Đông Tiến Thần nhiều
lần phái quan binh đi tiêu diệt bọn chúng, nhưng lần nào cũng không
thành công, bởi vì núi Yến Mã có địa hình hiểm trở, là lá chắn bảo vệ
sơn trại, đương nhiên, Lệ Hướng Phong là thủ lĩnh sơn trại, dưới sự lãnh đạo của hắn, Đông Tiến Thần cũng không phải là đối thủ
Chẳng
lẽ, nam nhân có khí chất hào phóng không kiềm chế nổi, lại là thủ lĩnh
sơn trại khiến người ta sợ mất hồn mất vía ---- Lệ Hướng Phong?
Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ của Đông Ngưng Song, Lệ Hướng Phong hiểu được cô gái không biết trời cao đất dày này đã biết mình gặp phải điều bất lợi
gì, "Đầu lưỡi bị mèo cắn rớt sao? Tại sao không nói chuyện? Ngươi biết
sợ rồi hả ?"
Đông Ngưng Song không chịu nổi sự khiêu khích của
người khác, cho dù đây là ác ma Lệ Hướng Phong, nàng cũng không yếu thế. ."Ai bảo ta không nói được lời nào? Ta đang suy nghĩ tại sao ngươi lại
cưỡng ép ta!"
Trời ạ! Chẳng lẽ muốn nàng làm thủ lĩnh phu nhân sao?
"Báo thù." Lệ Hướng Phong nhìn con gái của kẻ thù , lãnh khốc nói.
"Báo thù? Ngươi đừng nói giỡn nữa đi!" Đông Ngưng Song hung hăng nói, lộ ra vẻ mặt không dám tin
Được rồi tuy không được làm thủ lĩnh phu nhân, nhưng nghe hắn nói nàng cảm
thấy hắn thật kém cỏi, đúng là không biết phân biệt tốt xấu.
"Từ xưa đến nay quan binh bắt bọn trộm cướp là đạo lý hiển nhiên, ngươi có
lầm hay không? Sao lại đi tìm ta để báo thù?" Không phải nàng biện hộ
thay cho Đông Tiến Thần, nhưng ông ta nhận bổng lộc của triều đình, để
dân chúng có được cuộc sống an cư lạc nghiệp mỗi ngày, đó là nhiệm vụ
của ông ta.
Đương nhiên, Đông Tiến Thân cũng không phải là người hy sinh quá nhiều cho dân chúng, nếu không Lệ Hướng Phong đã sớm bị đem đi chém đầu rồi
Lệ Hướng Phong lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt khẽ cười trước lời nói ngu ngốc của nàng "Đem cha ngươi so sánh với bọn ta, thì chuyện bọn ta làm ra không là gì so với cha ngươi, chẳng lẽ ngươi
ngốc đến nỗi không biết cha ngươi đã gây ra những chuyện gì sao"
"Ta làm sao biết ông ta đã gây nên chuyện gì?" Quan hệ của nàng và Đông
Tiến Thần trước giờ chưa bao giờ tốt, nàng làm sao biết được ông ta đã
làm chuyện gì.
Nhưng nàng cũng không phải là người không hiểu
chuyện, sắc mặt bọn hạ nhâ trong phủ đều khó hiểu, không khó đoán ra
Đông Tiến Thần đã làm cho dân chúng oán hờn khắp nơi, tức giận ngút
trời.
"Hừ! Như vậy thì để cho ta tới nói cho ngươi biết!"
Lệ Hướng Phong bỗng nhiên bắt lấy cố tay Đông Ngưng Song, "Ta cho ngươi
biết cha ngươi ác độc đến mức nào"
"Buông tay ta ra" Đông Ngưng Song thiếu chút nữa bị kéo đi, nàng giãy dụa phản kháng
Tay của nam nhân này đúc bằng sắt sao? Đánh như thế nào cũng không đau? Đông Ngưng Song vô cùng sợ hãi
Trong mắt Lệ Hướng Phong nàng thật là nhỏ bé , "Người cha kính mến của ngươi, cậy quyền cậy thế, làm xằng làm bậy, sau lưng không chỉ đánh thuế nặng
nề, kinh doanh sòng bạc, thậm chí còn cấu kết với đạo tặc giết người
cướp của!"
