Sáng ngày hôm say, vẫn như mọi ngày, nó
vẫn đi làm với sự mệt mỏi nhẹ, nó làm công việc phân công, vô tình chạm
mặt hắn và thảo đang tay trong tay nói cười rất hạnh phúc, như một phép
lịch sự.
- Chào tổng giám đốc
Nó chào nhưng hắn tỏ vẻ không chú ý đến, thôi được cũng chả sao, ngân nên vui mới phải vì đây là điều nó muốn mà.
~1 tháng sau.
Hắn và nó vẫn như vậy, vẫn cố tình tránh mặt nhau, cả hai đều hiểu rõ rằng
bản thân họ cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình, còn Thảo
lúc nào cũng đeo bám Tuấn( Cô ta không chán sao nhỉ), một buổi trưa nọ.
- Anh Tuấn tới giờ đi ăn cơm trưa rồi
- Ừ
Hắn và Thảo đặt chân đến phòng ăn chung của nhân viên, bước vào đầu tiên đã nghe tiếng xì xầm của mấy bà tám nhiều chuyện.
- Ê phu nhân tương lai của công ty kìa.
- ừ
Nó xoay mặt ra thì chạm ngay ánh mắt của Tuấn, nó cố tình không để ý và
tập trung cao độ vào đĩa cơm của mình, đúng là có ăn cơm mà ăn cũng
không ngon nữa có cần phải đi 1 cặp đến đây không? Chả hiểu sao mấy bữa
nay nó bị vấn đề gì mà ăn cơm không ngon vịt nhạt nhẽo, nhắc đến hai
chữ” cá” là nó muốn nôn ra rồi, Ngân nghĩ:” mấy hôm kia dạ dày dễ chiều
lắm mà, sao hôm rày nóng tính thế” .
Hắn và Thảo cố tình lại ngồi chung bàn với nó, muốn chọc cho người ta bỏ tức đây mà.Thảo bày đặt ngây thơ hỏi:
- Mình với Tuấn có thể ngồi đây không?
Nó trả lời một cách hờ hững:
- Tùy 2 người.
Tuấn đang nhìn chằm chằm vào nó,” Ôi khó chịu quá đi mất” , Ngân cũng không
để ý nữa, đụng tới miếng cá, nó bụm miếng chạy 1 cái lèo ra phòng vệ
sinh,chắc là bữa nào ngân nên đi kiểm ra thử xem dạ dày có vấn đề gì
không đã,hay mắc chứng khó tiêu nhỉ?, mà đâu phải triệu chứng như vậy
đâu , nó vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì gặp hắn đứng trước đó.
- Em bị sao à?
- Không cần anh quan tâm, tôi rất rất là khỏe,mà sếp làm gì đứng trước nhà vệ sinh không sợ người ta bàn tán à.
- À ừ , vô tình thôi .
Nó nói lí nhí trong miệng “ Vô tình hả, tôi thấy cố tình thì hơn” , chiến
đấu xong buổi trưa, tất cả mọi người đều quay trở lại làm việc,và nó
cũng không ngoại lệ nhưng thật sự nó không khỏe. Thấy thế mấy chị nhân
viên làm cùng hỏi :
- Em không khỏe chỗ nào à, hay sao mặt tái lét thế kia.
- Dạ , không sao , nhưng một chút lại cảm thấy buồn nôn khi ngửi mấy cái mùi thức ăn.
p/s: Do cô đang dọn dẹp vệ sinh trong nhà ăn chung đó.
- Đừng nói với chị là em có ấy rồi đó nha
- Bà nói bừa à, ngân nó chưa có bạn trai mà.
- Em bị dạ dày đó chị , từ nhỏ đến lớn em bị hoài hà.
- Ừ, thấy chưa, cái miệng của bà đúng thật là, làm em nó sợ chứ.
Nó nghe đề cập đến vấn đề đó sợ chứ, nhưng vừa có ý nghĩ đó đã dập tắt
ngay lập tức. Tuấn về phòng làm việc với khuôn mặt lạnh tanh, vừa đúng
lúc đó có một nhân viên nữ đưa bản kế hoạch, ả mặc áo sơ mi mà cúc áo
trên không cài lại , váy ngắn (-_- có chủ ý đây mà ,chắc là muốn sự chú ý từ hắn nhưng thật sai lầm cô bé ạ) ả bước vào phòng đưa bản kế hoạch.
- Sếp bản báo cáo của em.
Hắn không thèm nhìn lên chỉ chăm chú đến một đống tài liệu trên bàn, lười biếng nói:
- Tôi nhớ không lầm, là bản báo cáo này nộp cho trưởng phòng kế hoạch rồi mới đưa tôi thì phải , chứ đâu có khái niệm đem lợt đợt từng người,
từng người.
Rồi Tuấn xem sơ qua .
- Bản báo cáo rời rạc, không thực tế, quá kém thành quả 2 tuần của cô đây sao?
Hắn văng nó trước mặt cô ,ngước nhìn lên. Mặt cô sợ quá tái lét .
- Cô đi về làm lại, đồng phục cô đi làm trông có vẻ mát mẻ nhỉ?
- Dạ em về làm ngay, lần sau em sẽ chú ý đến cách ăn mặc hơn.Chào sếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...