Tiêu Dao Lục

Ồn ào qua đi, Chu Tử Uyển để những người khác xuống trước, bản thân nàng đi lại chỗ bục cao dành cho người dẫn chương trình để phát biểu:

- Cảm tạ mọi người đã ưa thích một khúc Bình Phàm này. Hôm nay ta có một vị bằng hữu cùng đến tham dự. Tuy hắn không phải khách mời nhưng hi vọng có một cơ hội biểu diễn, mong mọi người có thể chấp nhận.

Chu Tử Uyển vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thiên. Tất cả mọi người đều đổ dồn theo hướng ánh mắt của nàng. Tuy vẫn chưa xác định được chính xác vì bằng hữu kia của nàng là ai nhưng vẫn đưa ra được vài suy đoán. Có thể được Chu Tử Uyển đích thân đề cử tất nhiên không phải người tầm thường.

Người dẫn chương trình vội bước lên:

- Buổi hòa nhạc này là cơ hội giao lưu cho mọi nghệ sĩ, ai cũng có thể tham dự. Nếu Chu Tử Uyển tiểu thư đã có lời, vậy mời vị bằng hữu kia mau lên đây.

Chu Tử Uyển nở nụ cười nhẹ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Hắn thầm thở ra một hơi, thật không hiểu nữ nhân này đang muốn chơi trò gì. Đúng là ban đầu Diệp Thiên có nói mình hiểu một chút về dương cầm, nhưng hắn chưa từng nói muốn lên biểu diễn a.


Diệp Thiên bước lên đài trong ánh mắt tò mò và tiếng vỗ tay của những người tham dự buổi hòa nhạc. Bước đến bên cạnh Chu Tử Uyển, hắn thấp giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Chu Tử Uyển khẽ cười:

- Công ty muốn ta nâng đỡ danh tiếng của ngươi, vừa hay ngươi lại biết đánh dương cầm, đây là một cơ hội rất tốt.

- Thật là vậy sao?

Lời này không có sơ hở, chỉ là Diệp Thiên cảm thấy hoàn toàn không đáng tin. Nhưng nàng cũng không muốn giải thích thêm, chỉ chào khán giả một tiếng liền bước xuống đài. Dẫn chương trình nói vài câu dẫn dắt, để Diệp Thiên giới thiệu một chút rồi nhường lại sân khấu cho hắn.

Diệp Thiên cũng không nói nhiều, chỉ thông báo danh tự của mình cùng tên khúc nhạc rồi ngồi vào chỗ đàn dương cầm. Cánh tay hắn lướt qua từng phím đàn, nhìn từ bên ngoài giống như đang thử đàn, thực tế Diệp Thiên muốn biết mỗi phím sẽ cho ra loại âm thanh thế nào. Đàn này không đánh được thần khúc, cho dù là phần hình thái cơ bản bên ngoài cũng không được. Nhưng trừ Bình Phàm ra, Diệp Thiên còn có hai khúc nhạc tương tự, phân biệt là Cố Hương cùng Nhân Duyên. Hắn quyết định chọn Cố Hương, một khúc Nhân Duyên lãng mạn lại bi thương không phù hợp trong tình huống này.

Đặt tay lên phím đàn, Diệp Thiên có một loại cảm giác giống như quen thuộc đã lâu. Đây là cảm giác chung với tất cả các loại nhạc cụ dù đã nhìn thấy hay chưa. Dù sao Diệp Thiên cũng có một đoạn thời gian say mê âm nhạc, được Vũ trưởng lão dạy cho vài thứ hữu ích.

Khác với Tuyệt Vọng hay Bình Phàm, Cố Hương không có đoạn cao trào nào rõ rệt. Nó mang lại cho người nghe cảm giác bình yên, gợi lại những kỷ niệm thời thơ ấu. Là nơi ngươi sinh ra, gắn bó suốt những năm tháng tuổi thơ nhưng lại phải rời đi khi lớn lên. Tại đây không thiếu người rời xa quê hương, đến chốn thành thị lập nghiệp. Bọn hắn cảm nhận được một cách sâu sắc nổi niềm ẩn chứa bên trong nhạc khúc này, ai nấy đều nhắm mắt yên tĩnh lắng nghe.

Cố Hương cứ bình yên như vậy, gợi lại một mảnh tuổi thơ vốn chỉ còn trong tiềm thức mỗi người. Phần cuối khúc nhạc giống như một lời chia tay. Dù ngươi có trở về, mọi thứ đều đã thay đổi. Cố hương đã không còn giống với hình ảnh bên trong tiềm thức nữa. Tựa như câu “không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông”, vẫn là nơi đó, vẫn khung cảnh đó nhưng ý vị không giống, con người không giống. Ngươi lớn lên, trưởng thành, rất nhiều thứ liền không còn nữa.


