Nguyệt Hàn Lạc Băng cùng Doãn Minh Kỳ vừa trở về đã tách ra, hắn lấy lý do liên đoàn có chút việc nên phải trở về giải quyết rồi cứ thế mà chạy đi luôn không ngoảnh đầu lại, có vẻ vội vã lắm.
Cô nhìn theo hướng Doãn Minh Kỳ vừa mất bóng, không nói gì chỉ nhếch môi cười một cái.
Lạc Y Băng ơi là Lạc Y Băng, cô quả nhiên là nữ nhân số khổ mà. Cả cuộc đời tôi chưa từng gặp ai có số phận thê thảm như cô hết. Dù cô là một phần linh hồn của tôi nhưng dù gì chúng ta vẫn là 2 cá thể riêng biệt, cô đã sống một cuộc đời hoàn chỉnh, tôi cũng trải qua một kiếp lắm tai ương, hiện tại, chúng ta cũng nên trở về với nhau rồi.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm đột nhiên lại xuất hiện một làn bụi màu tím nhẹ, bay lướt qua thân thể cô rồi hòa nhập. Đó chính là phần tàn hồn chân chính thuộc về Lạc Y Băng, bao gồm cả linh thể và ý thức!
Y Băng, hiện tại chúng ta đã là một! Mọi chuyện cứ để tôi lo!!
Nguyệt Hàn gia, Lạc gia, tôi dứt hết!
.
.
.
" Con gái, ngày mai là một ngày trọng đại của gia đình mình, con nhất định phải trở về. Lạc Luân sẽ đến đón con, có được không? Hứa với mẹ, phải về nhà nhé?! "
Nghe có điên máu không? Ngày trọng đại đồ, hồi sinh con gái nhỏ của bà chứ gì mà trọng đại.
" Biết rồi. "
CỤP!
Cô nhẹ nhàng đập máy kêu cái " cụp ", thấy không, tôi đang phản kháng đấy.
Lạc Băng rút điện thoại ra bấm vào một hàng số trong danh bạ, trông rất thong dong như thể không có gì xảy ra hết.
" Lolo, Bắc Cung Dạ Hàn có đúng không? Ừ, bật loa ngoài lên. "
Dừng lại một chút lấy hơi, cô bắt đầu dùng uy lực của mình gia tăng chút âm lượng thể hiện khí khái, à, nghe cho uy thôi chứ chả để làm gì.
" Tịch Tịnh Cung nghe rõ đây! Ngày mai toàn bộ trên dưới Tịch Tịnh Cung các ngươi tập hợp ở biệt thự nhà ta lúc 8h tối, ta đưa các ngươi đi quánh lộn, có được không? "
" Tuân lệnh Cung chủ! "
Tao không tin tao kéo cả bè cả lũ tới mà còn không dứt gọn được chúng mày! Ù uôi, lần này là hốt cả mẻ đấy :))
Còn Doãn Minh Kỳ, chetme mày với tao rồi con zai nhá :))
.
.
.
" Cha xin lỗi, con gái, cha mong con có thể tha thứ cho cha mẹ, mọi chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Xem như con thương em đi, con bé tuổi đời còn nhỏ lắm, lại chịu nhiều khổ sở, con hi sinh vì em lần này con nhé. Cha hứa cha sẽ chôn cất con đàng hoàng tử tế. Kiếp sau con lại làm con của cha mẹ được không? Cha mẹ chắc chắn sẽ bù đắp lại những thiếu sót trong nhiều năm qua, bù lại cái ơn này của con, con nhé?! "
Nguyệt Hàn Mị Vũ vừa đưa tay vuốt trán Nguyệt Hàn Lạc Băng vừa thì thầm thủ thỉ, nghe giống như cha đang chăm sóc dỗ dành con cái vậy, rất ấm cúng. Nhưng nghe qua nội dung thì lạnh ngắt hà. Cha mẹ gì mà chán thế không biết nhở?
Thật ra lúc Nguyệt Hàn Lạc Băng bước vào Nguyệt Hàn gia thì đã bị đánh thuốc mê rồi, chính là hương hoa được xịt khắp phòng đấy, trong đó có Mê Dược. Sau khi " bất tỉnh ", cô đã bị đem vào một căn phòng sâu dưới tầng hầm ẩn sau hàng chục lớp đất ngay dưới Nguyệt Hàn gia.
