Nói rồi anh cúi đầu xuống vờn nhẹ cánh môi của cô, bàn tay đã phạm thượng mò mẫm vào bên trong áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô. Lâm Mạn Ninh thật bó tay với anh, Hắc biến thái vẫn mãi mãi là Hắc biến thái.
- "Ưm...anh đừng cắn..." Lâm Mạn Ninh vội ngăn anh lại, những vết tím xanh tối qua anh để lại vẫn chưa hết, giờ còn thêm nữa thì ngày mai làm sao cô ra ngoài cơ chứ.
Hắc Bạch Lam đối với cô có một sự chiếm hữu rất đặc biệt, anh chỉ muốn cô là của một mình anh, và muốn lưu ấn kí của mình trên người cô. Làm như vậy anh thấy rất thỏa mãn.
Hôn dần xuống bụng cô, anh càng mãnh liệt hơn, anh muốn có một đứa nhỏ, nó sẽ chảy chung dòng máu của anh và cô, là kết tinh của họ, điều này thật kì diệu.
Anh cởi đi chiếc váy còn lại che đi phía dưới trên người cô, cơ thể đầy đặn hiện ra trước mắt anh, Lâm Mạn Ninh có chút xấu hổ, cố che đi phía dưới.
- "Hắc biến thái...anh đừng nhìn nữa...." Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười, tháo chiếc cravat của mình ra rồi che mắt cô lại.
- "Như vậy đã được chưa?" Anh khàn giọng hỏi.
Lâm Mạn Ninh ức đến máu chảy ngược, cô nói là anh đừng nhìn nữa, anh che mắt cô làm gì chứ? Hắc Bạch Lam chăm chú nhìn hoa huy*t hồng hào của cô.
Bên trong một ít mật dịch đã tiết ra, anh đưa lưỡi khẽ liếm nhẹ lên hoa huy*t.
- "A...đừng...anh đừng làm vậy..."
Sau khi màn dạo đầu kĩ càng, anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, rồi đưa vật nam tính của mình vào bên trong.
- "Ư...ư..ư...anh đừng lớn thêm nữa...a...em không chịu được...a..." Cô rên rỉ, phía dưới của anh cô cảm nhận được nó đang càng ngày càng phình to ra, hoa huy*t thật sự không thể dung nạp nổi.
Anh thúc mạnh một lần nữa, chạm vào nơi sâu thẳm nhất của cô. Lâm Mạn Ninh sung sướng ưỡn cong người lên, cravat trượt khỏi mắt cô, gương mặt nhuốm đầy dục vọng của anh hiện ra.
- "Bảo bối, có ngày anh chết vì em mất..." Anh nói rồi ra vào mạnh hơn.
Sau ba tiếng đồng hồ, cô đã không chịu được nữa, rên rỉ cầu xin anh.
- "A....dừng lại.....không được nữa..."
- "Lam...em thật sự rất mệt..."
Cuối cùng anh cũng không ép cô thêm nữa, ra vào nhanh hơn rồi phóng thẳng chất lỏng màu trắng vào sâu trong cơ thể cô. anh thỏa mãn ôm cô vào lòng rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau...
Những tia nắng của ngày đầu tiên chiếu qua cửa sổ, rọi vào trong phòng ngủ, trong phòng vẫn còn mùi vị ám muội, Lâm Mạn Ninh cựa mình thức dậy.
Chỗ bên cạnh đã trống từ lúc nào, chỉ còn lại mẩu giấy.
"Sáu giờ tối nay anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng đi ăn tối. Chúc em một ngày mới vui vẻ, bà xã".
Tim cô đập lên "thình thịch", hai từ "bà xã" này nghe thật kì lạ. Cô mỉm cười bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Ăn sáng xong cô gọi điện cho ông Hắc rồi thay quần áo đến bệnh viện thăm Lê Tiểu Du.
Đến tối...
- "Em đang ở đâu vậy? Làm anh lo quá, cha mẹ em nói em không có nhà". Anh vừa lái xe vừa hỏi.
Lâm Mạn Ninh đứng trước cổng bệnh viện:"Em đang ở bệnh viện, quên mất tối nay có hẹn".
Anh có vẻ bất mãn, cô dám quên hẹn luôn sao?
- "Được rồi, đứng đó đợi anh, anh đến đón em".
Lâm Mạn Ninh vuốt lại mái tóc bị gió thổi làm cho rối của mình, cô cười:"Vâng".
Một lát sau, anh lái xe đến đón cô, họ dừng lại một nhà hàng sang trọng.
- "Vào thôi". Anh mở cửa rồi khoác eo cô đi vào trong.
Anh đã đặt sẵn một căn phòng ở đây, khi bước đến gần cửa, anh bất ngờ bịt mắt cô lại rồi đẩy cửa vào.
"Bụp". Một tiếng động vang lên rồi những sợi dây nhiều màu sắc phun ra, trông thật đẹp.
Lâm Mạn Ninh ngơ ngác nhìn.
Mọi người mỉm cười nhìn cô, bên trong phòng có cha mẹ cô, gia đình Hàn Thiên Lãnh.
Cả căn phòng được trang trí rất lãng mạng, chiếc đèn chùm màu rượu vang cùng với cả ngàn ngọn nến lung linh đang sáng.
Một bàn tiệc lãng mạn, còn có rất nhiều hoa hồng.
Lâm Mạn Ninh hai mắt sáng lên, cô nhìn anh. Hắc Bạch Lam dẫn cô vào.
- "Em có thấy thích không?".
Lâm Mạn Ninh gật đầu, nhìn xung quanh. Cô tò mò.
- "Nhiều hoa hồng quá?".
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Chúng mang một ý nghĩa rất lớn".
Hoa hồng được xếp theo từng đám một, không cùng một nơi. Anh nhìn vào một số hoa hồng đang đặt trên bàn.
- "Mạn Ninh, em có biết ý nghĩa của 365 bông hồng này là gì không?". Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Mạn Ninh nhìn anh chờ đợi câu trả lời, anh mỉm cười:"Chính là ngày nào anh cũng nghĩ đến em".
Lâm Mạn Ninh cảm động, mắt cô ươn ướt. Hắc Bạch Lam nhìn sang chỗ khác:"101 bông hồng này chính là điều anh muốn nói với em. Anh yêu em...yêu em vô cùng".
Lâm Mạn Ninh lau nước mắt, cô chỉ muốn ôm lấy anh, anh làm cô bất ngờ quá.
Hắc Bạch Lam xoa xoa bả vai cô:"20 bông hồng này, chính là anh yêu em bằng cả trái tim".
- "Anh đừng lừa em". Cô mỉm cười nói.
Hắc Bạch Lam ngắt mũi cô:"Không tin tình cảm của anh luôn sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...