"Cái gì? Ngay cả giết người cướp của hắn cũng làm
sao!" Trong lòng Đông Ngưng Song chấn động, không thể tin nổi ở nhà Đông Tiến Thần đã xấu xa như vậy, bên ngoài lại còn làm ra những chuyện vô pháp vô thiên này!
"Đúng vậy, ngạc nhiên lắm sao? Hiện tại rốt cuộc đã biết cha ngươi có công lao to lớn như thế nào chưa !" Lệ
Hướng Phong buông cổ tay Đông Ngưng Song ra, mỉa mai nói
Đông
Ngưng Song dùng sức xoa cổ tay , "Ta hiểu rõ rồi, ngươi oán hận ông ta
cướp mất chén canh của mình , cho nên muốn trả thù." Nàng cũng sẽ không
ngu nỗi cho là hắn sẽ tiết lộ những chuyện này ra, bởi vì hắn cũng là
người có tinh thần chính nghĩa.
"Ha ha! Ngươi đang nói giỡn sao?" Lệ Hướng Phong nghe vậy ngẩng đầu cười to, giống như nàng nói chuyện buồn cười nhất trên đời
"Có cái gì buồn cười ? Ta nói không đúng sao?" Trong mắt Đông Ngưng
Song, người này và Đông Tiến Thần kẻ tám lạng người nửa cân
"Đương nhiên không đúng!" Trong lòng Lệ Hướng Phong đầy căm phẫn bác bỏ suy
nghĩ của Đông Ngưng Song, con ngươi bốc cháy, " Cha ngươi chính là kẻ
thù giết cha ta"
"Ông ta giết cha ngươi?" hai mắt Đông Ngưng Song trợn tròn
"Ba năm trước đây, Đông Tiến Thần phái người ngụy trang kẻ cướp chặn đường, cướp đi hàng xuất ngoại và tiền, hơn nữa còn giết chết cha ta." Nhắc
tới cái chết vô tội của cha, thanh âm của hắn lạnh đến run người.
"Ngươi nói hắn phái người ngụy trang. . . . . . Ta làm sao biết có phải ngươi
đang bịa chuyện hay không?" Đông Ngưng Song chất vấn Lệ Hướng Phong .
"Muốn có chứng cớ cũng đơn giản thôi, ngươi cho là ta không có sao? Chết ở
trên tay của ta còn có chứng cứ." Lệ Hướng Phong từ trong vạt áo lấy ra
một cây trâm tinh xảo. Mỗi ngày hắn đều mang theo bên mình, luôn nhắc
nhở bản thân không được quên kẻ thù giết cha
"Đây là chỉ là một cây trâm nhỏ?"
Quái! Cây trâm này nhìn rất quen mắt, hình như nàng đã từng....
"A" Đông Ngưng Song sợ hãi hét lên, chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Nàng vì muốn dẫn mẫu thân cao chạy xa bay, cho nên nhân lúc Đông Tiến Thần
đang bận rộn, lén lấy trộm thứ gì đó quý giá đem đi bán lấy tiền rồi
tính kế chạy trốn
Mà cây trâm này, là một trong những thứ nàng lấy trộm rồi đem đi bán
"Thế nào, ngươi nhận ra nó sao?" Lệ Hướng Phong phát hiện điểm khác thường của Đông Ngưng Song, liền xét hỏi nàng
"Không, không có gì". Đông Ngưng Song vội vàng mở to mắt, ngập ngừng hỏi: "Cây trâm này có thể chứng minh được điều gì?"
"Cây trâm này là bằng chứng chứng minh cha ngươi chính là kẻ thù của
ta". Lệ Hướng Phong nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng đầy sự nghi ngờ của Đông Ngưng Song
Trước kia, hắn nghĩ cha hắn chết là do trên
đường gặp cướp, nhưng hai năm trước, hắn vô tình tìm được cây trâm này,
hơn nữa chính miệng chủ tiệm cầm đồ nói với hắn, cây trâm này là do
người ở trong phủ Tri Huyện đem đến
Sau đó, hắn bắt đầu điều tra Đông Tiến Thần, mới biết được ông ta chính là kẻ chủ mưu, giả cướp giết chết cha mình.
"Cây trâm này nhìn qua rất đáng giá nhưng chỉ cần bỏ ra chút tiền thì sẽ mua được thôi" Đông Ngưng Song sợ bị liên luỵ, dù thế nào cũng không chịu
thừa nhận
"Hừ, đúng là con gái của Đông Tiến Thần, ta sẽ chứng
minh cho ngươi thấy" Hắn đưa cây trâm đến trước mặt nàng, bỗng nhiên
xoay chuyển, đằng sau cây trâm dù mờ nhạt nhưng cũng không khó nhận ra
trên cây trâm có khắc chữ "Lệ".
"Ta tên là Lệ Hướng Phong, ngươi
có nhìn thấy chữ khắc sau lưng cây trâm này không? "Lệ" chính là họ của
ta" Lệ Hướng Phong đưa cây trâm đến gần Đông Ngưng Song để cho nàng thấy rõ hơn
"Này, này......." Đông Ngưng Song chảy mồ hôi lạnh, không nói nên lời
Cây trâm này là nàng cùng Nghênh Xảo bán đi, tại sao lại không biết sau lưng có khắc chữ "Lệ"?
" Muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Cây trâm này là năm đó mẹ ta đưa cho
cha ta nhờ người đem nó đi sửa lại, bọn cướp giết chết cha ta xong, cũng cướp hết tất cả của cải trên người cha ta" Lệ Hướng Phong không biết
tâm tư của Đông Ngưng Song đang có phần hỗn loạn, nghĩ là nàng không còn lời nào để biện hộ Đông Tiến Thần được nữa.
"Được rồi! Nhưng
chuyện này liên quan gì đến ta? Tại sao lại bắt ta đến đây?" Nàng thông
cảm vì cha hắn bị Đông Tiến Thần giết chết, nhưng muốn trả thù thì phải
tìm đúng người, nàng và Đông Tiến Thần đâu có quan hệ huyết thống gì với nhau?
"Bởi vì cha nợ thì con trả!" Lệ Hướng Phong lạnh nhạt nói
Nhưng hắn cũng chỉ đe doạ nàng thôi,bvì hắn sẽ không bao giờ ra tay với phụ nữ
"Nhưng ta không phải con gái của Đông Tiến Thần!" Đông Ngưng Song tức giận hét to
"Ngươi không phải con gái của Đông Tiến Thần? Vậy ngươi là ai?" Lệ Hướng Phong kinh ngạc, không tưởng tượng nổi mình lại bắt nhầm người
Đáng
chết! Chẳng lẽ tin tức có gì sai sót sao? Sao có thể? Đông Tiến Thần chỉ có duy nhất một đứa con gái được gả tới phủ Tri Châu mà thôi
"Đúng! Ta là Bạch Ngưng Song" Nàng kiêu ngạo nói với hắn tên thật của mình.
Nàng vốn mang họ Bạch, nhưng Đông Tiến Thần ép nàng phải đổi thành họ
"Đông"
"Bạch Ngưng Song? Là ai vậy? Ngươi chính là người ở phủ
Tri Châu, nhưng không phải là con gái của Đông Tiến Thần sao ?" Lệ Hướng Phong không tin lời nàng nói, lớn tiếng hỏi
"Hừ! Đông Tiến Thần
không phải là cha ta, tạm gọi là nghĩa phụ (cha dượng)" Chẳng ai có thể
hiểu được nàng đã đau khổ như thế nào khi phải gọi Đông Tiến Thần là cha
"Ngươi nói Đông Tiến Thần là nghĩa phụ của ngươi? ha ha ha......" Lệ Hướng
Phong kinh ngạc một lúc lâu, sau đó liền cười to. Đúng là diễn tuồng
"Đúng! Có cái gì buồn cười lắm sao?" Đông Ngưng Song thấy hắn phản ứng như vậy, giận dữ nói
Hắn thật đáng hận, nàng còn hy vọng hắn nói chúc mừng nàng vì tên cầm thú kia không phải là cha nàng
Tiếng cười dần dần dừng lại, Lệ Hướng Phong khinh thường, ánh mắt như đang
chỉ trích nàng nói dối không chớp mắt, " Ta cười vì ngươi và cha ngươi
đều cùng một loại, gian xảo dối trá, vừa nghe phải trả nợ thay cha, vội
vàng nói Đông Tiến Thần không phải chỉ là cha mình, quả nhiên cha nào
con nấy!"
Không thể tưởng tượng nổi, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại có thói hư tật xấu giống cha nàng vậy
"Cái gì mà cha nào con nấy? Ta đã nói Đông Tiến Thần không phải cha ta!"
Đông Ngưng Song không thể chịu đựng được có người nói nàng và Đông Tiến
Thần là một loại
Lệ Hướng Phong không còn kiên nhẫn, thét lên " Ngươi làm loạn đủ chưa? Hiện tại ta không có tâm trạng cùng ngươi diễn trò"
Bị hắn lớn tiếng quát, mặc dù Đông Ngưng Song muốn nói cho hắn tin tưởng mình mới thôi lại không dám nói nữa
"Nhưng thật sự ta không phải con gái của Đông Tiến Thần! Hơn nữa ta cũng rất
hận hắn" Đông Ngưng Song oan ức nói, rõ ràng hắn chính là người mà nàng
hận thấu xương, hắn và nàng có quan hệ không có quan hệ gì với nhau, bị
bắt làm con gái hắn, nàng cảm thấy tủi thân...
"Là thật sao?" Giọng nói của Lệ Hướng Phong lộ ra vẻ không tin tưởng nàng
"Đúng vậy! Vì sao ngươi không tin ta? Ta lừa gạt ngươi để được gì?" Đông
Ngưng Song nhìn hắn đầy oán hạn, muốn nói rõ ràng cho hắn biết
"Bởi vì ngươi và cha ngươi giống nhau, đều là loại người vô liêm sỉ!" Lệ Hướng Phong ác độc nói
Đông Ngưng Song cảm thấy uất ức khi nghe hắn nói, lời nói của hắn thật sự đã làm nàng tổn thương rồi!
"Ta nói không phải" Nàng vung tay đấm vào người hắn hai cái, không để cho
hắn hạ nhục mình như vậy. "So với thủ lĩnh của bọn cướp như ngươi,giết
người không chớp mắt thì ta còn kém xa" Nếu nàng là nam nhân sẽ cho hắn
phải trả giá đắt vì hai chữ "Vô sỉ" mà hắn nói
"Ha ha ha! Ta là
người xấu xa như vậy sao? Ngươi nói xem ta xấu xa ở chỗ nào?" Lời nàng
nói ra làm Lệ Hướng Phong cảm thấy buồn cười, hắn ở bên ngoài chỉ đối
đầu với quan phủ, sơn trại căn bản không uy hiếp bất kì kẻ nào
Bởi vì mọi người trong sơn trại, tất cả đều căm hận Đông Tiến Thần, bất mãn vì hắn làm chuyện xằng bậy, áp bức dân chúng, thuế má nặng nề
"Hả? Nếu nói ngươi xấu xa, thì không có người nào không biết, không có người nào không hiểu" Đông Ngưng Song liếc hắn một cái, đối với những việc
xấu hắn đã làm có thể thuộc như lòng bàn tay. " Ta nghe nói ở núi Yến Mã này, từ năm trăm dặm trở lại đây xung quanh đều là bọn trộm cắp, các
thương nhân trên đường đi qua nơi này, chỉ cần nghe danh, đã sợ hãi đến
mức mềm nhũn cả hai chân, không dám đi tiếp "
Đông Ngưng Song hít một hơi, đem toàn bộ những gì nghe được từ bọn đầy tớ trong phủ nói cho Lệ Hướng Phong nghe
"Chỉ như vậy thôi sao?" Lệ Hướng Phong cười to
Quả nhiên là người xấu, không sợ có báo ứng, còn cười như không có chuyện gì xảy ra
"Không chỉ như vậy! Ngoài cướp của các ngươi còn ăn hiếp con gái nhà lành, chỉ cần là gái chưa chồng có chút sắc đẹp, các ngươi liền bắt về chà
đạp......" Nói được một nửa, Đông Ngưng Song liền ngậm miệng
"Sao không nói tiếp? Chà đạp cái gì?" Lệ Hướng Phong thấy nàng đứng ngồi không yên, trêu đùa hỏi
"Này.... ....ta làm sao biết được là.... ...." Không thể tiếp tục nói, nếu nói
nữa chẳng khác nào nhắc nhở hắn phải làm gì với nàng sao?
"Ha ha có phải ngươi đang nghĩ đến chuyện trinh tiết của mình sẽ không giữ được phải không?" Lệ Hướng Phong liền cười to
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...