Nơi ở của tổ phụ mẫu có thể xem như một cái nông trường thực khổng lồ, chung quanh là cả một khu rừng sinh thái bảo hộ.
Về phần động vật trong nông trường, trừ bỏ cơ bản bên ngoài là mấy con ngưu dương, chính là một ít động vật hoang dã, tựa hồ cũng không có chỗ gì đặc biệt, chẳng qua là vì đây là nông trường tư nhân, nên nhìn qua có chút đặc biệt là có tiền mà thôi.
Tổ phụ mẫu ở trong một toà thành phía nam bắc trước kia trong lúc chiến tranh, có một số ít quý tộc lưu lại nhưng không lâu liền rời đi, sau này tổ phụ mẫu gọi người tu sửa một chút, liền dọn vào ngụ ở bên trong.
Hồ Hải lần đầu tiên nhìn thấy một tòa thành như vậy, đương nhiên cảm thấy cùng với mấy cái được gọi là hoàng cung có rất nhiều điểm đại bất đồng, nhưng là nhìn chung thì cũng cao cao tương tự nhau.
Lôi kéo Hồ Hải vào nhà, quản gia nói bọn họ đang ở phía sau hoa viên, Ước Hàn không chờ Hồ Hải thu thập hảo một chút tâm tình liền lôi kéo y đi qua.
“Tiểu ba, đây là nhà của ông bà nội ta.”
“Bọn họ cũng không phải cha mẹ của ta a!” Nhìn hai vị lão nhân đang ở xa xa trước mắt kia, Hồ Hải có chút khẩn trương nói.
“Vậy đem bọn họ trở thành cha mẹ cũng không sao, dù sao bọn họ cũng rất thích có một đứa con.” Nếu là như vậy, là phải hay dùng tiếng Anh để tiếp đón, nghĩ vậy thôi Hồ Hải đã muốn banh đầu luôn rồi, tổng cảm thấy chính mình cùng với hai cái lão nhân đầu bạc kia khó mà ở chung giao tiếp được.
Nếu con nói có thể, vậy kia chính mình nếu không thừa nhận thì còn đâu mặt mũi cho con nữa.
Kia chính mình phải làm con của hai lão nhân kia sao?
Nghĩ nghĩ thật lâu thật lâu, Hồ Hải cao hứng đi qua, ôm chặt lấy tổ phụ của Ước Hàn.
“Cha a!”
“Úc!” Lão nhân nghe hiểu được một ít tiếng Trung, cao hứng không biết làm sao, nhớ lại những chuyện hồi xưa, nghĩ đến người Trung Quốc cũng nhiệt tình như thế, thật sự là làm cho hắn thật là cao hứng, tôn tử có một người cha như thế thật là may mắn.
Lúc này Hồ Hải xoa xoa miệng, nhìn nhìn tổ phụ của Ước Hàn, lập tức ngưỡng cổ hôn lên, cái miệng nhỏ nhắn còn xoạch xoạch hôn thật mãnh liệt, một bên thân một bên vuốt đùi của lão nhân ~~~~~~~~ [Đấy đấy dạy hư trẻ nhỏ đấy=]]]
Ước chừng được 2 phút y mới buông ra.
“Cha a! Con cùng ngài chào hỏi!” Lúc này thân người trong tay có chút trầm xuống, lão nhân bị dọa đã ngất đi rồi.
Một bên Ước Hàn vừa nhìn thấy đã vô lực ngồi ở trên ghế, mà tổ mẫu mặt lập tức đỏ ửng bất giác lấy tay che miệng lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì liền sinh khí nhìn chằm chằm Ước Hàn.
Ước Hàn không biết phải giải thích như thế nào liền lôi kéo tiểu ba, chạy thật nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này.
Này coi như là báo ứng a... Nói dối gạt người quả nhiên không phải chuyện tốt! Hậu quả thực nghiêm trọng nga ~
[ngươi dạy chứ ai!]
“Cái gì?! Ngươi đối với tiểu ba của ngươi! Ngươi ngươi ngươi......” Tổ mẫu Ước Hàn không thể tin trợn mắt há mồm nhìn hắn, này tiểu lưu manh ngay cả dưỡng phụ chính mình cũng không buông tha!
