Điện Ánh Dương canh ba, có tiếng nữ tử cười giòn giã, vang vọng.
-"Nương nương, chúc mừng nương nương..."
-"Có đáng ăn mừng không đây?"
-"Rất đáng ạ, hạ thần nghe nói Hoa Quý Phi lần này lành ít dữ nhiều, có khả năng không bao giờ tỉnh lại, ngôi vị Hoàng Hậu này chắc chắn thuộc về nương nương..."
-"Đáng nhẽ phải là của bản cung từ lâu rồi, ta cùng Quốc Vương kết tóc xe tơ từ ngày chàng vẫn còn là Thái Tử, lại là phi tử duy nhất sinh hạ hoàng tử cho chàng, chỉ vì Hoa Quý Phi đó, ả tạo nhiều nghiệt quá, lần này trời cũng chẳng giúp ả được nữa rồi..."
Ánh Phi nhấp ngụm trà, khuôn mặt hài hoà thư giãn, vừa hay lúc đó, có giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại.
-"Ai nói là trời không giúp được bản cung?"
Tách trà rơi xuống, ngay lập tức bầu không khí trở nên yên lặng.
-"Hoa Phi, ngươi...ngươi...chẳng phải ngươi trúng độc?"
-"Phải, bản cung trúng độc, ai nói là bản cung không trúng độc?"
Ánh Phi rùng mình, linh cảm mách bảo nàng sắp có chuyện không hay xảy ra.
-"Lẽ nào ngươi..."
-"Ngươi đoán rất chuẩn, ta chỉ muốn đến thông báo cho ngươi biết, ngày mai, Quốc Vương sẽ tra ra, ngươi là người hạ độc ta..."
Hoa Phi vừa dứt lời, Ánh Phi tức sôi máu.
-"Ngươi, khốn khiếp, ngươi dùng khổ nhục kế với ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, Quốc Vương thần trí, người sẽ không bao giờ tin nếu như không có bằng chứng xác thực, ngươi đừng tưởng giả dối mà qua được mắt người..."
-"Ta cần gì giả dối chứ, người sẽ tin, chắc chắn sẽ tin, vì chính ngươi nói với người, ngươi hạ độc ta..."
-"Ngươi, nằm mơ!"
-"Không biết ai là người nằm mơ? Vì sao ngươi chưa bao giờ thắc mắc, nhi tử của ngươi tới giờ vẫn chưa nói được, cha ngươi nằm liệt giường mấy năm vẫn chưa khỏi?"
-"Liên Hoa...thì ra...là ngươi...đồ rắn độc...ta sẽ bẩm báo Quốc Vương, ta sẽ vạch mặt ngươi..."
Hoa Quý Phi cười ngặt nghẽo, nàng sai người giữ lấy Ánh Phi, điềm tĩnh nói.
-"Chỉ sợ tới lúc ngươi vạch được ta, nhi tử của ngươi đã không còn...tiết lộ cho ngươi biết vậy, độc mà nhi tử ngươi trúng phải, còn nặng hơn của cha ngươi, là Mị Nguyệt độc..."
Mị Nguyệt độc, độc dược nổi tiếng của Nguyệt Quốc, nàng đã từng nghe trong dân gian, là bí truyền chỉ có ở hoàng tộc, và cũng chỉ người hoàng tộc biết cách giải. Trúng phải độc này, ngoại trừ không thể nói, thì cơ thể vẫn khoẻ mạnh bình thường, cho tới khi phát sốt rồi chết.
-"Thôi được, đợi tới khi nhi tử của ngươi ở dưới suối vàng, ngươi lúc đó mang chuyện này ra nói cho Quốc Vương, báo thù ta vậy!"
-"Ngươi..."
-"Ta nào có ép, tuỳ ngươi chọn!"
Ánh Phi chợt cười vang.
-" Hoa Phi ơi là Hoa Phi, được, lần này ngươi thắng, nhưng ngươi xem, tính mạng ngươi nguy hiểm như vậy, lại vẫn có thể trốn ra đây nói chuyện với ta, ngươi xem, trong lòng chàng, ngươi liệu có quan trọng?"
-"Ngươi...câm mồm...chàng còn việc nước phải lo, nếu ngươi nhìn thấy sự giận dữ của chàng với Thái Y, ta tin rằng ngươi sẽ ghen tỵ..."
-"Ghen tỵ? Ghen tỵ...ghen tỵ ngươi vì quá may mắn...ghen tỵ vì đêm đó, người cứu chàng, là ngươi, chứ không phải ta..."
-"..."
-"Liên Hoa, ngươi hiểu chàng được bao nhiêu? Ngươi có biết, vì sao Long Quốc ban lệnh không được giết hại cáo không? Là vì hồi đó nhỏ, chàng nghĩ là mình được một con cáo cứu mạng, tất nhiên chẳng ai tin chàng, nhưng có ai dám phản kháng? Chàng là người trọng ân, ngươi xem, một con cáo có ân với chàng, chàng còn đại xá cả loài, huống chi ngươi là người, lại là một nữ tử, chàng bao che ngươi, yêu chiều ngươi, không có nghĩa ngươi là chân tình trong lòng chàng..."
-"Đừng hòng ly gián, Ánh Phi, ngươi đi quá xa rồi..."
Hoa Quý Phi tức giận hồi cung, Ánh Phi nhìn theo nàng, ánh mắt chứa đầy hận ý.
...
Sáng hôm sau, đúng như kế hoạch, quân lính tìm được túi chất độc lạ trong cung Ánh Phi, nàng cũng khóc lóc nhận tội, nói rằng do quá ghen tức mà làm liều. Quốc Vương nghe tin, giận dữ tột độ, nhưng vì nàng là mẫu thân của hoàng tử độc nhất, là người theo hắn từ tuổi niên thiếu nên hắn chỉ phế phi, lệnh nàng lên chùa học đạo lý chứ không lấy mạng.
Hoa Quý Phi sau một tuần cũng từ tay tử thần trở về, Quốc Vương vui mừng mở đại tiệc hai ngày hai đêm.
Hiếm có dịp cả hậu cung được tham dự như này, vì vậy phi tử, ai nấy đều cố gắng trang điểm thật lộng lẫy.
Quý Phi hôm nay khoác trên mình bộ váy xanh ngọc lục bảo, nghe nói để chiều ý nàng, Quốc Vương đã sai người tới tận Tây Vực, tìm những khối ngọc sáng nhất, đẹp nhất, mài giũa thành những hạt ngọc nhỏ tinh xảo để đính lên y phục.
Nàng, sang trọng, quyễn rũ, quý phái, hậu cung khó ai có thể bì.
Nàng nở nụ cười mãn nguyện, điệu bộ tao nhã định tiến tới chính điện, bỗng bóng trắng kia khiến nàng giật mình.
Nghe nói năm mỹ nhân đợt vừa rồi tiến cung, có một người rất đẹp.
Là nghe nói vậy, nàng chưa từng gặp mặt, chỉ là thêm thắt vài câu hạ nhân phẩm của họ trước mặt Quốc Vương.
Sau này, người không sủng ái một ai, nàng lại càng tin chỉ là lời đồn. Có chăng cũng chỉ là đôi chút tư sắc hơn người.
Thật không ngờ...
Nàng ta, chỉ diện có một bộ váy trắng đơn giản.
Chiếc trâm trên đầu, trông không khác cây đũa gỗ là mấy, nhìn riêng cây trâm, thật là tầm thường, nhưng vì cây trâm ấy, được nàng ta dùng, phải nói như nào đây?
Có lời nào diễn tả được vẻ đẹp này ư?
Nếu Quốc Vương chết mê chết mệt nữ tử này, nàng cũng không lấy làm lạ.
Thật may, Quốc Vương chàng, không phải nam nhân háo sắc.
Quý Phi khẽ cười, nàng cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu người dành cho nàng. Nhưng ngay lập tức nàng lại giận, giận vì ông trời quá thiên vị, quá ưu ái cho người kia, giận vì cảm thấy mình thật tầm thường khi đứng cạnh nàng ấy.
Nàng chậm rãi tiến lại.
-"Yến Ngân tham kiến Quý Phi."
-"Ngươi, ngươi làm gì vậy...A...A...người đâu..."
Quý Phi la thất thanh, tỳ nữ của nàng, A Hương vội vàng chạy đi bẩm bảo. Khi Quốc Vương tới nơi, chỉ thấy một màn sủng phi của hắn yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt.
-"A Hoa...A Hoa...mau truyền Thái Y..."
-"Bẩm Quốc Vương, là Yến mỹ nhân đẩy Quý Phi..."
A Hương khóc lóc kể lể, Quý Phi lúc này dịu dàng khuyên ngăn.
-"Đừng làm lớn chuyện, muội muội là vô ý thôi..."
-"Nàng lúc nào cũng như vậy, bảo sao không bị người ta ăn hiếp!"
Quốc Vương đau xót bế nàng vào đại điện, hắn để nàng ngồi trên đùi mình, bao bọc nàng trong lòng, sau đó cho truyền Yến mỹ nhân.
-"Trẫm không tin ngươi vô ý, nhưng Quý Phi là người thiện lương, nàng tin ngươi vô ý, vậy thì trẫm chiều ý nàng, tuy nhiên, ngươi ngay tại đây, quỳ xuống nhận tội cho trẫm..."
Đại điện yên lặng như tờ, không ai dám nói một lời nào. A Bích run cầm cập, mà nhìn Yến mỹ nhân không chút dao động, nàng bình tĩnh nói.
-"Là Quý Phi tự ngã, thiếp không liên quan!"
-"Nếu muội muội đã nói vậy thì là vậy, chàng đừng làm quá..."
Quý Phi thỏ thẻ, Quốc Vương càng tức giận.
-"Ngươi tự quỳ hay để trẫm sai người giúp ngươi quỳ?"
Yến mỹ nhân không nói thêm lời nào nữa, Quốc Vương sai người đánh vào chân nàng, nàng cố cam chịu, nàng dùng toàn bộ sức mạnh của mình chống đối hắn.
Nhưng nàng, âu cũng chỉ là một tiểu hồ ly mới thành tinh, không phản kháng, nàng có bao nhiêu công lực?
Tới roi thứ hai mươi, váy trắng của nàng rớm máu đỏ, Quý Phi khẽ nhếch môi, rồi lại e lệ nấp vào lòng Quốc Vương.
Hắn hỏi nàng.
-"Ngươi đã biết tội chưa?"
-"Quốc Vương nổi tiếng anh minh, nhưng vì sủng ái một nữ nhân mà giờ trắng đen cũng không phân biệt được? Phải chăng tình cảm của người đã quá lớn, phải chăng người ấy trong tim người thực sự rất quan trọng? Thiếp...thực sự...rất...ngưỡng...mộ..."
Đôi mắt nàng long lanh, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sự cao ngạo ấy, khiến hắn phải nhìn về phía nàng, từ ánh mắt ấy, không hiểu sao, hắn đã nhìn thấy một màu tím, một màu tím hết sức quen thuộc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...