Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Hai tuần sau...

Sức khỏe của cả hai đều đã ổn định, Mạn Ninh được xuất viện sớm hơn nhưng anh nhất quyết bắt cô ở lại cùng mình, cả hai nhàm chán ăn rồi xem tivi, xem tivi rồi đi dạo, đi dạo rồi đi ngủ cho hết ngày.

Lâm Mạn Ninh từ trong phòng tắm đi ra, nhìn anh đang nằm trên giường, mắt khẽ nhắm lại, cô đi về phía anh, kéo chiếc chăn đắp lại lên người anh.

Mùi sữa tắm lượn lờ trong không trung khiến anh thấy thật kích thích, bất ngờ kéo cô nằm xuống chỗ mình.

- "A" Lâm Mạn Ninh la lên một tiếng, cả người nằm đè lên cơ thể anh.

Hắc Bạch Lam khàn giọng:"Muốn quyến rũ anh sao?"

- "Gì chứ? Em..em chỉ là...đắp chăn giúp anh thôi, sợ anh bị lạnh..." Lâm Mạn Ninh lắp bắp nói, trong lòng liền có dự cảm không lành.

Bàn tay anh từ lúc nào đã đi vào áo cô, bầu ngực cô phập phồng mềm mại lại vừa lòng bàn tay anh, cảm giác thật thoải mái.

- "Em nửa đêm không ngủ chạy sang giường anh, lại còn không chịu mặc đồ lót, người thơm như vậy, đây rõ ràng là muốn anh làm gì em." Anh mặt dày nói, bên trong thật ấm áp.

Lâm Mạn Ninh thở gấp, ba năm chưa đụng chạm thân mật, giờ đây bị anh trêu đùa nhẹ thế này cũng khiến cô thấy khó chịu.

- "A...anh đừng nói càn...anh mau tránh ra..."


Hắc Bạch Lam cười gian tà, xoay người đặt cô dưới thân mình, Lâm Mạn Ninh bất ngờ nhìn anh.

- "Anh muốn làm gì? Mau thả em ra, chúng ta bây giờ đều là bệnh nhân đấy." Cô nhắc nhở anh.

Hắc Bạch Lam nhìn đôi môi mấp máy của cô không kìm lòng được mà cúi xuống hôn ngấu nghiến, hương vị vẫn ngọt như ba năm trước, anh thở hắt rồi đi vào trong khoang miệng quấn lấy lưỡi cô.

Lâm Mạn Ninh đơ người, bàn tay thừa thãi trong phút chốc ôm lấy cổ anh, cô cũng rất nhớ hương vị của anh, vẫn là mùi bạc hà thanh mát lúc trước.

Anh cởi chiếc cúc áo đầu tiên của cô, Lâm Mạn Ninh vội nhận ra đây là bệnh viện, cô nắm lấy cổ tay anh:"Lam...đừng...chúng ta đang ở bệnh viện.."

Bất kì lúc nào cũng có y tá và người qua lại, cách âm ở đây lại không tốt, cô không muốn bị phát hiện làm chuyện này ở bệnh viện một chút nào.

Anh thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập dục vọng, anh thẳng thừng nói ra:"Nhưng anh rất muốn em...cực kì muốn.."

Lâm Mạn Ninh giật thót người, ánh mắt đó như muốn nuốt sạch sẽ cô, nhìn anh khổ sở kiềm chế như vậy cô thấy rất thương, nhưng rồi vội vàng từ chối.

- "Vết thương của anh...đợi khỏi hẳn, chúng ta về nhà rồi anh muốn làm gì cũng được, có được không?" Cô dỗ dành anh.

Hắc Bạch Lam thở hắt, mọi câu nói giờ đều thừa thải, bên dưới đã căng cứng đén khó chịu, vết thương trên trán anh cũng đã đỡ nhiều rồi, anh mặc kệ lời cô nói, đưa tay tắt đèn, cả căn phòng bỗng chốc tối om.

Rồi anh giật phăng chiếc áo của cô ra, Lâm Mạn Ninh la lên một tiếng liền bị anh dùng miệng chặn lại.

Bàn tay trượt khắp cơ thể ấm nóng của cô, lửa hai người truyền sang nhau, trong phòng bỗng chốc nhiệt độ như tăng cao.

- "Ưm...ư.." Bị anh hôn tới tấp cô chỉ biết ngoan ngoãn chịu trận, những tiếng ân a đều bị anh nuốt gọn.