“Tổ mẫu, ta thương hắn.” Ước Hàn có chút đau đầu, tình yêu của mình làm cho người ta khó tiếp thu đến thế sao?! Này không phải là một quốc gia tự do sao?
“Không thể được! Hắn là phụ thân ngươi!” Đau đầu rồi......
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống a, ta nghĩ cuộc sống ở cái thôn nghèo nàn trước kia của chúng ta cũng chỉ làm cho ta càng xác định rõ tình yêu của ta mà thôi, ta sẽ không bởi vì điểm này mà thay đổi tân ý.” Ước Hàn kiên định nói.
Tổ mẫu nhu nhu đầu, ngồi phịch xuống ghế dựa.
“Công ty thì sao?! Tổ phụ ngươi khi biết được chuyện này hắn sẽ thương tâm a, hơn nữa giới truyền thông bên ngoài cũng không cho phép loại chuyện này phát sinh! Ngươi giống như một quái nhân bất thường giữa đám người a!”
“Ta có thể rời khỏi vũ đài chính trị, mặt khác ta cũng muốn rời khỏi công ty từ chức!”
Lúc này Hồ Hải đột nhiên xuất hiện, nhìn không khí cứng ngắc giữa hai người. Trong tay y còn cầm một ít nấm vừa rồi mới tìm được ven bìa rừng.
“Hồ? Làm sao vậy?” Cảm giác được không khí dường như có chút không đúng, Hồ Hải đi qua hỏi.
“Tiểu ba, ta yêu ngươi.” Ước Hàn đột nhiên nghiêm túc nói, cũng đứng lên đem Hồ Hải ôm vào trong ngực.
“Ta cũng yêu ngươi a, con.”
Tổ mẫu thiếu chút nữa ngã ghế té trên mặt đất, y sao lại thế này.
Thật khờ, y cái gì cũng không biết liền đem một tiểu nam hài từ bên trong khe suối nông thôn về nuôi, sau này còn đắc ý dào dạt vui đùa mặc cho hắn ngoạn!
Ác ma a...... Nghĩ đến đứa con không phải do chính mình thân sinh này, tổ mẫu lưu lại một giọt nước ngay khoé mắt.
Thượng Đế, chỉ mong việc này sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào......
Về phần ngôn ngữ không thông, quốc gia khác biệt, đứa nhỏ này một lần lại một lần bị Ước Hàn tên tiểu ác ma này khi dễ......
A men, ta cái gì cũng chưa thấy ~
Ở trên lầu, tổ phụ nằm trên giường đang du thần ở đâu rồi......
[bị hôn... Lão vẫn còn trinh tiết......555555555]
Ba tháng sau --
“Hồ! Ta đem rau dưa này đó đều thu gặt, chúng ta có thể đổi lấy thật nhiều tiền!” Trên một mảnh đất trồng rau bên trong nông trường Hồ Hải khoe khoang giơ mấy loại rau dưa vừa gặt, vẻ mặt thật cao hứng hô to.
Ước Hàn không còn làm ở công ty nữa, rõ ràng cũng là kế nghiệp từ tổ phụ mẫu đấy thôi, đi vào nông trường làm một cái ngưu tử anh tuấn tiêu sái. [ngưu tử ~ý nói anh cao to như tờ râu]
Mấy nhà phụ cận có con gái tới tuổi cập kê đều đối hắn tung mị nhãn, phóng điện xẹt xẹt, chẳng qua trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người đáng yêu thôi.
Trải qua giáo dục, Hồ Hải đã có thể nghe hiểu rất nhiều tiếng Anh, cũng có thể nói thật rành mạch như người địa phương.
Mặc quần bò thật to, áo thun đóng thùng, y cố gắng phất phất tay.
Ước Hàn ôm Hồ Hải cưỡi ngựa phi thật nhanh, trong con mắt chú mục của mọi người hướng tòa thành chạy tới.
A a... Hồ đại thúc, hy vọng ngươi không bị lừa......
Cầu nguyện a......
A men......
------- HOÀN -------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...