Editor: Yến Mei
Nếu muốn hỏi Đào Hiểu Tích đối với hôn lễ cảm thụ như thế nào, chỉ có một chữ: Mệt.
Là thật sự mệt, không chỉ thân thể quá mệt, còn có tâm lý cũng mệt. Đón dâu, nghi thức, kính rượu, thân thích bằng hữu các mặt đều phải chiếu cố đến. Còn muốn ứng phó những người lại đây xem náo nhiệt chuyện cô kết hôn.
Ngô Tư Ninh đã phát cho cô một trang dài tiểu viết văn, chiếm đầy toàn bộ màn hình di động cô. Đào Hiểu Tích xem cũng chưa xem, trực tiếp xóa bỏ tin nhắn, sau đó kéo đen. Cô có chút tức giận mình vì cái gì quên kéo cô ta vào danh sách đen. Còn làm chuyện gặp mặt hôm nay của cô thêm một chút mệt mỏi.
Ngô Tư Ninh khi vào công ty là Đào Hiểu Tích giúp đỡ cô ta. Đó là Đào Hiểu Tích lần đầu tiên đương sư phó mang người mới, cho nên đặc biệt để bụng.
Mọi chuyện đều chiếu cố cô ta đến nơi nên chốn, chiếu cố đến cuối cùng đem Cố Tử Sơ chiếu cố trên giường cô, nếu không phải cô bất ngờ đi vào. Hai người còn muốn tiếp tục đem cô thành ngốc mà lừa gạt.
Đào Hiểu Tích lần nữa ám chỉ chính mình không cần chịu ảnh hưởng, nhưng cảm xúc vẫn là có chút nhấc không nổi.
"Làm sao vậy, là chỗ nào không thoải mái?"Trần Phóng nhìn ra cô không đúng, thấp giọng hỏi cô.
Đào Hiểu Tích không nghĩ tới anh như vậy mẫn cảm, cô cho rằng cô đã làm ra vẻ mặt tự nhiên rồi.
."Chính là chân em có chút không thoải mái."
Đào Hiểu Tích tìm một cái cớ có sẵn, chân cô xác thật có chút đau.
Vì muốn xứng với dáng người cao của anh. Cô chính là buông tha nửa cái mạng, mang một đôi giày cao gót mười hai centimet. Hiện tại kính rượu mới kính đến một nửa, cô đã cảm thấy chân không phải của mình nữa rồi.
Trần Phóng cúi đầu nhìn thoáng qua giày cô.
"Em có cần hay không mang giày đế bằng?"
Đào Hiểu Tích lắc đầu, mang theo cũng không thể đổi, nhưng cô không nghĩ bị anh sấn thành một cái tiểu chú lùn.
Trần Phóng đem tay trái chén rượu đổi đến tay phải, sau đó tay trái trực tiếp ôm eo cô.
"Dựa đến trên người anh hẳn là sẽ cảm thấy tốt một chút."
Cánh tay anh nửa đề nửa ôm cô, đại bộ phận trọng lượng của cô từ trên chân chuyển tới trên người anh, xác thật thoải mái rất nhiều.
Cô định nói cảm ơn, hai người cùng nhau khoảng cách rất gần. Bởi vì mười hai centimet giày cao gót, thân cao kém nhau cũng ngắn lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, môi không cẩn thận sát tới khóe miệng anh.
Hai người nháy mắt đồng thời đều hít thở không thông.
Bọn họ kính rượu vừa vặn kính đến bàn của các bạn học thời cao trung. Mọi người thấy như vậy một màn, lập tức liền đố kị
Triệu Dĩ Giang đi đầu biểu đạt bất mãn,
"Ai, tôi nói các ngươi hai, cho các người thân thời điểm các người không thân, không cho các người hôn, các người ở chỗ này trộm mà làm."
Vừa rồi ở nghi thức hôn lễ, tới phân đoạn tân lang tân nương hôn môi. Đào Hiểu Tích khoong có thói quen trước mặt người ngoài làm cái hành vi thân mật gì, huống chi là như vậy tại nhiều người trước mặt.
Hơn nữa ba mẹ cô cũng ở đây, nhưng cô cũng biết trường hợp này, không thể không làm chuyện này được.
Cô dùng khẩu hình miệng đối Trần Phóng nói:
"Đến đây đi."
Sớm tới sớm xong việc nhỏ này.
Trần Phóng xem một bộ dáng thấy chết không sờn hiên ngang lẫm liệt của cô. Trong mắt mang theo ý cười, tay nâng lên cằm cô, Đào Hiểu Tích nhắm hai mắt lại, cuối cùng ấm áp không có rơi xuống trên môi cô, mà là rơi xuống dưới lông mi.
Tràng Hạ hô không tính, này không phải lừa gạt người sao.
Trần Phóng tiếp nhận microphone, nói hiện tại không làm đại gia tận hứng, chờ lát nữa kính rượu thời điểm đều làm đại gia bù trở về, này còn không được sao?
Có những lời này của anh, mấy cái ồn ào mới ngừng nghỉ xuống dưới, cho nên anh vừa rồi đã bị rót không ít rượu, tới bàn này đến bàn khác, càng thêm nhốn nháo.
Triệu Dĩ Giang cầm lấy bình rượu cùng chén rượu, thao tác thành thục mà đổ rượi vào hai ly lớn.
"Trần Phóng, chúng ta cũng không làm khó hai người, hoặc là cậu cùng Đào Hiểu Tích một người kính chúng ta một ly.
Cậu không thể thế cô ấy uống, hoặc là hai ngươi làm trò trước mặt chúng ta, thật đánh thật mà hôn một cái.
Cậu vô thanh vô tức mà đem học bá ban hoa cấp chúng tôi cưới đi rồi, chúng tôi yêu cầu cái này cũng không cao đâu chứ"
Những người khác gân cổ lên kêu
"Không cao, một chút đều không cao."
Triệu Dĩ Giang chính là uống rượu thuần trắng.
Đào Hiểu Tích bia đều uống không bao nhiêu, càng miễn bàn là rượu trắng.
Triệu Dĩ Giang chính là nắm chính xác điểm này, hôm nay thế tất muốn cho bọn họ hôn một cái, quan tới nơi này, cũng không thể làm cho bọn họ quá dễ dàng đi qua.
Trần Phóng cũng đã nhìn ra, anh trực tiếp cầm lấy chén rượu trên bàn, một hơi uống sạch hai ly kia. Lại đổ một ly, bưng lên
"Đào Hiểu Tích uống không được rượu trắng, hơn nữa tính tình em ấy dễ dàng thẹn thùng. Người khác không hiểu biết, các người làm bạn học lâu năm còn không hiểu biết sao. Chúng tôi liền không hôn, tôi lại kính đại gia một ly xem như bồi tội"
Anh nửa vui đùa nửa uy hiếp Triệu Dĩ Giang.
"Lão Triệu cậu cũng giơ cao đánh khẻ, ép tôi uống đến đêm nay chính sự đều làm không được đi, hôn lễ tôi cậu giúp đỡ tôi chắn không ít rượu, nếu không tôi uống say không còn biết gì, đem gốc gác cậu toàn cấp nói ra để vợ anh ở nhà biết được bây giờ "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...