Ngay sau khi giải quyết chuyện với ba người kia. Đế Nguyên Quân bây giờ đang di chuyển đến một địa điểm vách ngăn của khu vực trung tâm.
Nhớ tới lúc trước, Hàn Ngữ Băng có nói với hắn là ở trong Nam Hoang Sơn Mạch này cũng có một vài nơi phân bố tạo thành một tòa thành nhỏ với số lượng người tầm mấy ngàn người. Tập trung từ rất nhiều thế lực khắp nơi tụ tập lại. Ở trong đó cũng có không ít thông tin cũng như bản đổ chỉ đường. Điều này rất thuận tiện đối với hắn vào lúc này.
Ngay phía trước mặt, khoảng chừng một dặm. Khung cảnh một tòa thành dần dần hiện lên. Mặc dù không cao sang cũng như được xây dựng một cách kiên cố nhưng với chừng đó cũng đủ để đám người có một điểm đặt chân tương đối an toàn.
Tiến vào bên trong, lúc này hắn mới giật mình bất ngờ. Những người ở nơi đây ddeuf trông giống như những đàu hung thú vậy, khí tức cuồng bạo cũng như ý chí chiến đấu đều cao ngất ngưởng. Cái này chắc là do ở trong này một thời gian dài nên mới sản sinh ra được.
Không để ý đến những người đó, hắn một mạch dạo quanh khu chợ này nhằm tìm thứ gì đó có ích nhưng đáng tiếng, nơi này quá nhỏ cũng như không có thứ gì hắn cần đến.
Cũng đúng mà thôi, nơi này mặc dù nguy hiểm nhưng cơ duyên cũng không hề ít. Đại đa số những người tiến vào trong này đều có một mục đích chính là tìm cơ duyên. Vì thế nên không có mấy ai bán ra thứ có giá trị cả mà chỉ để dùng làm của riêng mà thôi.
Liếc mắt nhìn xung quanh một hồi. Đáng tiếc, những thứ hắn tìm kiếm lại không hề có. Đến ngay cả bản đồ cũng không có một chút tin tức nào cả.
Một lúc sau!
Hắn quay người rời đi khỏi tòa thành này rồi hướng về phía trung tâm Nam Hoang Sơn Mạch đi tới. Rời đi chưa được bao lâu thì đột nhiên hắn nghe thấy một thanh âm từ phía sau lưng truyền tới.
“Ồ, nơi này có đứa trẻ đi lạc sao?”.
Giọng nói âm trầm này là của một nam tử và có tuổi tác tương đối trẻ một chút, khoảng chừng hai lăm tuổi.
Nhưng lời nói có vẻ như đang hỏi thăm này lại đang giống như châm chọc hắn vậy.
Quay người nhìn lại!
Rõ ràng, tên nam tử này trên người khoác một bộ trang phục màu vàng nhạt cùng từng đường nét trắng đan xen. Nhìn qua thì không giống với môn phục của những tông môn ở gần đây.
Hắn cũng không có tìm hiểu nên hoàn toàn không biết tên này là người phương nào.
Không quan tâm gì thêm, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua một cái rồi rời đi. Nhưng vừa bước ra một bước thì bị một bàn tay kéo trở lại.
“Tiểu đệ đệ, ngươi muốn đi đâu?”. Bên cạnh tên nam tử đó, một nữ tử đưa tay nắm cánh tay hắn lại rồi nói.
“Đứa trẻ đi lạc này thật là bướng bỉnh. Ta nghĩ bắt hắn về giao cho Mộng lão làm quà”. Nam tử kia trên gương mặt nở ra một nụ cười thâm hiểm rồi nói.
“Ta củng nghĩ như vậy?”. Bên cạnh đó, một nữ tử khác cung lên tiếng.
Nghe thấy ba người này nói chuyện như đang xem hắn giống như một món quà khiến hắn trong lòng càng thêm âm trầm, ánh mắt dần dần hiện lên vẻ sát cơ. Mặc dù mới chỉ mười hai tuổi nhưng hắn không phải thuộc dạng ăn chay đâu. Người chết trên tay hắn cũng không phải là số ít thậm chí rất nhiều là đằng khác. Nếu tính thêm cả hung thú thì số lượng cực kỳ nhiều.
Cũng vì thế mà sát khí trong mắt hắn là cực kỳ kinh khủng. Thận chí nó cũng đủ để dọa chết người.
Nhưng đối với ba tên này, tên nam tử chỉ mới Ngưng Hải cảnh tam tầng, còn hai nữ tử này chỉ mới Thức Nhân cảnh tầng chín với đỉnh phong mà thôi. Yếu đuối như vậy cũng không đáng để hắn đẩy sát khí lên đến đỉnh điểm vì sợ tâm trí bị ăn mòn mà chết đi mất.
Côn trùng vùng vẫy mới vui vẻ mà. Đúng Không!
“Còn biết trừng mắt nhìn nữa”. Trông thấy biểu hiện không sợ hải của hắn rồi thốt lên.
“Ba người các ngươi thật là ồn ào, muốn chết hay sao?”. Đế Nguyên Quân thản nhiên nhếch miệng như đang cười rồi nói.
Cả ba người cũng vì thế mà giật mình. Một đứa trẻ mười hai tuổi đang hăm dọa ba người, điều này cũng có thể hay sao? Nam tử nhìn hắn một cái rồi đột nhiên phá lên cười lớn. Giống như nghe thấy chuyện cười.
“Hah hah hah. Chọc cười chết ta”.
“Nhìn cón nhỏ như vậy nhưng miệng lưỡi quả thật là ghê gớm đó nha”. Nữ tử khác đưa tay lên che miệng cười một cái.
“Từ đâu tới ba con muỗi vo ve như thế này, nghe mà không thể lọt vào tai được”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt càng ngày càng chán ghét lên tiếng.
“Nếu đã muốn bắt ta thì làm sao không tấn công đi”.
Thình lình, từ đâu đó xuất hiện một cái ổng trúc nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay. Cả ba người hơi chút giật mình nhìn hắn.
“…”.
Oanh!
Đột nhiên, hắn đưa chân lên đạp mạnh thân thể nữ tử đang nắm chặt cánh tay hắn một cái. Khí lực mặc dù chưa đẩy lên mạnh nhất nhưng chừng này cũng đủ để gây ra một chút nội thương là không có vấn đề.
“Aaaaaaa. Ta muốn giết ngươi”. Nữ tử bị hắn một cước đá bay đi, khóe miệng ẩn ẩn chạy ra một chút máu tươi, gưởng mặt trắng bệch càng thêm dữ tơn.
“Động thủ”. Nam tử nhìn thấy như vậy nên quát lớn.
Sau đó, cả ba người cùng nhau xông lên nhưng chỉ có một người xung phong lên trước, trên tay nắm lấy vũ khí riêng của mình rồi lao nhanh hướng về phía hắn.
Vũ Xích Bạo Liềm!
Nữ tử mở đầu công kích đến bằng tung ra một cái chiêu thức mặc dù không phải là mạnh nhất nhưng uy lực cũng cực kỳ mạnh. Trên tay nắm chặt hai cái lưỡi liềm vung nhanh chém tứ tung phía trước mặt.
Ánh mắt thờ ơ của hắn lúc này mới có một chút biến chuyển. Chiến ý của hắn cũng vì thế mà dần dần tăng lên.
Nắm chặt trúc côn đánh mạnh về phía trước một cái nhằm gián đoạn công kích của cô ta một cách nhanh chóng.
Cái trúc côn này cũng thật là bền chắc, trực tiếp nghênh đón trung phẩm pháp khí mà không hề có một chút xây xước nào cả. Chưa hết, một côn vừa rồi hắn không có tung ra bất kỳ một chiêu thức nào cả mà ngang nhiên đánh ra một côn với sức lực của cơ thể mà thôi, chân khí trong cơ thể cũng chưa từng vận dụng đến.
Cái gì?!
Nữ tử hai mắt đột nhiên co rút lại, chiêu thức này của nàng mặc dù không phải là mạnh nhất nhưng làm sao sẽ bị một tên Thức Nhân cảnh tầng bốn dễ dàng hóa giải như vậy.
‘Là do cây trúc côn kia!’.
Trong đầu dần dần xuất hiện một ý nghĩ, ánh mắt nhìn về trúc côn như muốn cướp đoạt.
Nhung không phải vì bị ngăn chặn một chiêu là đủ để hù dọa nên rất nhanh, nàng ta tiếp tục thi triển một cái khác chiêu thức hướng về một bên hông hắn chém tới.
Độc Nguyện Liềm Nha!
Nàng ta vừa tung chiêu, vừa đẩy mạnh khí tức của mình ra ngoài. Thình lình đạt đến Thức Nhân Cảnh đỉnh phong, cùng với đó là uy lực của chiêu thức này cũng mạnh hơn một vài thành.
Cảm nhận được như vậy, nàng ta liền nở ra một nụ cười như đã quyết định được kết quả.
Ngay lúc lưỡi liềm chạm gần tới một bên hông, nàng ta trên gương mặt nụ cười cang ngày càng đậm. Tưởng chừng như lần này hắn chắc chắn sẽ bị thương là chắc chắn.
Đột nhiên, thân hình Đế Nguyên Quân một mực biến mất ngay tức khắc. Ánh mắt nàng ta nhìn thấy mà co rút con ngươi. Vừa rồi là loại gì bộ pháp? Lưỡi liềm cách chưa đến một phân nữa là chạm tới da thịt nhưng với khoảng ngắn thời gian như vậy làm sao có thể tránh né được.
“Nhanh, thi triển thực lực bắt hắn lại. Trên thân người này có bộ pháp cực kỳ ảo diệu. Ta phải bắt hắn rồi tra khảo”. Nữ tử mặc dù ngạc nhiên rồi vui vẻ cười nói.
Cho đến lúc này, họ vẫn cho rằng với thực lực của ca ba người thì sẽ chắc chắn bắt được hắn một cách dễ dàng.
“Ồ, muốn bắt ta lại rồi tra khảo sao? Có thể làm thì bắt ta xem”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy cũng không có một chút biểu cảm nào khác biệt mà vẫn bình tỉnh như không có chuyện gì xảy ra cả.
“Vào tình cảnh này mà vẫn giữ được sự bình tỉnh như vậy? Quả là hiếm thấy”. Nam tử cũng vì thế mà thốt lên.
“Toàn lực ra tay, làm nhanh gọn một chút. Nơi này là Nam Hoang Sơn Mạch, tuyệt không thể để lại động tỉnh quá lớn cùng lâu dài”.
“Được”.
Phích Lịch Kim quyền!
Nam tử kia cũng không có giấu diếm một chút nào, ngay lúc nhận biết được vị trí nơi mà Đế Nguyên Quân dừng lại, nam tử một mực tung ra một bộ quyền pháp đang đứng đón đầu, ngay lúc hắn dừng lại sẽ rat ay một cách nhanh chóng.
Quyền ra đúng giống như tên gọi, uy lực cường hãn cùng nhục thân mạnh mẽ kết hợp cùng chân khí trong cơ thể tăng phúc nên uy lực đã vượt xa so với hai chiêu thức lúc nảy của nữ tử kia.
Ngay lúc chuẩn bị dừng lại, hắn cảm nhận được một chút uy hiếp cũng như một luồng sức mạnh ngay phía trước hướng về phía lồng ngực của mình đánh tới. Nếu như một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường thì chắc chắn không thể tránh thoát được một quyền này nhưng hắn là ai? Là Đế Nguyên Quân?
Địa cấp trung phẩm côn pháp, Bá Vương Côn, Tẫn Phạt!
Rất nhanh, Đế Nguyên Quân tung ra một côn đầy mạnh mẻ ngênh tiếp quyền kình đang đến kia. Tốc độ của cả hai người lúc này đã cực kỳ nhanh, trong mắt hai nữ tử kia chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của hai cánh tay mà thôi.
Bành bành!
Nam tử quyền như kinh hồng, Đế Nguyên Quân côn như thần phạt va chạm phát ra thanh âm giống như hai chiếc xe va chạm vào nhau phát ra. Tay không đối cứng cùng với trúc côn mà không hề yếu thế.
Thình lình, nam tử cảm nhận được trên nắm tay cảu mình xuất hiện một cảm giác nhoi nhói khó tả, vừa rồi quyền pháp này của hắn cũng không hề đơn giản, đã là Hoàng cấp cực phẩm quyền pháp, kết hợp cùng chân khí của Ngưng Hải cảnh thì uy lực của nó lúc này đã vượt xa so với cùng cảnh giới mà đạt tới Huyền cấp trung phẩm rồi cũng nên. Nhưng…
“Là Địa cấp côn pháp”. Nam tử có chút giật mình, lần đầu tiên hắn có biểu hiện như vậy.
“Trách không được ngươi ăn nói ngông cuồng như vậy. Là ta xem thường ngươi”. Gương mặt nam tử dần dần trở về dáng vẻ ban đầu.
Tưởng chừng như thu phục hắn sẽ không có nhiều khó khăn nhưng lúc này hắn mới nhận biết được, người mà bọn hắn cho là đứa trẻ này lại không phải người bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...