Editor: Quỳnh Nguyễn
"Vậy chính cháu viết đi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy nói: "Không hài lòng ta viết, cháu liền tự mình cầm bút viết, thật sự không được cháu liền sao chép thơ cổ, cái gì sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri, cái gì ngày ngày suy nghĩ quân không thấy quân (ngày ngày suy nghĩ vua mà không thấy), cộng ẩm Trường Giang thủy (cùng uống nước Trường Giang), còn có cái gì trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, chính cháu nhìn mà làm đi!"
Một đôi mắt xinh đẹp của Trình Thi Đồng xoay xoay, cười hì hì nói: "Ha ha, không cho cháu dùng bài chú viết, cháu càng muốn dùng, dù sao cháu đã xem qua, không vấn đề gì, ngày mai cháu liền đem cái này cho bạn học Cố."
Trình Chi Ngôn nghe vậy ngoéo khóe môi một cái, lại lộ ra tươi cười ý vị thâm trường ( thú vị).
Sau khi dùng cơm chiều ở nhà Trình Thi Đồng, sau đó Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lại nán lại một hồi liền cáo từ (tạm biệt).
Ra hành lang, gió đêm ngày xuân quất vào mặt, vậy mà mang theo một chút lạnh.
Tiểu Thỏ nhịn không được rùng mình một cái, tại sao mới ăn một bữa cơm tối mà bên ngoài liền trở nên lạnh như vậy rồi?
" Lạnh sao?" Trình Chi Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi.
"Có... Có một chút..." Tiểu Thỏ run run một chút, vội vàng đưa tay ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, nhiệt độ cơ thể anh ấm áp nháy mắt truyền tới, "Nhưng mà ôm anh nước chanh em liền không lạnh."
Trình Chi Ngôn cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn sờ sờ bên má cô, trên gương mặt mềm mại một mảnh lạnh lẽo, nhưng mà chỉ chốc lát cái mũi nhỏ cũng lạnh có phần đỏ.
Anh trầm mặc một chút, sau đó cởi áo khoác trên thân mình khoác lên trên người Tiểu Thỏ nói: "Mặc vào, một lát ngồi ở phía sau xe đạp sẽ lạnh hơn."
"A?" Tiểu Thỏ sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình chỉ mặc một bộ quần áo ngắn tay màu trắng hỏi: "Vậy anh làm sao bây giờ? Tốt xấu gì em cũng là mặc áo dài tay, bên trong áo khoác anh chỉ là áo ngắn tay a."
"Không có việc gì." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô, không nói thêm gì liền ôm bờ vai cô hướng tới chỗ mình đậu xe đạp đi tới.
Ban đêm thành phố Z nơi nơi đều là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Trình Chi Ngôn cưỡi xe đạp mang theo Tiểu Thỏ chậm rãi cưỡi ở trên đường cái thật dài về nhà.
Đèn đường uốn lượn giống như một sợ tơ màu vàng toả ra ánh sáng rực rỡ, kéo dài chỗ rất xa.
Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp, một đôi cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo Trình Chi Ngôn cố gắng dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên lưng anh, muốn chia một chút nhiệt độ cho anh.
Trình Chi Ngôn cưỡi một hồi, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay người nào đó ghìm chặt thắt lưng mình, bất đắc dĩ nở nụ cười một chút nói: "Tiểu Thỏ, em lại dùng chút lực mà nói, anh liền bị em đè chết."
"..."
Tiểu Thỏ vội vàng buông cánh tay ra, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thật xin lỗi a, anh nước chanh, em chính là sợ anh lạnh."
Trình Chi Ngôn cười cười không có trả lời.
Trong lúc đó hai người trầm mặc một hồi, Tiểu Thỏ lại mở miệng hướng tới anh hỏi: "Nhưng mà anh nước chanh, phong thư tình vừa rồi kia của anh có phải càng lừa gạt Đồng Đồng hay không?"
Trình Chi Ngôn giật mình cười hỏi: "Em đã nhìn ra?"
"Không có..." Tiểu Thỏ có chút tiếc hận lắc đầu, sau đó chậc lưỡi nói: "Nhưng mà em cảm thấy lấy tính cách của anh, sẽ không thật sự liền viết một phong thư tình bình thường như thế cho cô ấy a."
Trình Chi Ngôn im lặng cười, cuối cùng gật đầu nói: "Đúng vậy, anh càng lừa gạt Đồng Đồng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...