Tiểu Khả Ái Của Tôi

Thứ tự trận solo của SG nhờ vào Miên Phong mới bảo vệ được top 5, với Mộc Mộc và Thu Dương thì solo vốn không phải thế mạnh, Happy thì hoàn toàn là tự hại mình, mệt Miên Phong còn là đứa nhóc thành thật, những gì Tiêu Hà dạy từ trước đến giờ cậu nhóc đều ghi tạc trong lòng, trả giá cho sự nỗ lực này chính là một mình solo kéo thứ hạng toàn đội đi lên, đúng là không dễ.

Trận sau là Duo, Mộc Mộc và Thu Dương là bạn nối khố, hai người kề vai nhau dành lấy hạng hai, Happy và Miên Phong đứng thứ năm, cũng coi như kéo điểm trung bình lên, tổng kết đến tận bây giờ thì SG đã đứng thứ hai.

Trận Squad diễn ra vào buổi tối ngày mai, sau trận Duo hôm nay thì một ngày thi đấu mệt mỏi coi như kết thúc.

Kết thúc buổi phỏng vấn thì các tuyển thủ cũng thu dọn đồ đạc quay về khách sạn, chỉ còn có SG ở lại phòng chờ Tiêu Hà.

“Ông ấy thế nào lại nói như vậy chứ?” Happy vừa lướt Weibo vừa xem các trang mạng xã hội khác, tất cả đều đang thảo luận về việc Tiêu Hà bình luận thao tác anh chàng rác rưởi.

Chu Nghiêm cũng không ngờ Tiêu Hà lại nói trắng ra như thế, nhưng chủ yếu vấn đề vẫn xoay quanh Happy, “Anh đây cũng đoán sao được thao tác hôm nay của chú lại dở ương như vậy, làm cho cậu ta nói thẳng không cố kị như thế.”

Mộc Mộc đoạt lấy điện thoại trên tay Happy, đưa cho Thu Dương, “Đừng nhìn nữa, ông nghĩ xem, cậu ấy cũng đâu phải lần đầu nói ông, đây còn tính là nhẹ đấy, ít nhất là chưa nói ông mù.”

Điền Dã cầm lấy notebook vừa viết vừa nói, “Chính trí nhớ cậu cũng không tốt, cái nơi đó mà tốt à? Chơi Solo mà cũng dám nhảy cái chỗ đó à? Trước kia đã nói bao nhiêu lần là đừng nhảy rồi, mặt còn chưa bị đấm sưng sao?”

Happy cũng hối hận, “Em là phản xạ có điều kiện, vừa vào Solo là theo thói quen nhảy chỗ đó, ai u, Tiêu Hà mắng em đúng, em chính là não cá vàng, lúc này chắc người xem trên cả nước đều đang coi em thành trò cười rồi, lần sau tuyệt đối không nhảy nữa.”

Miên Phong ngoan ngoãn ngồi một bên uống sữa chua, sợ anh chàng bị xuống tinh thần liền an ủi, “Anh Happy, chuyện qua thì cho qua, đánh xong rồi thì buông xuống, ngày mai mới quan trọng, anh không nên tự đẩy mình vào ngõ cụt.”

Happy vỗ vỗ vai Miên Phong, “Anh của em không dễ chết vậy đâu, anh là ai kia chứ, anh đây đã theo Tiêu đội của em sống đến ba năm ở địa ngục, việc nhỏ này không đau không ngứa, chờ đến khi cậu ta về thì đi ăn một bữa là được.”

Chu Nghiêm cười nhạo, “Chú mẹ nó ngoài ăn ra thì còn có tiền đồ gì không? Ngày mai đánh Squad mà bị dính nồi, một hai cũng phải tăng cường luyện tập, Trì Phỉ không phải nói giỡn với mấy chú đâu.”

Happy nhăn cả mặt, “Cái anh này sao vậy, lúc này mà còn nói vậy được sao, nói vài câu khiến em ăn tối không vào lại còn muốn em ngủ không ngon giấc ảnh hưởng đến sự phát huy ngày mai của em đó hả? Anh xấu tính lắm đó, muốn giúp Trì tổng kiếm tiền thì cũng không cần phải làm vậy đâu.”

Chu Nghiêm trừng mắt, tức giận nói, “Anh đây chỉ đang nhắc nhở mấy chú thôi, ngày mai phải thắng cho anh nhờ, chú tưởng anh ta chỉ khấu tiền lương của chú thôi à? Ông đây cũng bị anh ta trừ luôn đó.”

Happy nghe xong sửng sốt, “Má, thật luôn à, Trì tổng không phải người rồi.”


Mộc Mộc và Thu Dương không ngờ Trì Phỉ lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả đối tượng của mình cũng không buông tha, “Địa ngục trống rỗng, Trì tổng lên nhân gian, Nghiêm ca à, anh đi theo anh ta hẳn vất vả lắm đây mà.”

Chu Nghiêm liếc mắt nhìn bọn họ không đáp, nghĩ thầm Tiêu Hà sao còn chưa tới, vì thế đi ra ngoài nhìn một lượt.

Và thật sự, bên ngoài lối vào Tiêu Hà bị một đám người vây xung quanh chật như nêm cối, Chu Nghiêm vốn định đi ra kéo Tiêu Hà vào nhưng anh ta lại phát hiện fans tuy rằng vây quanh Tiêu Hà nhưng ít nhất vẫn bảo trì khoảng cách một cánh tay với cậu, Tiêu Hà di chuyển, bọn họ cũng di chuyển, trước sau gì thì khoảng cách ấy vẫn được duy trì.

Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy khí tràng của Tiêu Hà rất lớn, ai muốn đến gần thì cũng đều duy trì khoảng cách đó với cậu.

“Hà Thần, cậu có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi làm fan của cậu 6 năm rồi.”

“Hà Thần, tôi cũng muốn được xin chữ ký! Tôi cũng là fan của anh 6 năm rồi! Mỗi lần anh thi đấu tôi đều tự mình đến xem trực tiếp! Ở nước ngoài cũng vậy! Cả 6 năm rồi năm nào cũng vậy!”

“Hà Thần, em có thể chụp một bức ảnh của anh không? Chỉ một bức thôi.”

Nhìn dáng vẻ thì đúng thật sự là fans lâu năm của cậu, cậu thích cái gì không thích cái gì họ đều biết, ngay cả việc chụp ảnh cậu cũng xin ý kiến.

Chu Nghiêm nhìn thấy mà cảm khái một trận, fan lâu năm của Tiêu Hà khẳng định chính là những fan trung thành của bọn họ trong giới thế thao điện tử.

Tiêu Hà vẫn không đáp lại, nhưng các fan cũng không giận, vẫn giữ một khoảng cách nhất định đi theo cậu.

“Hà Thần! Không ký tên cũng không sao hết! Em sẽ luôn thích anh và thầy Tống!”

“Đúng! Em vẫn sẽ luôn yêu quý hai người! Hy vọng hai người mãi mãi bên nhau dài lâu!”

Tiêu Hà nghe thấy lời này thì dừng bước, quay lại nhìn cô gái vừa rồi muốn cậu ký tên.

Cô gái nhỏ đột nhiên bị khuôn mặt lạnh lẽo như nước đá nhìn thì sợ hãi, hơi rụt người về phía sau, sau đó thấy fan xung quanh Tiêu Hà đều không nói gì, cứ nhìn cậu và cô gái kia như vậy.


Tiêu Hà cảm thấy mình hình như hơi dọa người ta rồi thì phải, cậu đưa ánh mắt đi, sau đó vươn tay về phía tay cầm giấy bút của cô gái.

Lúc này có người kinh ngạc hô lên một tiếng, vô cùng hâm mộ nhìn cô gái kia. Cô gái không ngờ cậu lại làm vậy, nhanh chóng đưa sổ của mình ra cho cậu, đồng thời đưa cậu luôn bút đang cầm.

Tiêu Hà nhận lấy ký lên đó ID game của cậu.

Chung quang vang lên những tiếng hâm mộ, cô gái nọ lệ nóng doanh tròng, đôi tay nhận lấy sổ nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh! Em sẽ mãi mãi thích anh!”

Tiêu Hà lúc này nhìn lướt qua đám người, mọi người đều mang theo ánh mắt chờ mong nhìn cậu.

Người quá nhiều nên cậu cũng không biết người nói câu thứ hai kia là ai, vì thế liền hỏi, “Người nói hy vọng chúng tôi mãi ở bên nhau dài lâu là ai vậy?”

Không hề có ai giả mạo, chỉ thấy đằng sau vươn ra một cánh tay, “Là em.”

Một loạt người ở phía trước nhường một đường đi cho cô gái, cô gái nhỏ đứng phía trước có chút ngượng ngùng, lần nữa nói, “Là em.”

Tiêu Hà nghe thấy thanh âm lập đối chiếu một chút, xác nhận là đúng người thì đưa tay ra ý bảo cô đưa giấy bút ra cho mình ký.

Cô gái dường như không mang giấy bút theo, cầm chính mũ của mình xuống, có chút ngượng ngùng hỏi, “Có thể ký lên mũ em được không?”

Tiêu Hà chần chừ một lúc, vẫn nhận lấy mũ của cô, cô nữ sinh bên cạnh tốt bụng cho cô gái mượn một chiếc bút marker, cô gái cảm ơn rồi đưa cho Tiêu Hà.

Tiêu Hà cũng ký lên mũ của cô ID game của mình.

Ngay khi các fan biết phải nói cái gì để khiến Tiêu Hà ký tên cho mình, đang sôi nổi chuẩn bị mở miệng thì di động Tiêu Hà vang lên, cậu ra hiệu ý bảo mọi người đừng lên tiếng.


Sau đó thấy Chu Nghiêm trên bậc thang, cậu liền làm một thủ thế bảo anh ta hỗ trợ giải quyết tình huống bên này một chút.

Chu Nghiêm rất nhanh đi xuống, ý bảo các fan đợi một chút, chờ đến khi Tiêu Hà đi vào thì mới nói với các fan, “Mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi, trời đã khuya vậy rồi, ngày mai lại đến xem thi đấu, đi về an toàn, là con gái thì không nên đi dạo bên ngoài, ở trong khách sạn thì nhớ nẻo cửa cho kỹ, được rồi, mọi người về đi.”

Cái fan chậm rãi rời đi, đợi đến khi nhìn thấy bóng Tiêu Hà biến mất mới luyến tiếc xoay người ra về.

“Giọng Hà Thần vừa rồi nhận điện thoại nghe dịu dàng quá đi, chắc chắn là thầy Tống gọi đến rồi.”

“Tớ thật sự không ngờ anh ấy lại ký tên cho fan đâu, càng không ngờ nói đến quan hệ giữa anh ấy và thầy Tống có thể kích phát được anh ấy đó.”

“Thật sự, lúc mà anh ấy hỏi ai là người nói, tớ liền cảm thấy anh ấy phải thích thầy Tống đến mức nào.”

“Đúng thế, cho dù chúng ta có nói chuyện của anh ấy thì anh ấy cũng thờ ơ, nhắc đến thầy Tống là anh ấy liền chấp nhận ký tên cho fan ngay, hâm mộ hai chị gái kia quá.”

“Tớ thật sự có thể yêu bọn họ cả đời, quá ngọt, hu hu hu, tớ cũng muốn một anh bạn trai như Hà Thần.”

Chu Nghiêm nhìn đám người chậm rãi rời đi, phát ra tiếng cảm thán vui mừng, sau đó xoay người trở lại phòng nghỉ.