Cô đang nằm chờ xem rốt cuộc là chuyện gì thì đột nhiên lại nghe tiếng bước chân, sau đó lại có một bàn tay ấm ấm đặt trên trán cô, giọng nói phát ra ngay sau đó. Thanh giọng trầm đầy nét nam tính, chắc chắn là một người đàn ông trung niên tuyệt mĩ. Giọng thì hay đấy, nhưng nội dung trong cuộc nói chuyện đơn phương này hơi ghê nha.
Sợ á :))
" Kiếp sau? Nếu còn kiếp sau nữa em chỉ muốn Lạc Lạc là con của chúng ta, nó làm sao có được cái phúc đó? Kiếp này Lạc Lạc vì nó mà chịu khổ, chúng ta cũng vì nó mà đau lòng một khoảng thời gian, còn nó thì sao?? Lúc đó nó lại đang hạnh phúc cười cười nói nói bên kẻ thù của chúng ta! Cũng may, cũng may là ông trời có mắt, lại vô tình để chúng ta phát hiện ra linh hồn nó không đầy đủ, lại để chúng ta biết được nó phản bội chúng ta. Còn may hơn nữa, nó vậy mà lại hoàn toàn phù hợp để có thể hiến tế cho Lạc Lạc. Nó sinh ra, nó tồn tại đều vì lợi ích của Lạc Lạc mà thôi! "
Hớ hớ :))
Lũ này có bệnh à? Nói cái gì mình phản bội? Ai phản bội mấy người? Tôi còn chả biết mấy ngừi có tồn tại thì sao gọi là phản bội được?
CẠCH!
Cô cảm nhận được, có người vừa bước vào. Khí tức hơi quen...
" Đã xong chưa? Khi nào Lạc Lạc mới có thể sống lại? "
Giống như tia sét đánh vào người, thân thể không đau nhưng lòng đau. Thì ra là hắn..
Không! Đã biết là hắn, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện thì tại sao bây giờ lại đau lòng? Vô Tâm ơi là Vô Tâm, rốt cuộc mày đang mong chờ điều gì vậy? Mày chính là Vô Tâm, hãy như cái tên của mày, sống là chính mày đi thôi!
Hắc Vân, thù này giữa chúng ta định chắc rồi!
.
.
.
" Đã đến lúc, bắt đầu nghi lễ! "
Một tiếng hô, thân thể cô cứ vậy mà được ma pháp tác động vào nâng hẳn lên không trung. Nguyệt Hàn Mị Vũ phóng ra một ngọn lửa màu đen ngay dưới thân thể cô, trông Nguyệt Hàn Lạc Băng bây giờ chả khác nào con vịt bị nướng hết.
Tao cọc á :))
[ Lam Lam, Lạc Trần, đã chuẩn bị hết chưa? ]
[ Luôn sẵn sàng, Cung chủ! ]
[ Nhào dô luôn đi, chúng nó sắp nướng chín tao rồi! ]
Kiểu, cọc lên rồi thì đéo có lịch sự gì sất :))
ẦM! ẦM! RẦM! ĐÙNG! ĐÙNG!
Đó là âm thanh phá tường, Tịch Tịnh Cung mỗi người chỉ tốn vài chiêu đã hoàn toàn đánh nát kết giới lẫn bức tường phòng vệ của Nguyệt Hàn gia.
Đội ngũ tội lỗi của Nguyệt Hàn gia sau khi thấy đoàn người hùng hậu không biết là ai cũng chả biết từ đâu ra thì hoảng hồn, họ kinh ngạc tới cực độ. Lớp phòng vệ Nguyệt Hàn gia bố trí không phải ai cũng phá được, ít nhất cũng phải là Dị tôn mới có khả năng vài chưởng đã đánh nát tường bảo hộ như này.
Kẻ đến lai lịch rất lớn, không thể lơ là!
" Không biết các người là ai? Nguyệt Hàn gia trước giờ chưa từng chọc phải kình địch nào cả, các người có nhầm chỗ nào không? "
Nguyệt Hàn Mị Vũ tiến lên một bước ôm quyền cẩn thận thốt ra từng chữ một, hắn chỉ sợ đột kích thôi.
" Nhầm? Chủ nhân của bọn ta bị các ngươi xem như vịt gà mà nướng kìa, có tính là thù không? "
Nam nhân đeo mặt nạ màu lam trầm giọng lên tiếng, tay chỉ về phía Nguyệt Hàn Lạc Băng đang lơ lửng trên đám Hắc Hỏa.
" Chủ nhân? Các người nói chủ nhân? Chính là ả tiện loại kia sa-.. "
BỐP! CHÁT! CHÁT!
Đông Cung Lạc Trần, Nam Cung Lam Thần, Bắc Cung Dạ Hàn, cả ba người theo thứ tự thuấn di về phía Hàm Liên Phi Tâm nhanh như cắt, mỗi người tặng bà ta một cú tát.
" Đúng là mồm chó không phun được ngà voi! "
" Cẩn thận mồm miệng, cẩn thận nốt cả cái lưỡi đấy. "
" Lỡ tay thôi, nhưng xem như thay chủ nhân trả chút nợ đi. "
Hiện tại không ai để ý nhưng thật sự thì Nguyệt Hàn Lạc Băng đang nhắm mắt tưởng chừng bất tỉnh kia vậy mà đang nở nụ cười. Trong lòng thì...
Dừa lắm :))
Cảm thấy đã đến lúc rồi, cô mở to đôi mắt, ưỡn người một phát nhảy thoát khỏi đám lửa kia, phóng về phía Tịch Tịnh Cung đứng ngay bên cạnh Bắc Cung Dạ Hàn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lại còn diễn ra trong lúc không ai phòng bị cũng chẳng ai ngờ tới, tót một cái cô đã đứng cạnh Bắc Cung Dạ Hàn rồi.
Aiyaaa, để xem nào. Ở đây có Hắc Vân này, Nguyệt Hàn Mị Vũ, Hàm Liên Phi Tâm, Nguyệt Hàn Lạc Huyên, trong quan tài thủy tinh kia chắc là Lạc Lạc gì đó rồi, à, còn Doãn Minh Kỳ nữa.
Căng đấy :))
" Mày... sao mày tỉnh lại được? "
Hàm Liên Phi Tâm kinh ngạc đến tột độ nhìn cô trân trân, bà ta như không dám tin vào mắt mình, cũng như không muốn tin vào sự thật đang diễn ra ngay trước mắt. Kế hoạch bà ta ngày đêm dày công sắp xếp, hi sinh biết bao năm của bà ta, bỏ đi biết bao thứ, lại còn đem người cài làm gián điệp. Chẳng lẽ mọi thứ cứ vậy mà toàn bộ tan biến hết? Xem như công cốc hay sao?
Không! Không thể được!!
Hôm nay bằng mọi giá, cho dù có phải bỏ mạng, bà ta cũng nhất định phải tước đi linh hồn cùng thân thể nó, Lạc Lạc của bà ta mới được quyền sống, bà ta phải hồi sinh nó, phải hồi sinh con bé mới được!
Thấy nét điên cuồng ẩn hiện nơi khóe mắt Hàm Liên Phi Tâm, cô không nói gì chỉ cười một tiếng.
Thật ra từ lúc bắt đầu cũng là lỗi của cô, vì cô vẫn luôn khao khát có được tình thân thật sự, được cha mẹ bảo vệ cưng chiều, ngày trước mong ước đó đặt lên Lạc gia nhưng rồi cũng phải buông xuống, hiện tại cô muốn đặt nó lên Nguyệt Hàn gia, trong thâm tâm vẫn luôn mong cầu mọi thứ đừng chỉ là một giấc mơ. Tuy mặt ngoài tàn nhẫn, nhưng cô vốn chưa hề làm gì tổn hại họ, dù cô sớm đã biết phần nào âm mưu hồi sinh này rồi. Nhưng thật hổ thẹn, cô vẫn cứ vậy mà hi vọng. Chỉ cần họ nghĩ lại, cô có thể xem như chưa từng biết gì và bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...