Tiên Võ Đế Vương
“Nhất phi xung thiên”, Diệp Thành ở bên dưới đã đạp ra tiên hoả vân bay lên cao, đợi tới khi đạt tới độ cao một trăm trượng hắn mới lao từ trên cao xuống, tiên hoả màu vàng kim bao quanh cơ thể hắn.
“Lại còn có thể bay lên trời?”, Sở Huyên không khỏi bất ngờ.
Sở Huyên xoa xoa cằm có vẻ nghĩ thông ra một số chuyện.
Bờ vực thẳm của Linh Thảo Viên cũng phải cao ít nhất ba mươi nghìn trượng, kể cả một người ở cảnh giới Không Minh như cô cũng không dám khinh xuất ngự không xuống đó.
Nếu như bay từ dưới vực thẳm đó lên trên thì cũng rất tốn sức, thế nhưng Diệp Thành lại có thể thong thả lên trên.
“Là vì có tiên hoả này sao? Nói vậy thì hắn có thể vượt qua vực thẳm đó nhanh như vậy là dựa vào áng mây tiên hoả này sao?”, Sở Huyên nở nụ cười đến mê người: “Tiểu tử, ngươi đúng là ngày càng thú vị đấy”.
Ở một nơi khác, Diệp Thành bước trên mây tiên hoả, hắn đã bay ở độ cao cao nhất mà mình có thể đạt được, sau đó Diệp Thành giống như ngôi sao vàng lấp lánh lao vút xuống với tốc độ nhanh vô cùng, tiên hoả bao xung quanh Diệp Thành sáng chói.
Grào!
Bên dưới, Thằn Lằn Huyền Băng rít lên, nó lại lần nữa há ngoạc cái mồm máu của mình ra rồi nhả ra khí huyền băng cuồn cuộn.
Có điều tiên hoả và huyền băng tương khác, Diệp Thành lại được tiên hoả bao quanh nên cứ thế xông quá khí huyền băng kia, chân khí toàn thân trong chốc lát cũng được đẩy vào nắm đấm, chỉ đợi thời khắc then chốt là tung ra.
Phá cho ta!
Diệp Thành hô lên, cơ thể hắn cứ thế sát phạt vào trong cái miệng há ngoạc của Thằn Lằn Huyền Băng, sau đó một đấm thật lực của Diệp Thành được tung ra đánh vào trong bụng của thằn lằn.
Phụt!
Máu tươi với mùi hôi nồng nặc bắn vọt ra khỏi miệng thằn lằn cao hơn ba trượng.
Phụt!
Lại là dòng máu tươi bắn vọt ra ngoài, sau cú đấm sát phạt vào trong bụng thằn lằn, Diệp Thành đã rạch một khe hở ở bụng nó, sau đó chui ra ngoài từ vị trí này.
Hả hê!
Sau khi phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên sống lưng thằn lằn giơ tay vung đấm.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh.
Mặc dù Diệp Thành vẫn chưa lĩnh hội được hoàn toàn nhưng nhờ có sự phối hợp giữa tốc độ và sức mạnh mà hắn quả thực đã phá được phòng ngự của Thằn Lằn Huyền Băng, chỉ cần tung nắm đấm là thấy máu chảy.
Phần lưng sần lớp vảy cứng của thằn lằn bị từng đấm của hắn nện xuống máu chảy loang lổ.
Grào
Grào
Thằn Lằn Huyền Băng điên cuồng rú rít, nó xoay thân hình khổng lồ bên trong bụi cây, đè lên từng lớp cây cổ thụ rồi lại khiến từng tảng đá bị quật nát.
Đại chiến tới đây, Diệp Thành đã chìm vào cảnh giới quên đi bản thân mình, từng đấm mang theo sức mạnh và tốc độ tối đa phối hợp với nhau cứ thế vung lên rồi lại nện xuống.
“Được rồi, tu luyện đến đây là kết thúc”, Sở Huyên lên tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...