Bốn con người kia ngồi ở một góc sô pha, Mộc Mộc thì ngồi lên trên người Miên Phong, ở một chỗ sô pha chỉ có một mình Tiêu Hà đang ngồi nghe điện thoại.

“Ừ, em biết, ngày mai sẽ tận lực khắc chế bản thân một chút, được, anh đi ngủ sớm đi, ừ, ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, cậu liền đưa mắt liếc Happy, đi thẳng vào vấn đề hỏi anh chàng, “Cái thao tác ở trận Solo hôm nay là cái gì?”

Trên trán Happy toát cả mồ hôi, căng cả da đầu trả lời, “Xuất phát từ thói quen thường ngày.”

Tiêu Hà đưa tay nới lỏng cà vạt, sửa lại cổ áo, sau đó không nhanh không chậm rút điếu thuốc ra châm lửa.

Mấy người ngồi nhìn cậu hút thuốc như vậy, chẳng khác gì đám học sinh nhỏ đang đợi người lớn phê bình.

Tiêu Hà phun vòng khói ra khỏi miệng rồi nói, “Đấu xong thì về luyện nhảy dù nghìn lần, tôi mà thấy ông lạc đến nơi đó một lần nữa, chính tôi sẽ tự mình dạy ông cách làm người.”

Sau đó nói với Điền Dã, “Dã ca anh vất vả một chút rồi, theo dõi giúp em, có vấn đề gì gọi em qua.”


Điền Dã làm thủ thế OK với cậu.

Tiêu Hà lại đưa ánh mắt nhìn bọn họ lần nữa, ánh mắt từ phía Mộc Mộc đảo qua Thu Dương, cả hai người đều không vững dạ, chỉ có thể tránh ánh mắt ấy đi, sau đó nghĩ xem hôm nay mình có gây sơ suất nào không.

“Hai người tăng cường độ huấn luyện chế độ Solo, đánh không được lại cẩu thả, càng không am hiểu thì lại càng phải luyện, đây mới là thi đấu khu vực, thi đấu quốc tế thì phải làm sao? Định từ bỏ chế độ solo à?”

Mộc Mộc và Thu Dương gật đầu như gà mổ thóc, ngày xưa hai người chơi Solo thì còn có Tiêu Hà có thể cứu đội, hiện đã khác xưa, buộc phải luyện tập thật chăm chỉ.

“Miên Phong đâu?” Tiêu Hà lại hỏi.

“Tiêu đội em ở đây!” Miên Phong bị Mộc Mộc ngồi trên người ngăn trở tầm mắt nghe thấy liền nghiêng đầu qua chào hỏi với cậu.

Tiêu Hà gật đầu với cậu nhóc, “Ngày mai cố lên.”

Miên Phong gật đầu đồng ý.

Cậu lại nhìn bọn Happy, “Chỉ có Miên Phong một mình ngày mai cố gắng thôi sao? Mấy ông ngày mai không thi à?”

Bọn Happy lúc này mới nhận ra là câu đó chính xác là nói cho cả bọn bốn người.

Họ lập tức lấy thanh âm lớn và khí thế nhất trả lời cậu, “Được!”

Cố tình lại chỉ có Happy là còn da dày nói, “Hỡi ôi giảm thanh x8 98K! Bây giờ đi ăn được chưa?”

Tiêu Hà nghiền điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn trà, làm lơ vấn đề của anh chàng, “Tôi vừa rồi đã đáp ứng Tống Dịch ngày mai sẽ chừa lại chút mặt mũi cho mấy ông, nhưng có giữ lại được không thì mấy ông tự xem lại chính mình, nếu top 1, top 2 giữ không nổi thì tôi sẽ tự mình đạp mấy ông xuống đấy.”

Bốn người điên cuồng lắc đầu, “Không không không! Không nhọc ngài phải tự mình làm tài xế đâu! Bọn này nhất định sẽ chổng mông lên đợi đánh đòn!”

Th lúc này mới bảo, “Đi ăn tối.”

Hoàn chương 70


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui