói chuyện nghiêm chỉnh với cô, lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc như vậy.
“Nhưng mà ít nhất thì anh cũng biết tôi....”. Cô cười. “Như vậy, dù không thừa nhưng ít ra cũng có một xíu thu hoạch khi đến Đài Loan chứ, đúng không?”.
Anh cười. “Biết cô thì làm được cái gì?”.
“Ý của anh là gì?”. Ân Ninh sững sờ hỏi lại anh.
“Biết cô nhưng không thể hôn cô, không thể ôm cô, không thể đụng vào lại càng không thể lên giường với cô”.
Khuôn mặt tươi cười của Ân Ninh cứng đờ, đôi mắt trừng lớn, nhìn cô giống như vừa khóc vừa cười.
“Dọa cô!”. Anh cười to khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô.
Dưới bầu trời đêm, Hắc Diệu Đường không chú ý đến khuôn mặt của cô đang đỏ lên.
Anh bĩu mỗi, dập điếu thuốc trên tay. “Tôi nói thật cho cô biết, thật ra thì trong vòng ba tháng này tôi không nên trở về Đài Loan”.
Ân Ninh không hiểu, nhìn chằm chằm vào anh, chờ anh nói tiếp.
“Tôi không thích cam kết với phụ nữ, thế nhưng, “chuyện lớn” cả đời của tôi lại không do tôi quyết định ── Ông tôi đã thay tôi cam kết với một người phụ nữ”.
Đôi mắt Ân Ninh trừng lớn, cô kinh hoảng mở to mắt, cười hì hì. “Làm như vậy không phải là rất tốt à? Dù sao thì anh cũng không thể cam kết với phụ nữ vậy thì để người khác làm thay anh, như vậy thì tất cả mọi việc đều được giải quyết rồi”. Cô nói loạn lên.
Bởi vì không hiểu vì sao trong ngực cô có một cảm giác ê ẩm khổ sở.
Anh cười to hai tiếng, nhìn cô hỏi. “Cô nghĩ như vậy sao?”.
“Đúng vậy....”. Cô nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, gật đầu mạnh một cái, nhịp tim đập rất nhanh.
Anh lắc đầu. “Có lẽ vấn đề này tôi không nên nói với cô! Đối với cô thì tất cả đàn ông đều giống nhau”. Anh đùa giỡn nói. “Còn về phần tôi ── đối với tôi thì phụ nữ được chia thành nhiều dạng, muốn tôi phải cưới một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp mặt, điều đó rất hoang đường!”.
“Vậy sao?”. Cô dời ánh mắt đi nơi khác, giọng nói làm ra vẻ như không để ý. “Vậy tôi thì sao?”.
“Cô?”.
“Ừ, anh cảm thấy tôi là kiểu phụ nữ nào?”. Cô hồi hộp hỏi.
Anh nhếch môi cười. “Cô không nằm trong danh sách phân loại”.
“Anh có ý gì?”.
“Ý của tôi là”. Anh dừng một chút, nói tỉnh bơ. “Cô không phải là phụ nữ”.
Mặc dù cô biết rõ đây là suy nghĩ thật trong lòng anh, nhưng nó vẫn làm cô cảm thấy đau đớn.
Ân Ninh nhíu mày nói với anh. “Tôi đã hai mươi tuổi lẻ ba tháng rồi, tất nhiên tôi là phụ nữ”.
“Được rồi, cô là phụ nữ ──”.
“Nhưng không phải là kiểu phụ nữ mà anh muốn, đúng không?”. Cô tự tiện nói tiếp.
Hắc Diệu Đường dừng lại, quan sát cô. “Này, không phải là cô cũng thích tôi chứ?”.
“Làm sao có thể thế được?”. Cô kêu lên, vội vàng nói. “Tôi với anh giống như là ── “huynh đệ” vậy, anh nói xem, làm sao tôi có thể thích người anh em của mình được?”.
“Thật sao?”. Anh hếch mày.
“Tất nhiên rồi, tôi không hề thích anh! Ít nhất thì không phải loại thích đó. Tôi đánh cuộc với anh, cho dù anh hôn tôi ngay chỗ này thì tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào”.
“Trước khi chia tay mà cô nói khẳng định thế à?”. Anh nói chậm rãi, rất có khí thế của người ột mét chín mươi.
“Thật, tôi khẳng định điều đó vì tôi xác định rất rõ”. Cô nhấn mạnh.
“Vậy thì cô đến đây hôn tôi đi!”. Hắc Diệu Đường đột nhiên nói.
Ân Ninh ngẩn người.
Một lúc sau, cô ấp úng nói: “Tại sao tôi lại phải hôn anh?”.
“Chỉ làm một thí nghiệm xem cô có yêu tôi không?”. Anh đùa giỡn, nhìn chằm chằm cô và nói.
“Tôi không muốn làm thì nghiệm gì....”.
“Cô đang sợ sao?”.
Cô không hề bị anh kích thích mà ngược lại, cô còn cười hỏi ngược lại anh. “Tại sao anh lại muốn thí nghiệm với tôi? Nếu như tôi yêu anh thì làm sao bây giờ?”.
“Vậy thì chúng ta càng phải thử một lần”. Anh cười nhẹ, không hề lưu tình mà cười cô. “Bây giờ cô không thử thì sau này sẽ ko có cơ hội đâu”.
Dù sao thì anh cũng đã nhận rất nhiều nụ hôn của phụ nữ, thiếu một cái cũng không sao, mà thêm một cái cũng chả việc gì.
“Thử thì thử, tôi mới không sợ anh. Dù sao thì anh cũng chỉ là người anh em của tôi mà thôi”.
Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chuẩn bị xong động tác “dự bị”.
“Chậc chậc, đây không phải là nụ hôn của xử nữ chứ?”. Anh cười. “Thật sự là hôn phải không?”.
“Hôn đi!”. Cô mở to mắt. “Dù sao thì tôi cũng sẽ chẳng có cảm giác gì”.
Nhìn thấy khuôn mặt anh gần sát lại, cô nhanh chóng nhắm tịt mắt lại ── anh dừng lại, cách môi cô 3 cm.
Đợi sau ba mươi giây, cô vẫn không thấy đối phương hôn lên, Ân Ninh nghi ngờ mở mắt ra ── Đột nhiên, môi anh dán vào môi cô... Ân Ninh ngẩn người.
Đang không còn mong đợi thì nụ hôn của anh lại rơi trên môi cô.
Cô chưa kịp nói anh ăn gian thì Ân Ninh cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai chân như nhũn ra, không thể hô hấp được.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...