Diệp Thiên kết thúc, đứng dậy chào rồi bước xuống khỏi sân khấu. Hắn không thích cảm giác vạn chúng chú mục, cảm thấy rất gò bó khó chịu. Mãi cho đến lúc Diệp Thiên về đến vị trí của mình, một tràng pháo tay mới vang lên khắp nhà hát. Khu vực khán giả không có nhiều bảo vệ như chỗ khách mời, hàng loại phóng viên lao đến phỏng vấn Diệp Thiên. Những người ngồi ở ghế gần đó cũng dồn dập hỏi thăm khiến hắn có chút choáng ngợp. Đây rốt cuộc là tình huống gì, ta chỉ đánh một khúc nhạc bình thường nhất có được hay không?

- Diệp Thiên, ngươi chính là nghệ nhân mới nổi gần đây được giải trí Quang Minh bồi dưỡng trọng tâm sao?

- Diệp Thiên, một khúc Cố Hương vừa rồi là do người sáng tác sao?

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Diệp Thiên, tạo nghệ dương cầm của ngươi sâu như vậy, tại sao trước nay không có chút danh tiếng nào?

- Diệp Thiên…

Cảm thấy không thể chịu nổi nữa, Diệp Thiên đưa chân đạp vào chiếc ghế trước mặt. Một nam nhân dáng người béo mập bị hất bay, đè lên một đống người, tạo thành một tràng cảnh vô cùng hỗn loạn. Diệp Thiên nhân lúc không ai chú ý liền trốn ra ngoài theo lối cửa sau. Hắn thật không hiểu được, đánh một khúc dương cầm có gì lại khiến đám người này phấn khích đến như vậy. Nếu đổi lại là Vũ trưởng lão đến đây, không phải tất cả đều điên hết sao?


Vốn định hỏi Chu Tử Uyển thêm vài chuyện, Diệp Thiên liền tạm gác lại những thứ này, dứt khoát đi trở về. Hắn không có xe cũng không muốn phi hành, thử một chút cảm giác tản bộ cũng không tệ. Tốc độ đi của Diệp Thiên nhanh hơn người bình thường vài phần, đoán chừng cần hai giờ đồng hồ sẽ đến nơi. Đây là do trang viên của Tần Khinh Tuyết nằm ở khu vực ngoại thành, khoảnh cách tương đối xa.

Hiện tại thời gian đã hơn chín giờ tối, hai bên đường sáng đèn, các cửa hàng hoa mỹ sầm uất rực rỡ ánh đèn chạy dài trên những con phố. Diệp Thiên suy nghĩ một chút quyết định không về vội, thế giới này có rất nhiều thứ mới lạ, hắn nên tận hưởng thêm một chút. Dù sao về sớm cũng chỉ tiếp tục cày cuộc Vùng Đất Thần Thánh mà thôi, tuy thú vị nhưng có chút đơn điệu. Đợi đạt đến cấp bốn mươi, cấp độ tiêu chuẩn trung bình của toàn bộ sever, Diệp Thiên mới rời khỏi lâu đài của Huyết Pháp Sư Huyền Thoại để đến Thương Hỏa Trấn, “giao lưu” cùng những người chơi khác.

Diệp Thiên có ví tiền, bên trong ngoài giấy tờ còn có đầy tiền mặt cùng thẻ tín dụng, hắn được phép ăn chơi tận hưởng mà không lo lắng điều gì. Diệp Thiên dạo qua các cửa hàng, nhưng phần lớn là các quán ăn và mua một ít đồ thủ công mỹ nghệ loại nhỏ. Nơi đây không có Mã Đức Hùng cùng thuộc hạ thay hắn cầm đồ, cũng không thể mua sắm quá nhiều.

Diệp Thiên ăn đến rất nhiệt tình, hắn cảm thấy văn hóa ẩm thực ở thế giới này rất tốt, hoàn toàn khác biệt với Thần Giới, mỗi nơi mỗi vẻ. Vì thời gian không nhiều, Diệp Thiên chỉ lựa chọn vài món đắt tiền nhất tại những quán ăn, nhà hàng khác nhau. Hắn không hiểu nhiều, tâm niệm món càng đắt tiền thì càng ngon. Dùng hết tiền mặt trong ví thì quẹt thẻ, có bạch phú mỹ bao nuôi không cần suy nghĩ.

Cứ như vậy, đến gần mười hai giờ đêm Diệp Thiên mới rời khỏi được khu vực trung tâm thành thì, ra đến khu ngoại thành. Từ nơi này đi bộ về đến trang viên còn tốn thêm nửa giờ đồng hồ. Đêm nay không trăng, hai bên đường vắng vẻ lại không có đèn, thỉnh thoảng chỉ có một ít xe hơi đi qua chiếu sáng. Từng ngọn cây đón gió phát ra âm thanh có phần ghê rợn. Diệp Thiên rất tận hưởng không khí này, một mình bước đi trong đêm tối mang lại một cảm giác rất mới lạ, thú vị, tựa như cả thế giới chỉ có một mình hắn tồn tại.

Nhưng Diệp Thiên không tận hưởng cảm giác này được bao lâu, từ trong bóng tối bất ngờ nhảy ra hai người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui