Dịch: LTLT
Khi Thẩm Thức Thiềm tỉnh dậy đầu óc mê man, trước mắt cũng không rõ ràng lắm, lại lấy chăn phủ kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp, mới nhớ lại tối hôm qua, cùng với Mạnh Tân Đường vẫn còn đang ở trong nhà.
Cậu đi ngủ thường không kéo rèm cửa, trong sân có sáng lên, có nổi gió, hay có mưa rơi, cậu đều có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
Mắt kính theo thói quen được đặt ở trên bàn cạnh cửa sổ, Thẩm Thức Thiềm xoa mắt bước đến, đầu ngón tay vừa đụng đến gọng kính lành lạnh, ánh mắt lướt qua thoáng nhìn thấy bóng người kia trong sân.
Mạnh Tân Đường vốn đang ngắm hai chú chim mổ thức ăn dưới đất, nghe thấy tiếng vén rèm đằng sau, quay đầu lại.
“Tỉnh rồi?”
“Ừ, anh dậy sớm vậy?”
Thẩm Thức Thiềm đáp, đi đến bên cạnh hắn.
“Quen dậy sớm.” Mạnh Tân Đường nói xong, chú ý thấy Thẩm Thức Thiềm hôm nay có hơi khác, hắn đưa tay khẽ chỉnh lại mắt kính của mình, nói, “Hôm nay cậu không đeo kính.”
Thẩm Thức Thiềm ngây người, đầu xoay có chơi chậm, cậu nhớ rõ ràng là mình vừa mới đi đến cạnh mắt kính.
“À, quên rồi.”
Thẩm Thức Thiềm mọi khi, luôn có một gọng kính đè lên trên sống mũi, hôm nay không có nữa, đường nét dường như rõ ràng hơn, đôi mắt không còn lớp che cách đó, hình như cũng càng sáng hơn. Mạnh Tân Đường nhìn như thế, nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đó.
“Thật ra cậu không đeo kính cũng rất đẹp.”
Cũng không biết có phải là vì đoạn đối thoại mang theo tâm sự riêng tối hôm qua hay không, sau khi nói xong câu này, không khí giữa hai người bỗng nhiên trầm xuống. Thẩm Thức Thiềm đút tay trong túi quần, hơi buồn cười nhìn về phía xa, cuối cùng cũng trải nghiệm được tư vị “nhạt nhẽo” trong truyền thuyết.
Cậu phì cười, nghiêng đầu hỏi Mạnh Tân Đường: “Đây chính là ‘lúng túng’ phải không?”
Mạnh Tân Đường đang suy nghĩ chủ đề nói bị cậu hỏi một câu như vậy, cũng cười ngay lập tức: “Lỗi của tôi.”
Thẩm Thức Thiềm cười lắc đầu, không nói gì nữa. Mà vì sự trêu chọc làm rõ vừa rồi của cậu, hai người hình như đã khôi phục lại sự thoải mái khi ở chung với nhau.
Hai chú chim kia cũng đã bay đi mất, lôi kéo ánh mắt của Thẩm Thức Thiềm, vẫy cánh cắm đầu tiến vào nơi xa xa trên bầu trời.
“Vai còn đau không?” Mạnh Tân Đường quan tâm.
Thẩm Thức Thiềm rất nghiêm túc ấn vai rồi xoay một vòng, lắc đầu: “Không sao rồi.”
“Không đau thì tốt.” Mạnh Tân Đường nói, “Nếu đã có vết thương cũ, sau này phải cẩn thật chút, đừng đụng đến đập phải, cũng đừng bị cảm lạnh.”
Vừa rồi lúc Thẩm Thức Thiềm chưa tỉnh, Mạnh Tân Đường đứng ở đây nhớ lại lời nói của vị bác sĩ hôm đó, chợt thấy có hơi hoảng sợ, tuy chỉ là câu nói đùa có tính uy hiếp, nhưng lo lắng là hoàn toàn có lý. Bả vai của bác sĩ khoa ngoại lồng ngực nếu như bị phải căn bệnh nghiêm trọng gì, thì thật sự không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Thẩm Thức Thiềm nghe câu nói này của Mạnh Tân Đường, lại cảm thấy hình như trong hai người bọn họ, Mạnh Tân Đường mới là bác sĩ. Nghĩ thấy thú vị, nhưng không thể hiện ra ngoài, cậu nghiêm túc nghe lời gật đầu, hoàn toàn chấp nhận lòng tốt này của Mạnh Tân Đường.
Mạnh Tân Đường phải đến đơn vị, chưa ăn sáng đã đi rồi, trước khi đi, còn đổi miếng thuốc dán thứ hai cho Thẩm Thức Thiềm.
Thẩm Thức Thiềm tiễn Mạnh Tân Đường lên xe taxi, cùng với ánh nắng ban mai, thong thả tản bộ về lại, mua một nhành hoa hướng dương ở tiệm hoa đầu ngõ. Đi ngang qua quầy đồ ăn sáng trong ngõ, nhớ tới lâu lắm rồi không quan tâm đến việc buôn bán của bác gái nhà này, bèn ngừng lại mua hai cái bánh quẩy, một ly sữa đậu nành.
Cậu chuyển một băng ghế dài nhỏ đến ngồi ở cửa sân, xách cái radio đã nhiều năm ra ngoài, đặt ở bên cạnh, bắt đầu ăn bánh quẩy. Cũng không biết là hương vị của bánh quẩy hay là ca khúc sáng sớm mà radio phát đã dẫn hai chú mèo hoang bình thường hay đi loanh quanh gần đây đến. Hai chú mèo đi vòng đến tụm lại bên chân cậu, một chú hoạt bát kêu một tiếng “meo” với cậu, chú còn lại vẫn là dáng vẻ chết không mở miệng, nằm ở một bên nhìn cậu.
Thẩm Thức Thiềm đùa giỡn với chúng nó một hồi, quan sát tình hình mập ốm của chúng nó xong liền đứng dậy vào trong nhà tìm lạp xưởng hun khói. Bước vào trong phòng, mới phát hiện bàn ăn tối qua chưa dọn đã được Mạnh Tân Đường dọn dẹp sạch sẽ rồi. Lại đi vào nhà bếp, quả nhiên, nhìn thấy một chồng chén dĩa được rửa vô cùng sạch bóng.
Người này rốt cuộc là có ngủ hay không?
Thẩm Thức Thiềm lại lướt mắt nhìn, thấy trên bàn có chụp một cái thau inox, bên trên còn dán một tờ giấy.
“Không tìm thấy màng bọc thực phẩm. Cá còn lại không nhiều, nhưng bỏ thì tiếc, lần trước nhìn thấy xung quanh có mèo hoang, có thể cho bọn chúng ăn, đương nhiên, nếu cậu còn muốn ăn thì tự ăn cũng được, nhưng tôi lo là cậu không biết hâm.”
Thẩm Thức Thiềm tháo tờ giấy kia xuống, nhìn một hồi, khẽ vươn tay, dán lên trên tường, trước khi đi lại không yên tâm miết lên tờ giấy mấy lần nữa.
Cậu bưng cả cá và lạp xưởng hun khói cho hai chú mèo, nhìn thấy bọn chúng thăm dò tiến đến gần ngửi ngửi, liếc mắt nhìn cậu một cái, bước đến, yên tâm đứng bên cạnh dĩa ăn.
Thẩm Thức Thiềm ngồi bên cạnh hai chúng nó, uống sữa đậu nành hỏi: “Lạnh không?”
Không có mèo nào lên tiếng.
Thẩm Thức Thiềm lại hỏi: “Ngon không?”
Vẫn không có mèo nào lên tiếng.
Thẩm Thức Thiềm thở dài, duỗi hai chân ra, một mình đối diện với cái ngõ vắng vẻ, hút ly sữa đậu nành vang lên tiếng “rột rột”, làm hai chú mèo kia giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu nửa ngày.
Tiết mục đài âm nhạc sáng sớm đã phát xong, Thẩm Thức Thiềm đổi hai đài, đổi đến đài tin tức.
Khoảng chừng lúc 8 giờ rưỡi, Thẩm Thức Thiềm đúng giờ nghe thấy lão Cố hàng xóm đang luyện giọng, cậu liền vui vẻ, chạy vào nhà cầm hai bình rượu nhỏ kia.
Khi lão Cố mở cửa cho cậu giống y tên trộm, mở ra một khe hở, dựa vào mắt kính lão, nhỏ giọng hỏi: “Có để lại cho ông không đó?”
Thẩm Thức Thiềm nâng tay cao lên, lắc lắc. Hai bình rượu bị lắc đập vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy. Lão Cố vội vàng đưa hai tay quơ lấy bình rượu, trừng Thẩm Thức Thiềm: “Con nhỏ tiếng chút!”
Thẩm Thức Thiềm cười vung tay, ý xấu đều viết lên trên mặt hết rồi.
Lão Cố một tay nắm cổ hai bình rượu, cùng lúc giật hai cái nắp ra, liếc nhìn bên trong, lập tức nổi giận.
“Sao con chỉ để lại cho ông một chút vậy hả? Con uống hai bình rượu của ông, chỉ để lại cho ông một chút vậy thôi à!”
Thẩm Thức Thiềm đối diện với ông một hồi, dời ánh mắt, xuyên qua khe cửa nhìn vào phòng trong mở miệng chuẩn bị hét: “Quế…”
“Ấy.” Lão Cố cuống quít đưa tay chặn cậu lại, “Đừng kêu đừng kêu, đủ đủ đủ, đủ rồi đủ rồi.”
Thẩm Thức Thiềm liền ngậm miệng, thu lại giọng nói, thấy lão Cố vừa bĩu môi vừa trân trọng nhấp một ngụm rượu nhỏ, còn híp mắt không ngừng thưởng thức.
“Sức khỏe này của ông không thể uống rượu.” Thẩm Thức Thiềm khuyên nhủ: “Bà Quế Hoa quản ông là đúng, con cũng không thể cứ lén giúp ông làm chuyện xấu, sau này có để lại cho ông cũng chỉ chừng này thôi.”
Lão Cố không cam lòng, giận dữ nhíu mày phản bác: “Lúc trước còn được mấy ngụm, con không thể càng ngày càng ít đi được.”
“Tuổi ông càng ngày càng cao mà, đừng cầm bệnh không gánh bệnh, sau này cũng không còn hai ngụm nữa đâu.”
Thẩm Thức Thiềm nói câu này vô cùng quyết đoán, lão Cố nhìn cậu không hề giống như thanh niên bình thường cùng ông hát hí một chút nào. Lão Cố có hơi tủi thân, còn muốn kiếm chút gì đó cho mình, không nghờ Thẩm Thức Thiềm trực tiếp đe dọa: “Nếu ông không nghe lời, sau này con không tìm ông lấy rượu nữa, bà Quế Hoa chỉ cho con rượu, nếu con không đến, một ngụm ông cũng không đụng đến được.”
Nghe xong câu này, lão Cố ỉu xìu, thầm nghĩ, có một ngụm vẫn tốt hơn không có ngụm nào.
“Một ngụm thì một ngụm, ông chia thành ba ngụm uống.”
Lão Cố đưa bình rượu lên muốn uống một ngụm lớn, phòng bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát: “Lão Cố! Ông lại uống rượu có phải không!”
Tiếng quát này làm hai người ở cửa giật hết cả mình, Thẩm Thức Thiềm giật mình một cái, mắt thấy lão Cố bị dọa đến mức ho luôn ngụm rượu mới vào miệng ra ngoài, bản thân cũng đau lòng theo.
Lão Cố bị sặc, ho dữ dội, Thẩm Thức Thiềm vội vàng vỗ sau lưng ông. Cứ như vậy, lão Cố cũng không quên chuyển một chút rượu vẫn còn sót lại trong tay qua tay Thẩm Thức Thiềm, tránh cho đang ho làm run đổ hết chút rượu đó.
Chờ cho đỡ rồi, ông lão mới nhìn vết ẩm ướt trên mặt đất không ngừng “Aiz aiz aiz”.
“Tôi chỉ uống nửa ngụm…”
Thẩm Thức Thiềm vô cùng không tử tế cầm chặt hai bình rượu nhỏ cười, cuối cùng thấy gương mặt kia có thêm nhiều nếp nhăn, vẫn không đành lòng: “Lần sau lại để dành cho ông.”
Lão Cố vì một ngụm rượu này mà trông ngóng cả đêm, tâm trạng mất mác không phải chỉ một câu hứa hẹn ngoài miệng giả vờ như vậy là có thể bù đắp.
“Người bạn kia của con, khi nào đến nữa, tuần sau có đến không?” Ông truy hỏi. Hôm nào đến, dù sao cũng phải cho ông một tia hy vọng chứ.
“Chắc là… không đến đâu.”
“Vậy thì lúc nào đến?”
Thẩm Thức Thiềm thầm nói con làm sao biết được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão Cố thấy cậu không nói gì, giục cậu: “Hỏi con đó.”
“Chuyện này sao con biết.”
Đây là nói thật, Thẩm Thức Thiềm về nhà, ngồi ở trong sân còn nghĩ, cá chim trắng và tôm lột hôm qua đúng là đều rất ngon. Rượu cũng thơm, người cũng say, chính là cái thứ tình yêu này đi, quá quý báu, cũng quá giày vò.
Cậu không nhịn được, ở trong nhà tìm thấy một gói thuốc không biết đã khui bao lâu rồi, ngậm vào miệng cũng mất hết mùi vị, giống như ngậm một cọng cỏ khô vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...