Anh hôn dần xuống cổ của cô, cố tình để lại những vết xanh tím đầy ấm muội, bầu ngực bị hôn đến đỏ ửng, trong đêm tối anh cũng có thể cảm nhận được sự nảy nở của hai đóa hoa anh đào này.

- "A...Lam..ưm.." Cô vội bịt miệng mình lại, những tiếng rên rỉ này như lạc đi, không còn là giọng của cô nữa, nhưng nó rơi vào tai anh lại như một đòn chí mạng, anh ngấu nghiến hôn lên môi cô lần nữa.

Anh cởi đi chiếc quần dài của cô, trên người cô chỉ còn lại chiếc quần nhỏ màu đen, bàn tay anh thẳng thắn đi xuống bên dưới, sự ẩm ướt bên dưới khiến anh vô cùng ngạc nhiên, cô vẫn rất nhạy cảm như thế.

- "Nhìn xem, em ướt hết cả rồi..." Anh vừa nói ngón tay vừa chạm vào hạt ngọc của cô.

Cả người cô run rẩy:"A...Lam...đừng..."


Anh cởi đi chiếc quần vướng víu ra rồi tách hai bên mép hồng hào của cô, ngón tay nhẹ nhàng đi vào trong. Lâm Mạn Ninh nắm lấy tay anh, mím môi, lắc đầu.

- "Ư....ưm.." Thật sự quá ẩm ướt, cô không thể chịu được nữa.

Hắc Bạch Lam nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, anh tách chân cô ra rồi đưa tiểu đệ của mình vào bên trong.

- "A.."

- "Hự"

Cả hai cùng sung sướng rên lên, bên trong cô chật hẹp ẩm ướt, co bóp lấy côn th*t cương cứng của cô.

- "Lam...anh nhẹ một chút...a.." Lâm Mạn Ninh khẽ nói rồi vội vàng bụm miệng ngăn lại những tiếng rên rỉ câu hồn của mình.

Chiếc giường vang lên những tiếng động khiến người nghe phải đỏ mặt, Lâm Mạn Ninh thật muốn cắn lưỡi, chỉ cần nghe thấy tiếng của chiếc giường cũng đủ biết họ đnag làm gì rồi.

- "Anh đừng nhanh quá...a....đừng.."

Sau bốn mươi phút cô đã mệt mỏi không thể trụ được nữa, anh lo cho cô nên cũng không ép cô thêm nữa, nhanh chóng phóng chất lỏng màu trắng đục vào sâu bên trong cơ thể cô.

Anh gục xuống người cô, mồ hôi cả hai nhễ nhại như vừa tắm, Mạn Ninh mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hắc Bạch Lam hài lòng ôm cô vào lòng, rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau...

Lâm Mạn Ninh thức dậy, cả người ê ẩm, tối qua đã cự tuyệt anh như vậy mà anh vẫn còn mặt dày không tha, hại cô đến giờ cử động cũng thấy khó khăn.


- "Hắc Bạch Lam..tên biến thái nhà anh.." Cô khẽ mắng rồi ngồi dậy, thấy mình đã được mặc quần áo chỉnh tề, cô liền đỡ tức giận.

Hắc Bạch Lam từ ngoài đi vào:"Mới sáng sớm đã nhớ đến nổi gọi tên anh rồi sao?"

- "Tên biến thái...có biết em đang rất đau lưng không hả?" Lâm Mạn Ninh cau có nói.

Hắc Bạch Lam mỉm cười, cũng chả hiểu tại sao cô chỉ việc nằm dưới mà lại mệt mỏi như vậy, ngược lại người mất sức là anh những sau mỗi lần ân ái anh lại cảm thấy mình như khỏe hơn rất nhiều. Anh đi đến bế cô vào phòng vệ sinh cá nhân.

Một lát sau...

- "Anh vừa đi đâu thế?" Cô hỏi.

Hắc Bạch Lam vừa đeo đôi giày cao gót cho cô vừa trả lời:"Ừm...ra ngoài đi gặp bác sĩ, vừa rồi thuộc hạ của anh đã làm thủ tục xuất viện rồi, chúng ta về nhà thôi, ở trong đây nhàm chán mấy ngày như vậy là được rồi."

- "Nhưng vết thương của anh? Anh đã đỡ hơn chưa?" Lâm Mạn Ninh lo lắng hỏi.

Hắc Bạch Lam cúi người, nhìn cô:"Tối qua em còn chưa rõ hay sao? Vậy chúng ta thử lại nhé!."

- "Không cần, em còn lâu mới thử lại...anh tránh xa em ra một chút..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui