“Trận thứ hai, Vô Lương thắng”.
Trận thứ hai kết thúc, Đế Nguyên Quân mới chịu buông Nhan Tiểu Tiểu.
“Ngươi đợi đó cho ta”. Vừa đi xuống, Nhan Tiểu Tiểu khóe mắt ửng đỏ, gương mặt hồng hào ngại ngùng, nàng ta vừa đi vừa quay đầu la lớn.
“Tiểu nữu, ta đợi ngươi”. Đế Nguyên Quân vui vẻ nở một nụ cười rồi vẫy tay chào.
Ngay lập tức, Nhan Tiểu Tiểu cảm nhận được toàn thân như có dòng điện chạy qua mà run lên một cái rồi nhanh chóng quay người chạy đi.
Khi bóng dáng Nhan Tiểu Tiểu hòa lẫn vào đám đông, Đế Nguyên Quân mới quay người rời đi.
“Vô Lương sư phụ, nhận đệ tử một lạy. Xin hãy dạy ta bí kíp tán gái đi a”. Vừa mới bước xuống, một tên nam tử với trang phục lòe loẹt lao lên ôm chầm lấy chân.
“Cút, tiểu gia chỉ thu nữ đệ tử chứ không thu nam. Cút, cút ra…”. Bị nam tử ôm, Đế Nguyên Quân trên trán nổi gân xanh rồi quát. Quát xong, Đế Nguyên Quân len lỏi vào đám đông chạy đi.
“Đừng… Đừng bỏ ta mà sư phụ”.
“Trận đấu thứ ba, …”.
“Vô Lương sư phụ, ngươi không muốn nhìn những trận còn lại sao?”. Thấy Đế Nguyên Quân rời đi, Mộng Linh Nhi lên tiếng.
“Không, ta quay về phòng trước”. Nói xong, Đế Nguyên Quân trực tiếp rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang chợp mắt một cái thì bỗng nhiên bừng tỉnh. Đế Nguyên Quân phát hiện ở ngoài cửa có bóng dáng của người nào đó.
“Tìm ta có việc gì?”. Từ trong phòng vọng ra.
“Là ta, Nhan Bát Đản đây, nhanh mở cửa”.
‘Giọng nói này nghe quen thật?’. Đế Nguyên Quân thầm nghĩ.
Mở cửa!
Ôm lấy!
Ngay khi vừa mở cửa, tên nam tử đứng bên ngoài nhanh lao lên ôm chầm lấy chân hắn. Đế Nguyên Quân đang lcus không biết chuyện gì xảy ra thì nhìn xuống.
‘Con mẹ nó’.
Tên Nhan Bát Đản này lại đúng là tên thiên kiêu của Nhan gia, hắn từng ở trong Nam Hoang Sơn Mạch bị Đế Nguyên Quân đánh cho một trận rồi còn cướp nhẩn trữ vật.
Nay người đã tìm đến cửa rồi!
“Cút, ta không quen ngươi”. Đế Nguyên Quân vung chân một cái, Nhan Bát Đản bị hất văng ra ngoài nằm lăn lóc trên nền đất.
Rầm!
“Không thể nào, hôm qua ngươi còn tán tỉnh tỷ tỷ của ta a”.
Đế Nguyên Quân nhanh chóng đóng chặt cửa.
“Tỷ phu, nhanh mở cửa, mở cửa cho ta đi mà”. Nhan Bát Đản vùng dậy, nhanh chóng chạy về phía cánh cửa đập “Rầm rầm”.
“Phiền phức”. Đế Nguyên Quân trên trán nổi gân xanh.
“Có việc gì?”.
“Ha… Tỷ phu, nhanh cứu ta…”. Thấy cửa mở ra, Nhan Bát Đản hai hàng nước mắt chảy xuống nhưng khóe miệng lại nở ra một nụ cười.
“…”. Đế Nguyên Quân tức tối ngồi xuống.
“Tỷ phu ngày hôm qua quả thật quá soái, tiểu đệ đây nhìn một cái đã ngưởng mộ”. Nhan Bát Đản nhanh chóng chạy ra sau, hai tay nhanh chóng bóp vai rồi nói. “Hehe… Tỷ phu, có thể cho ta xin lại cái nhẩn trữ vật được hay không?”.
“Có thể?”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời.
“Thật sao?”. Nhan Bát Đản vui vẻ.
Đế Nguyên Quân ném cái nhẩn trữ vật lên, Nhan Bát Đản hí hửng chộp lấy rồi chạy nhanh ra ngoài mà không kiểm tra lại. “Tỷ phu, ta đi đây”.
“???”. Đế Nguyên Quân nghiến răng.
Cái tên phiền phức đã rời đi, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi đi thẳng ra ngoài.
Đợt thi đấu đầu tiên đã qua, và sáng hôm nay sẽ tiếp tục cho đợt thi thứ hai. Và lúc này thời gian đã sắp đến nên Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi ra.
Một lúc lâu sau!
Ở bên dưới lôi đài, số lượng người quan chiến lúc này đã đông nghịt, số lượng ít nhất cũng phải cả vạn người.
Đặc biệt là hôm nay, có sự góp mặt của rất nhiều cường giả cấp cao, các vương triều cũng đến để tham gia nhộn nhịp, thậm chí còn có cả cao tầng của các đại tông môn ở khu vực xung quanh đến nữa. Trong đó có cả cao tầng của Tinh Kiếm Môn.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn một vòng liền nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc, những người kia chính là trưởng lão của Tinh Kiếm Môn, nhưng trong số đó lại thiếu đi một người.
“Vòng thi đấu thứ ba sẽ kết thúc vào hôm nay, vì thế các ngươi nhớ chú ý”.
“Những người còn lại tiến hành bốc thăm”.
Thanh âm vị lão giả nói lớn tiếng.
Ngay lập tức, ba đại lôi đài toàn bộ đều xông lên, từng người từng người lấy ra cho mình một tấm thẻ.
“Số ba”. Đế Nguyên Quân nhìn vào tấm thẻ của mình rồi lên tiếng.
“Trận đấu đầu tiên….”.
Một canh giờ qua đi!
Hai trận đấu đầu tiên diển ra một cách kịch tính, Đế Nguyên Quân lâu lâu quan sát một chút cũng thầm kinh ngạc, đám thiên kiêu này mặc dù không quá xuất chúng, nếu mà đám đệ tử ẩn tông cùng các đệ tử siêu cấp tông môn không ra thì họ được xem là thiên tài hàng đầu rồi.
“Trận đấu thứ ba, Vô Lương đấu Mộng Vân Huyền”.
Thanh âm lão giả vang vọng, ngay lập tức. Toàn trường bắt đầu reo hò, ngày hôm qua đã để lại cho họ một cảm giác khó quên, chình vì thế mà trong mắt họ Đế Nguyên Quân được rất nhiều người để ý đến.
“Vô Lương sư phụ”. Đợi bóng dáng Đế Nguyên Quân rời đi, Mộng Linh Nhi trong người thấp thỏm.
Ngay hôm qua nàng đã nhìn thấy được một phần thực lực của hắn rồi nên mới lo lắng, với tính cách của tiểu đệ mình, nàng ta sợ rằng Mộng Vân Huyền sẽ làm một việc đó sai lầm. Nhưng lúc này đâu có thể làm được gì nữa.
Cả hai người chỉ là mối quan hệ giup đỡ qua lại mà thôi, rất nhanh thì mối quan hệ này cũng biến mất. Và thứ mà nàng ta lo sợ nhất thì bây giờ đã xảy ra.
Đứng ở trên lôi đài!
Mộng Vâng Huyền tay nắm trường đao chờ đợi, thương thế ngày hôm qua nay đã khỏi, trạng thái của hắn lúc này đã đạt đến đỉnh phong nhất. Trông thấy Đế Nguyên Quân đi lên, Mộng Vân Huyền chợt nợ một nụ cười kỳ dị. Ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm và không giấu diếm được sát ý.
“Hahahaha. Tại sao lại có một tên Ngưng Hải cảnh tầng hai lọt vào vòng ba?”.
“Sao lớp thiên kiêu này lại xuất hiện người yếu kém như vậy?”.
“…”.
Đám người lần đầu tiên đến quan chiến trông thấy Đế Nguyên Quân liền phì cười, châm chọc.
Điều này càng khiến Mộng Vân Huyền càng thêm vui vẻ.
“Bắt đầu”.
Ngay sau hiệu lệnh lão giả cất lên.
Địa cấp hạ phẩm đao pháp, Thập Tự Đao!
Vừa mới bắt đầu, Mộng Vân Huyền phát động công kích liền sử dụng một đại chiêu. Chém đao về phía trước, dần dần, đao khí hình thành một hình thập tự sắc bén đang lao nhanh về phía trước.
Thấy công kích đang tới gần, Đế Nguyên Quân không nhanh không chậm chờ đợi, ngay khi tiến lại gần còn ba mét. Đế Nguyên Quân nhanh chóng nhảy qua một bên, công kích đầu tiên vô hiệu.
Ngay khi vừa mới chạm đất, Mộng Vân Huyền đã suy tính từ trước nên đã biết được bước tiếp theo sẽ di chuyển đến chổ nào.
Một loạt đao khi hoành không lao đến với tốc độ nhanh.
Rầm rầm!
Đế Nguyên Quân lập tức thu người, hai tay vận chuyển chân nguyên đổ dồn ra bên ngoài rồi tạo thành một tấm là chắn giày ở bên ngoài.
Đao khí xợt qua, tấm lá chắn run lên kịch liệt nhưng không có dấu hiệu nứt vỡ.
“Hừ. Nát cho ta”. Mộng Vân Huyền lao lên, hai chân giẫm mạnh xuống nền đất đấy người nhảy lên cao, hai tay nắm chặt chuôi đao đưa lên rồi vung mạnh xuống phía dưới.
Răng rắc!
Dưới uy lực mạnh mẽ, tấm lá chắn phòng ngự bên ngoài trở nên mỏng yếu đến lạ, bị một đao tùy tiện phá vỡ.
Đứng ở bên trong, Đế Nguyên Quân hơi nhíu mày một cái, đợi khi lá chắn tiêu biến, lưỡi đao không chịu dừng lại mà tiếp tục bổ xuống hướng chính diện.
Địa cấp thần Địa cấp trung phẩm thân pháp, Độn Thần Hành!
Thân thể Đế Nguyên Quân bị chân nguyên sương mờ bảo phủ, ngay lập tức, tốc độ của hắn được tăng cao. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đã biến mất trước mắt rồi xuất hiện ở phía bên ngoài gân năm trượng.
“Con chuột nhắt, ngươi chỉ biết chạy thôi sao?”. Mộng Vân Huyền thấy bản thân hoàn toàn áp đảo nên cực kỳ cao hứng.
Nhưng hắn có nói gì thì Đế Nguyên Quân cũng không có đáp lại.
Gương mặt hờ hửng với ánh mắt băng lãnh Đế Nguyên Quân khiến nộ khí của Mộng Vân Huyền tích tụ trong người được đẩy cao lên đến đỉnh điểm.
Địa cấp trung phẩm đao pháp. Loạn Đao!
Một mực lao lên, Mộng Vân Huyền điên cuồng vung đao mạnh về phía trước, chỉ trong nháy nhắt. Hắn đã tung ra hơn mười ba đao với tốc độ cực kỳ nhanh và uy lực của nó cũng không hề tầm thường.
Xiu xiu xiu!
Mười ba đao khí xợt qua, Đế Nguyên Quân với tốc độ nhanh của mình mà tránh né liên tục. Sau khi đao khí qua đi, ở trên cánh tay Đế Nguyên Quân xuất hiện một vệt cắt nhỏ.
“Hahaha, ngươi chạy nữa đi”. Mộng Vân Huyền điên cuống.
“Vẻ tự tin trước đây của ngươi đâu rồi?”.
Nhận thấy công kích của mình thành công, Mộng Vân Huyền càng thêm phấn khích.
Tiếp tục lao lên, lưỡi đao điên cuồng quét ngang, nhưng mỗi một lần vung đao lại giống như chém vào trong không khí. Nó kỳ lạ tới mức mà mỗi một lần lưỡi đao chuẩn bị chạm trúng thì Đế Nguyên Quân đã cách ra một khoảng đúng bằng một tấc.
Nó vừa gần nhưng cũng vừa xa, nó gần như không thể nào chém trúng, nó xa nhưng lại ở ngay trước mắt. Thân pháp uyển chuyển kết hợp cùng sự tính toán thời gian chuẩn khiến bước chân của Đế Nguyên Quân cùng lưỡi đao như hai cái nam châm thuận điểm không bao giờ chạm trúng.
“Hừ, để xem ngươi trốn đến bao giờ”. Nhận thấy có điểm không đúng, Mộng Vân Huyền thốt lên.
Qua thêm một trăm chiêu, mọi chiêu thức của Mộng Vân Huyền vẫn không thể nào chạm trúng được vạt áo bên ngoài, mặc dù hắn đang rất tức tối nhưng không làm được gì khác mà chỉ biết dùng lời nói để khiêu khích.
“Ngươi yếu kém chỉ biết chạy trốn thôi sao, thì để xem ngươi làm như thế nào hạ gục ta?”.
“Ngươi tự tin đến vậy sao. Nhưng…”. Đế Nguyên Quân nhếch mép cười. “Hạ ngươi, một kiếm là đủ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...