Tiên Y Ngờ Nghệch

Lão nhị bất ngờ bị một tên yếu đuối đánh ngã là chuyện bọn cướp không thể lường trước được, bởi vì ở đây chỉ có gã có thân thủ tốt nhất, đừng nói là đối phó với một tên yếu đuối, cho dù là một vài người đàn ông vạm vỡ cũng không thành vấn đề.

“Thăng nhóc này lại dám đánh trả, giết...”

Người đàn ông đeo kính râm đứng đầu hét lên một tiếng, rồi lao về phía Lâm Hoài.

Hai người còn lại cũng tức giận lao về phía Lâm Hoài, ba con dao găm cùng tấn công một lúc.

Lâm Hoài yếu ớt thầm lo lảng khi nhìn thấy ba người này muốn liều mạng với mình. Có lẽ bản thân dựa vào ý chí tinh thần mạnh mẽ thì có thể gắng gượng tránh được đòn tấn công của đối phương, nhưng nếu họ một lòng muốn giết hẳn, chắc chắn sẽ tai bay vạ gió, những người ở trên xe khó tránh khỏi bị thương, bố mẹ hẳn lại càng nguy hiểm hơn. Thế cho nên, lấy đá chọi với đá không phải là biện pháp tốt.

“Dừng tay! Người trên mặt đất đã tắt thở rồi, nếu không tìm được nơi cứu chữa thì hắn ta chắc chăn sẽ chết." Lâ Hoài vừa hét lớn vừa ngã xuống, ngã vào người cô gái phía sau, sau lưng hẳn lập tức truyền đến cảm giác mềm mại ấm ấp.

Một tiếng bộp khế vang lên, lúc này chiếc cúc áo sơ mi chật cứng của cô gái không chịu nổi sức ép lại lần nữa bị bung ra, thứ bên trong bị bật ra ngay lập tức. Đôi mắt cô gái đột nhiên mở to, cô không biết phải làm gì.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt! Vài tia sáng lạnh quét qua nhưng không làm Lâm Hoài bị thương, ba tên cướp đồng thời nhìn người đàn ông đã tắt thở năm trên mặt đất.

“Lão nhị! Lão nhị, anh mau tỉnh lại đi”

“Anh hai! Anh hai!...”

Ba người vội vàng, mỗi người một tay đi cứu lão nhị.


Lâm Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đứng dậy. Hắn cảm thấy chỗ hai tay mình đang bám vào rất đàn hồi, còn có một chút cảm giác mượt mà, sau đó mới nhận ra mình đã bám lấy đùi của cô gái đó để đứng dậy.

Lâm Hoài cảm thấy xấu hổ, vô thức liếc nhìn cô gái. Đập. vào mặt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng đangrất ngượng ngùng, cô dùng cả hai tay ôm ngực thật chặt.

“Cảnh sát đến rồi, bên ngoài đã có xe cảnh sát, mọi người cùng nhau bắt cướp đi.” Lâm Hoài vội vàng hô lên, tiếng hô rất lớn.

Đột nhiên nghe thấy câu này, mấy tên cướp đều căng thẳng. Suy cho cùng, bọn họ cũng có tật giật mình.

Các hành khách xung quanh đều vui mừng, vội vàng nhìn qua cửa sổ, mong chờ cảnh sát đến ứng cứu, nhưng họ nhìn tới nhìn lui cũng không thấy ai cả. Có bóng dáng của cảnh sát nào đâu?

“Cảnh sát đến rồi, bác tài mau đóng cửa xe lại đi, đừng để cho đám cướp này chạy thoát!” Đương nhiên Lâm Hoài đang bịa chuyện, cũng chỉ vì để đám cướp này chạy trốn.

Nghe Lâm Hoài nói vậy, tài xế cũng sững sờ, trong lòng thầm nghĩ, nào có cảnh sát chứ? Chẳng lẽ mình không nhìn thấy sao?

“Được, được!" Bác tài ngơ ngác đồng ý.

Lúc này, mấy tên cướp đang ngồi xổm trên sàn xe đều hoảng sợ. Bọn chúng không hề nghỉ ngờ lời nói của Lâm Hoài, vội vàng kéo lão nhị đang hôn mê chạy ra ngoài.

Lâm Hoài yên tâm hơn nhiều, rốt cuộc đối phương cũng mắc lừa, häằn nhanh chóng ra vẻ muốn bắt cướp.


“Các người còn muốn chạy sao? Đừng mơ!” Khi nói ra cây này, Lâm Hoài trực tiếp đá một cú, đá vào giữa lưng một tên cướp.

Cú đá này đã tăng nhanh tốc độ trốn chạy của đám cướp, trên sàn xe còn sót lại một chiếc ba lô màu đen, chính là tang vật cướp được.

“Thăng kia, bố mày nhớ mặt mày rồi! Mày chờ đó cho tao!” Trước khi rời đi, tên cướp buông một câu đe dọa, sau đó vội vội vàng vàng chạy trốn.

“Khụ khụ! Khụ khụ! Bác tài mau lái xe đi, bên ngoài không có cảnh sát đâu, bọn cướp rất có thể sẽ quay lại. Đồ đạc của mọi người đều ở đây, mau tới nhận lại đi.”

Nói xong, Lâm Hoài ngồi dựa vào chỗ của mình thở nặng nhọc, cơ thể hẳn yếu ớt, thở không ra hơi.

Lúc này mọi người đều biết thư sinh mặt trằng này đã lừa bọn cướp, lập tức lo lắng nhìn ra ngoài. Tài xế nhanh chóng lái xe, sau khi xe lái đi một quãng thật xa, mọi người mới lấy lại đồ đạc của mình.

