CHƯƠNG 15
Tôi đang ở trên thiên đường ư? Nếu không phải cớ chi trước mắt tôi toàn bộ đều là màu trắng. Cuộc đời tôi như vậy là chấm dứt? Thật ngắn ngủi, hu hu, tôi vẫn còn là một thiếu nữ, một thiếu nữ xinh đẹp chưa biết mùi đời, một mảnh tình yêu rách nát vắt vai cũng chưa có…
Tôi gào khóc: “Chúa ơi, Ngài gọi con sớm như vậy sao?”
“Hoàng Thuỳ Lâm, em gào thét cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi làm cho tôi càng thêm kinh hãi, bất chấp tất cả càng khóc dữ dội hơn.
“Cuộc đời ơi sao mày đi quá nhanh, để tao cô đơn lạc lõng giữa chốn này, có biết chăng tình yêu của tao đối với mình là mãnh liệt hơn cả sóng cuộn trào, bao la hơn đại dương rộng lớn…”
Hai vai của tôi đột nhiên bị một lực lớn lắc mạnh, thanh âm kia trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết: “Tiểu Lâm, tỉnh dậy, đây là phòng của tôi.”
Vì quá đau nên tôi mở mắt ra, gương mặt đẹp trai sáng chói đập thẳng vào đáy mắt tôi. Đôi mắt kia chăm chú nhìn tôi lộ rõ vẻ lo lắng.
“Lục Chấn Phong? Anh cũng chết rồi sao? Tại sao? Tại sao anh lại bị chết?”
“Em ngậm mồm cho tôi, đừng có mở mồm ra là chết với chóc. Không nghe tôi nói gì sao, đây là phòng ngủ của tôi, không có thiên đường nào ở nơi này cả, mà em nghĩ em vừa chết cánh cổng thiên đàng liền mở cho em vào sao? Em cũng tự tin quá đấy.” Hắn miệng lưỡi tuy nói rất độc nhưng lại vô cùng dịu dàng kê gối giúp tôi ngồi dậy.
Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình, mơ hồ hỏi: “Sao tôi lại ở trong phòng của anh? Doãn Hạ Thảo Linh đâu? Còn có ba người đi cùng cô ta nữa?”
“Em cái gì cũng đừng hỏi, nên nghỉ ngơi tốt đi.” Hắn không trả lời tôi mà tôi cũng không muốn hỏi lại nhiều, đang tính nằm xuống lại nghe thấy hắn nói, giọng điệu không hiểu là đang trách móc hay gì nữa.
“Mà em có phải đồ ngốc không, mực nước trong hồ rõ ràng nông như vậy còn không biết tự mình xoay sở, nếu như lúc ấy tôi và mọi người không đến kịp thì em sẽ bị nguy hiểm thế nào có biết hay không hả?”
Giờ hắn là đang kể công với tôi đi? Hắn phát hoả cái nỗi gì, không muốn cứu tôi thì cứ mặc kệ đi ai bắt hắn làm điều hắn không muốn làm đâu. Như thế nào mà giờ này tuyến lệ của tôi lại hoạt động hết công suất, nước mắt giống như vòi nước bị hỏng chốt vặn chảy không ngừng: “Vâng, cảm ơn anh đã cứu sống tôi, là do tôi quá kém cỏi, lớn từng này tuổi đầu rồi còn không biết bơi.”
Hình như hắn không nghĩ tới tôi sẽ có thái độ này, gương mặt kia rõ ràng có hơi ngưng một chút, sau đó liền dịu lại, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, thái độ cũng không còn gay gắt.
Hắn nói: “Có chuyện buồn trong lòng thì nói với anh, anh sẽ giúp em vượt qua nó.”
Dù biết có nói ra hắn cũng sẽ chẳng giúp gì được nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong tâm một luồng ấm áp khẽ len lỏi truyền vào, muốn kể cho hắn.
“Anh có biết cảm giác của một đứa trẻ lên bảy bị bắt cóc như thế nào không? Đứa trẻ đó bị bắt cóc vào đúng ngày sinh nhật tròn bảy tuổi của mình khi đang đứng đợi bố mẹ đến đón lúc tan trường. Bị nhốt trong phòng tối có rất nhiều gián và chuột, còn có cả mùi hôi thối của xác động vật chết, bị đánh đập, tra tấn, bị dìm vào nước, đau đớn đến chết đi sống lại vì bố của nó chưa mang tiền đến giao nộp cho bọn chúng. Ngày đó khi bố mẹ và cảnh sát đến đã bắt được băng nhóm bắt cóc tống tiền đó và cứu được đứa trẻ nhưng khi đó trên cơ thể đứa trẻ không có chỗ nào là không bị thương, khắp người nó đều đầy những vết roi quật, túa máu, nhẹ nhất thì cũng là bầm máu tím tái. Từ đó về sau sự việc ấy đã để lại bóng đen khó phai mờ trong lòng đứa trẻ lên bảy nọ, cho tới khi nó mười tuổi, mười lăm, rồi hai mươi tuổi nó cũng không thể nào quên được.”
Tôi gần như phát điên lên, ôm chặt lấy hai đầu gối khóc không thành tiếng, cả người run rẩy không ngừng. Cái kí ức kia tôi không bao giờ muốn nhớ lại nhưng giờ đây lại hiện rõ mồn một như mới xảy ra ngày hôm qua, càng muốn quên đi thì nó lại như nện vào lòng tôi một nhát dao như để chứng minh sự tồn tại của nó và như để nhắc nhở tôi rằng tuyệt đối không được phép quên.
Một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy tôi để tôi tựa vào lồng ngực rộng lớn vững chắc, âm thanh lạnh lùng giờ phút này trở nên thật trầm ấm: “Đừng sợ, đó là vì trong quá khứ của em không có anh, bây giờ thì tốt rồi, anh đã ở bên cạnh em sẽ chẳng còn điều gì có thể khiến cho em sợ hãi nữa.”
Trong lòng tôi cảm thấy an toàn và ấm áp lạ thường, tuy không phải là có thể ngay lập tức cảm thấy vô tri với nỗi đau cùng sự sợ hãi đã hằn sâu trong tim ấy nhưng là thâm tâm cảm thấy yên bình, tĩnh lại.
Bất quá… Bụp… Rầm… Tôi thượng cẳng chân hạ cẳng tay một cước liền đạp cái tên nào đó từ trên giường xuống dưới đất, mắt bồ câu trâu, nhầm mắt bồ câu xinh đẹp nheo lại mắng: “Ai cho phép anh ôm tôi cái đồ dê xồm lợi dụng này!”
Càng lúc tôi càng thấy mình dễ bị dụ gạt, thế nào mà chuyện tuổi thơ của mình lại lôi ra kể lể với hắn, đã thế một chút phòng bị cũng không có cứ như vậy để hắn bò lên giường rồi chiếm tiện nghi của mình.
Lục Chấn Phong ngồi dưới sàn nhà mặt mày nhăn nhó thành một đoạn: “Em đối đãi với ân nhân của mình như thế đó hả?”
Tôi hất mặt hừ lạnh nhưng hắn đột nhiên nhào đến trước mặt tôi cười quỷ dị: “Thái độ này của em là muốn ghẹo đòn phải không?”
“Tôi mới không thèm sợ anh.” Tôi nhìn hắn khiêu khích kiểu như là xem anh làm gì được tôi nhưng ngay sau đó bản thân liền hối hận.
Cánh môi nóng ấm dán vào môi tôi, chậm rãi khiêu khích, nhẹ nhẹ cắn cánh môi dưới của tôi, liếm liếm mút mút mà tôi thì đã sớm… hoá đá chỉ biết trân trân nhìn gương mặt phóng đại của hắn. Cho tới khi hắn dời khỏi môi tôi, lông mày nhướn lên, đầu mày đuôi mắt đều tràn ngập ý cười, tôi tức muốn phát khóc phẫn nộ gào thét: “Anh… Anh… cái loại đê tiện này muốn chết hả?”
Hu hu, nụ hôn đầu của tôi, nụ hôn mà tôi cố gắng gìn giữ cho người mà mình yêu thương nhất trong tương lai giờ đã tan theo mây khói. Vậy mà cái gã mặt dày kia một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, còn trưng ra nụ cười rực rỡ đến chói mắt.
Hắn nói: “Lần sau tốt hơn hết là em đừng để tôi thấy em tay trong tay cùng với Tôn Thiên Vũ, nếu không hình phạt cũng không đơn giản chỉ dừng lại ở mức độ này đâu. Bất quá em có thấy hình phạt vừa rồi quá đỗi ngọt ngào hay không a?”
Ngọt ngào cái đầu nhà hắn, tôi tay trong tay với thầy hồ ly bao giờ chứ? Mà tôi cùng với ai thì liên quan gì tới hắn, nắm chân nắm tay người khác thì ảnh hưởng đến kinh tế nhà hắn hay sao mà mắc gì hắn phải quản thúc.
Nghĩ mà tức đến giậm chân, tôi hung hăng cầm cái gối đầu ném thẳng vào gương mặt yêu nghiệt của tên chó nâu, mếu máo: “Nụ hôn đầu của tôi sao anh dám cướp đi?”
Hắn mỉm cười vô tội, đưa tay đỡ cái gối: “Cái đó, em yên tâm đi đây đâu phải là nụ hôn đầu của em. Thực lòng mà nói anh cũng không muốn giấu em, ngày hôm qua em uống khá nhiều nước dưới hồ bơi nên lúc lên trên bờ thì ý thức sớm đã tan ra, tình huống cấp bách buộc tôi phải làm hô hấp nhân tạo…”
“A a a a a a a a…” Tôi thất điên bát đảo hét lên, cầm đồ đạc phi liên tục mong muốn huỷ dung của hắn nhưng hắn đã nhanh chân trốn thoát khỏi phòng.
Chuông điện thoại vang lên inh ỏi tạm thời cắt đứt màn hờn khóc của một oán phụ, oh my God tôi đang ăn nói lung tung cái gì vậy, gì mà oán phụ, phải là một thiếu nữ xinh đẹp, đúng rồi, là một thiếu nữ xinh đẹp.
Ngó cái tên trên màn hình, tôi liền điên tiết nhớ đến việc hôm qua nó dập máy của tôi, bất quá tôi lại nhanh chóng nhận: “Alo.”
“Tiểu Lâm, mày có sao không? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Ngày mai đi học chứ?”
Tôi đưa cái điện thoại ra xa tai tránh cho bị những câu hỏi quan tâm thái quá của Thuỳ Anh làm hỏng lỗ tai.
“Ờ, không sao, sáng mai liền đi học lại.”
“Vậy là tốt rồi, mày cũng nên gọi cho thầy Vũ một chút, sáng nay trên lớp thầy nói mày gặp tai nạn nên nghỉ. Thầy có vẻ lo cho mày lắm.”
Ừm, tôi đúng là nên đi gặp thầy, ngày hôm qua rõ ràng tới cùng nhau nên khỏi nói tôi xảy ra chuyện thì thầy có bao nhiêu lo lắng. Nói vài câu nữa với Thuỳ Anh rồi cúp máy, tôi phi thẳng ra cửa vừa đúng lúc đụng trúng người giúp việc của Lục gia.
Tôi cuống quýt: “Xin lỗi xin lỗi, là cháu vô ý. Cô có sao không?”
“Tôi không sao, tiểu thư yên tâm a.” Cô giúp việc cười hiền hậu đưa cho tôi một cái khay đựng y phục: “Đây là chiếc váy tối hôm qua của cô tôi đã giặt sạch sẽ rồi, còn đây là đồ để cô mặc hôm nay.”
Tôi ngờ nghệch nhìn đống đồ lại nhìn người mình một lượt từ trên xuống dưới liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bộ đồ ngủ Micky Mouse dễ thương này từ đâu mà xuất hiện hơn nữa bản thân còn không có mặc nội y.
Một đạo ánh sáng xẹt qua đầu khiến tôi rùng mình lắp bắp không nói nên lời: “Cái đó… hôm qua…”
Cô giúp việc nhìn tôi cười cười: “Tiểu thư yên tâm, là bà chủ tự tay thay cho cô.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngay sau khi tiêu hoá hết lời cô giúp việc thì khuôn mặt so với tôm luộc còn đỏ hơn vài bậc. Nói như vậy bác gái… nhìn thấy hết của tôi rồi… A a a a, tôi không muốn sống nữa.
Mang gương mặt đỏ rực cùng mấy bộ đồ vào lại trong phòng, lòng tôi không ngừng gào thét. Bất quá cái váy kẻ ca rô này thật sự là vừa khít, rất dễ thương, chiếc áo phông crop top cũng đẹp nữa, haiz, tôi cầm túi xách chạy một mạch xuống lầu may sao hai bác đều đã đi làm nếu không thì tôi không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...