Mới làm được có vậy nên đăng tạm...
Mình đang làm, làm xong mình đăng tiếp...
“A, xem ai đây, thì ra là luyện đan sư chín tuổi nổi danh không ai không biết a!” Lạc Ánh Tuyết khinh bỉ, giọng điệu vô cùng ngạo mạn châm chọc.
“Chín tuổi luyện đan sư? Theo ta thấy thì cũng chỉ là tiểu oa nhi vắt mũi chưa sạch. Hôm nay nhiều luyện đan sư lên đài như vậy, lí do gì mà không thấy nàng lên thể hiện chút gì chứ…” Nữ tử một thân quần áo đỏ tươi, thanh âm bén nhọn, không chút kiêng nể gì nói.
“Ha ha, nói cho cùng, tiểu oa nhi vắt mũi chưa sạch, cái này ta thích.” Lạc Ánh Tuyết phóng đãng cười, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên hung ác cùng nham hiểm vô cùng, “ Không có anh em Sa thị ở đây, ta xem hôm nay ngươi làm thế nào thoát khỏi bàn tay ta.”
Ánh mắt hung ác, cả người Lạc Ánh Tuyết thô bạo, vẫy vẫy tay, hai thiếu nữ đi cùng nhất thời tiến lên, từng bước tới gần Chỉ Yên.
Chỉ Yên tùy thân mà đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hành động của mấy người trước mắt, đây là muốn giết nàng sao?
“Đem nàng ta trói chặt lại cho ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy đắc tội Lạc Ánh Tuyết này sẽ phải nhận kết cục như thế nào.” Một tiếng quát nhẹ, trong tay hai thiếu nữ nhất thời xuất hiện một sợi dây thừng, hơi thở vừa chuyển, hai luồng khí nhất thời hung hăng đánh về phía Chỉ Yên.
Trung cấp linh giả trung giai!
Ánh mắt lóe lên một cái, tại thời điểm hai người tới gần, thân thể Chỉ Yên khẽ động, lui về sau vài bước, linh khí phóng ra, thoáng chốc như sói đói chụp mồi mà đánh thẳng vè phía Lạc Ánh Tuyết.
Làm tặc trước làm vương, đã đối với nàng như vậy, cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
Ý niệm vừa động, một bình sứ màu trắng suất hiện trong tay, thân thể hướng về phía trước, nhanh chóng phóng tới.
Thấy động tác của Chỉ Yên, Lạc Ánh Tuyết trong lòng hoảng hốt, vội vã rút ra trường kiếm, đam về phía trước.
Câu môi, khuôn mặt tinh xảo không hề có một chút khẩn trương nào, trong mắt lại hết sức tà tứ, mũi kiếm tới gần, hai thiếu nữ phía sau đứng tại chỗ, trên mặt hiện lên vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Đi tìm chết đi!” Lạc Ánh Tuyết trong lòng hung ác, sát khí ngập toàn thân.
Bàn tay trắng nõn nhẹ vẫy, bột phấn màu xám theo đó mà bay ra, tất cả đều đổ lên người Lạc Ánh Tuyết, mũi kiếm tới gần, ánh mắt Chỉ Yên tối sầm lại, thân mình nhẹ nhàng xoay, thoáng chốc tránh khỏi trường kiếm đang đâm tới.
“A!” Bột phấn vẩy lên người, rơi vào trong mắt, Lạc Ánh Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn, cả người ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được vặn vẹo gọi to.
“Sao lại thế này nhỉ?” Hai thiếu nữ thấy vậy cả kinh, kinh ngạc nhìn những gì diễn ra trước mắt, nàng làm thế nào mà có thể khiến Lạc Ánh Tuyết biến thành bộ dạng này?
“Ngươi sử dụng cái thứ quỷ quái gì vậy, mắt ta…a……mắt ta đau quá…” Ném đi trường kiếm trong tay, Lạc Ánh Tuyết ngồi thuoj xuống đất, liên tục kêu thảm thiết.
“Tiện nhân, mau đưa giải dược ra.” Thiếu nữ quần áo đỏ tươi ánh mắt hung ác, kiếm quang sắc bén đột nhiên hướng về Chỉ Yên.
“Sao lại thành ra thế này, ngươi mau chóng giao giải dược ra, nếu học tỷ có xảy ra chuyện gì, cẩn thận cái mạng chó của ngươi khó ảo toàn.” Thiếu nữ áo tím cũng vô cùng ngoan tuyệt nói.
“Giải dược? Lãnh Chỉ Yên ta sử dụng độc phấn, chưa bao giờ có thứ giải dược như ngươi nói.” Chỉ Yên hừ lạnh, thản nhiên nhìn hai người nói.
A, tiện nhân? Mạng chó?
Vậy xem xét kĩ lại, hai người kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
“Học tỷ tình thâm, một khi đã như vậy ta liền cho các ngươi vui cùng nàng.” Ánh mắt sắc bén, cánh môi gợi lên một chút tàn bạo thị huyết mà cười.
Hai thiếu nữ thấy vậy nhất thời run lên, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng mà, không đợi bọn họ kịp phản ứng, không khí bay tới hương hoa mai, thân thể bọn họ nhất thời đứng nguyên tại chỗ.
Ý niệm thúc dục, linh hồn lực trong cơ thể một chút cũng không thể điều khiển được, nhìn nữ oa trước mặt đang từng bước từng bước tới gần, trong lòng hai nữ tử khủng hoảng như cỏ dại nảy sinh, đồng tử mở to, vẻ mặt kinh hãi.
“ Hai vị miệng lưỡi lanh lợi như vậy, thật làm cho người ta tâm sinh vui mừng.” Ý niệm vừa động, một thanh chủy thủ màu bạc được lấy ra, giữa không gian ám trầm của bầu trời tỏa ra hàn khí nhè nhẹ.
“ Không ….đừng……” Hai thiếu nữ đồng loạt hướng về phía Chỉ Yên cầu xin, thanh âm khàn khàn, như dồn hết sức lực mà lại khó nghe, mang theo nồng đậm khóc âm.
Muốn trốn tránh, muốn bỏ chạy nhưng lúc này ngay cả củ động cũng vô cùng khó khăn, hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm đang từng bước tới gần.
“Yên tâm đi, ta không hề có ý lấy mạng của ngươi, chỉ là cắt đi hai cánh môi mà thôi.” Chỉ Yên mỉm cười, bình thản nói, thanh âm non nớt, lại như địa ngục tu la, làm cho người ta phỉa run lên.
“Cầu….cầu….ngươi….” Thiếu nữ gian nan nói ra từng chữ, nước mắt tràn ra, vẻ mặt cầu xin thống thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...