Lâm Hoài và cha mẹ xuống xe giữa đường, rất nhiều người đứng dậy cảm ơn. Cô gái mặc váy ngắn cũng nhìn Lâm Hoài, chỉ là một tay vẫn giữ chặt áo sơ mị, tay còn lại cầm cái vòng tay, vẫn có vẻ xấu hổ.

Những người khác đều cho rằng cô gái đang thẹn thùng, chỉ mình cô biết răng ở nơi đầy đặn này có một chiếc nhẫn rồng, chính là ưu tiên hàng đầu của nhiệm vụ lần này.

Lâm Tử Chương và Dương Lam rất tán thưởng biểu hiện của Lâm Hoài, nhưng như vậy vần rất nguy hiểm, thêm nữa là cơ thể của đứa trẻ này quá yếu, nếu có chuyện không may xảy ra, hai người sẽ khó mà chịu được đả kích.


“Chào thầy Lâm, thầy Lâm đã về rồi “Chào cô Dương, cô đi khám bệnh cho con về rồi à?”

Họ vừa vào thôn đã có rất nhiều người hỏi thăm, hiển nhiên là hai giáo viên này rất được mọi người yêu mến.

“Con trai tôi đã khỏi bệnh rồi, cảm ơn mọi người, cảm ơn!” Thật ra mỗi lần đón con trai từ bệnh viện về, Dương Lan đều nói những lời tương tự, nhưng lần này là sự thật.

“Tốt lắm, khỏi bệnh là tốt rồi, chúc mừng hai người!” Lần nào những người trong thôn cũng nói vậy.

“Con trai tôi đã thực sự khỏi bệnh rồi, ông nhìn xem bây giờ nó đã bình thường rồi." Dương Lan cảm thấy người khác không tin lắm nên lặp lại lần nữa.

“Ừm! Tôi cảm thấy Lâm Hoài rất giống với người bình thường, chúc mừng thầy Lâm và cô Dương!” Người trong thôn tiếp tục nói.

Dương Lan luôn cảm thấy không hài lòng với những lời người này nói, xem ra họ vẫn không tin lắm.

“Lâm Hoài, con mau chào mọi người đi!” Dương Lan vội vàng thúc giục.

“Hai thầy cô, không cần khách khí, chúng tôi vẫn còn việc. phải làm, nói chuyện sau nhé!”

“Đúng rồi! Lâm Hoài vừa mới khỏi bệnh, các người vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi!”

Có vẻ họ vẫn còn hơi ngại Lâm Hoài, không đợi hän mở miệng đã vội vàng rời đi.

“Đừng đi! Lâm Hoài sẽ nói nhanh thôi, các người đợi đ: Dương Lan vội vàng ngăn cản, nhưng mọi người đã giải tán rồi.


Lâm Hoài cũng không có ấn tượng về những việc mình đã làm trong thôn trước đây, phần lớn ký ức của hắn đều dừng lại ở một năm trước, ký ức về thời gian Lâm Tiểu Hoài ngốc nghếch đều rỗng tuếch.

Ngôi làng trong núi này rất ngăn nắp sạch sẽ, hai bên là núi bao bọc, ở giữa có một con sông, linh khí đồi dào hơn bên ngoài rất nhiều, rất thích hợp để tu luyện. Sau khi tới đây, Lâm Hoài rất hài lòng, chỉ cần có thể hấp thu linh khí, thì bất cứ việc gì sau này cũng không thành vấn đề nữa.

“Cô Dương, Lâm Hoài đã về rồi sao? Nó đã khỏi bệnh chưa?” Khi ba người nhà Lâm Hoài chuẩn bị bước vào cửa thì một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi tới. Trông bà ta cao ráo, mang vài phần ý vị.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt của Dương Lan và Lâm Tử Chương đều thay đổi.

“Là cô Hồng sao! Lâm Hoài đã khỏi bệnh rồi, cảm ơn cô đã quan tâm.” Dương Lan vội vàng nói.

“Khỏi bệnh là tốt rồi, khỏi bệnh là tốt rồi! Như vậy tôi cũng yên tâm” Lý Hồng cười nói.

“Khụ Khụ! Yên tâm đi, đã khỏi bệnh rồi.” Dương Lan bối rối ho hai tiếng.

“Tôi lại bị đau lưng nữa rồi, đi lên trấn đấm bóp hết năm trăm tệ, chị xem có thanh toán cho tôi được không?” Lý Hồng dửng dưng nói.

“Lý Hồng, cô có thôi đi không? Trước đây tôi đã liên tục đưa tiền cho cô ba lần rồi, tổng cộng hơn một vạn tệ, cô còn muốn thế nào nữa? Cô còn muốn cho chúng tôi sống nữa không?” Dương Lan đột nhiên tức giận, Lâm Tử Chương ở bên cạnh cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,

“Cô Dương, nếu trước đây con trai chị không nhìn trộm hai mẹ con chúng tôi tắm, thì sao tôi lại té ngã trong phòng tắm chứ? Chuyện này tôi không rêu rao khắp nơi là đã giữ mặt mũi cho mấy người rồi, các người đừng thấy tôi nể mặt mà làm tới.” Lý Hồng lập tức tuôn một tràng, trông rất đanh đá.

Nghe đến đây Lâm Hoài tức đứng hình, trong lòng cảm thấy chán ghét. Hắn thầm nghĩ, Lâm Tiểu Hoài đúng là đại ngốc, người như thế này mà cũng không buông tha sao?

Lúc này, Lâm Hoài nhìn cơ thể của Lý Hồng, nhìn từ trên xuống dưới hai lần. Người này chỉ bị khí hư thiếu máu thôi, căn bản không có bệnh tật gì, gì mà đau lưng chứ? Không thể nào, người này đang nói dối


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui