Bốp!
Một cái tát này của Ôn Tri Hành, mang theo oán khí nhiều ngày!
Lực đạo trầm trọng!
Khâu Oanh Nhi nghiêng cổ, ngẩn ngơ tại chỗ, thật lâu không hoàn hồn.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới Ôn Tri Hành lại dám động thủ với mình!
- Trượt tay rồi, sư tỷ.
Ôn Tri Hành vẻ mặt áy náy nói:
- Sư tỷ, sao người không tránh?
- Ngươi.. Dám.. Đánh.. Ta?
Cổ Khâu Oanh Nhi từ từ quay lại, trong lòng nổi lên sự tức giận và thô bạo.
- Sư tỷ ngươi nhịn một chút, lát nữa sẽ thoải mái.
Ôn Tri Hành vội đưa tay về phía trước, khẽ vuốt vết đỏ trên mặt.
- Xoa bóp là được rồi.
- Ôn Tri Hành, ngươi muốn chết!
Khâu Oanh Nhi trợn tròn mắt, bàn tay ngọc lật lên, nặng nề in lên người Ôn Tri Hành.
Bùm!
Âm thanh nặng nề truyền đến.
Ôn Tri Hành bị một chưởng đánh bay, đập mạnh vào tường, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Cả căn nhà cũng lắc lư theo.
Rất nhiều bụi đất tuôn rơi xuống, khiến cho hai người đều trở nên mặt xám mày tro.
Khụ!
Ôn Tri Hành ho ra một ngụm máu tươi, nhưng khóe miệng lại mang nụ cười.
- Sư tỷ, người chưa ăn cơm sao?
Hắn đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng.
- Ôn Tri Hành, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?
Khâu Oanh Nhi ngước mắt nhìn hắn, sát ý trong mắt khiến người ta sợ hãi.
- Ha ha, sư tỷ, sao còn tức giận?
Ôn Tri Hành hai tay vịn tường đứng dậy nở nụ cười, nhìn bộ dáng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Sư tỷ, ta nói là ngươi chưa ăn cơm, đói bụng chưa, ta có mì sợi..
- Ôn Tri Hành, ngươi đừng giả bộ với ta!
Ánh mắt Khâu Oanh Nhi lộ ra hung quang, tức giận đến mức ngực muốn nổ tung.
- Là sư đệ sai rồi, ta xin lỗi sư tỷ.
Ôn Tri Hành cũng trực tiếp khom người tạ lỗi.
Oa!
Đang nói, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, trong miệng lại hộc máu.
- Ngươi!
Vẻ mặt Khâu Oanh Nhi biến ảo, tức giận khó nguôi.
Nhưng ngay sau đó, Ôn Tri Hành đột nhiên nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.
Khâu Oanh Nhi dù sao cũng là tu sĩ Huyền Diệu Cảnh.
Một kích tức giận, Ôn Tri Hành làm sao có thể ngăn cản.
Cũng chính là hắn, những người khác sợ là đã bị một kích này đánh chết tại chỗ.
- Ôn Tri Hành!
Khâu Oanh Nhi thấy hắn ngã xuống đất, trong nháy mắt luống cuống.
Dưới cơn giận dữ nàng lại quên Ôn Tri Hành chỉ là một tu sĩ Thuế Phàm Cảnh.
- Ôn Tri Hành!
Khâu Oanh Nhi liên tục gọi vài tiếng, rồi vội cúi người xem xét.
Cũng may Ôn Tri Hành chỉ hôn mê, khí tức cũng xem như ổn định.
Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Chợt, mấy viên đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng Ôn Tri Hành.
- Đáng hận!
Khâu Oanh Nhi tức giận!
Lớn như vậy, nàng chưa bao giờ bị người ta tát.
Khâu Oanh Nhi không khỏi che mặt, cho tới bây giờ, hai má cô vẫn còn đau.
Nhưng hiện tại nàng cũng không dám động thủ lần nữa.
Nàng sợ đánh chết Ôn Tri Hành.
- Coi như ngươi may mắn!
Khâu Oanh Nhi nhấc chân muốn cho hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Cúi đầu nhìn xuống.
Chẳng biết vì sao, luôn cảm thấy Ôn Tri Hành hôn mê khóe miệng mang theo nụ cười.
Cảm giác tê dại trên mặt, vẫn liên tục truyền đến.
Hừ!
Đạp mạnh một cái, Khâu Oanh Nhi tức giận bỏ đi.
Khâu Oanh Nhi vừa đi, Ôn Tri Hành liền chậm rãi mở mắt, phun ra một ngụm máu bầm.
- Con mẹ nó, thật đúng là hạ tử thủ a, ui za!
Nếu đã xé rách mặt, vậy hắn cũng không có gì phải nhịn.
Cho dù không thể làm gì Khâu Oanh Nhi, nhưng một cái tát này là đánh sảng khoái.
Bây giờ hắn ngược lại cái gì cũng không sợ.
Càng ngả bài, lá gan hắn càng lớn.
Cái gì chó má Phệ Tâm Cổ Trùng, hắn sợ cái lông.
Muốn khống chế chính mình, nào có dễ dàng như vậy.
Càng muốn khống chế bản thân, lại càng nói rõ bọn họ không muốn mình chết.
Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi chính mình.
Khâu Oanh Nhi căn bản không làm gì được mình.
- Phệ Tâm Cổ Trùng, thật sự giết chết ta sao?
Ôn Tri Hành nhìn ngực mình, hắn có thể cảm giác được có thứ gì đó vô hình đè lên trái tim mình.
Trong lúc bất chợt, hắn có chút tò mò.
Mình nếu là đào trái tim này, còn có thể sống hay không?
Trải qua tám lần niết bàn, cũng không biết trái tim này có phải là chỗ yếu hại của mình hay không.
- Quên đi, đừng tìm đường chết.
Cuối cùng, hắn vẫn đè lại trái tim muốn tìm đường chết kia.
Hiện tại mình như thế nào còn không xác định, nhưng chỉ cần niết bàn một lần nữa, hắn nhất định không có chỗ hại.
Đến lúc đó, Phệ Tâm Cổ trùng này hoàn toàn không tạo thành một chút uy hiếp nào.
Thương thế trên người Ôn Tri Hành bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Vốn hắn còn muốn nguyền rủa Khâu Oanh Nhi một lần, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian.
Chờ mình niết bàn thành công, vậy thì có thể chơi.
Trước tìm hiểu Huyết Sát trận rồi hãy nói!
Ôn Tri Hành không suy nghĩ lung tung nữa.
* * *
Một đêm trôi qua rất nhanh.
[Trải qua nỗ lực tu hành của ngươi, ngươi thành công tìm hiểu Huyết Sát trận!]
- Thành công rồi!
Ôn Tri Hành vừa lòng mà cười.
- Cuối cùng cũng thành công.
- Đáng tiếc, bây giờ là ban ngày, phải đợi đến tối không có người mới bố trí trận pháp.
Ôn Tri Hành cũng không sốt ruột.
Ít thời gian như vậy, hắn tự nhiên chờ được.
Hắn bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn đầu.
Trong phòng hết thảy, hắn đều chuẩn bị dọn sạch, đợi đến buổi tối chính là thời điểm bày trận.
* * *
Nhưng mà Ôn Tri Hành không biết chính là, lúc này, tin tức hắn trở thành đệ tử hạch tâm giờ phút này đã truyền khắp cả tòa Vạn Diệu Cung.
Cái gọi là đệ tử hạch tâm, chính là đệ tử thân truyền mà các trưởng lão hoặc cung chủ thu nhận.
Địa vị kia so với đệ tử nội môn cao hơn nhiều.
Nói cách khác, toàn bộ đại bộ phận người Vạn Diệu Cung địa vị đều không cao bằng hạch tâm đệ tử.
Nếu là những người khác tự nhiên sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì.
Nhưng vấn đề là, Ôn Tri Hành chỉ là một cái lô đỉnh nho nhỏ mà thôi.
Chưa từng có tiền lệ lô đỉnh trở thành đệ tử hạch tâm.
Đừng nói đệ tử hạch tâm, ngay cả đệ tử nội môn cũng không có khả năng.
Ôn Tri Hành có thể nói là mở đầu.
- Cái gì, một đệ tử lô đỉnh trở thành đệ tử hạch tâm?
- Ngươiđang nói bậy bạ gì vậy? Ngủ mơ màng màng?
- Đúng vậy, ta nằm mơ cũng chưa từng nói qua lời thái quá như vậy.
Không ít người vừa nghe được tin tức này, đều có chút khịt mũi coi thường.
- Là thật, ta cũng nhận được tin tức này.
- Đã bắt đầu thông báo toàn tông việc này rồi.
- Ta cũng nhận được, là thật!
- Cái gì!
Rất nhanh, trong Vạn Diệu Cung hoàn toàn nổ tung.
Bất kể là đệ tử lô đỉnh hay là những đệ tử chính thống khác, đều bối rối.
Trước tiên, họ cảm thấy đây là tin giả.
Không đời nào!
Tuyệt đối không có khả năng!
Lô đỉnh này là cấp bậc gì, có thể trở thành đệ tử thân truyền?
Sau khi tin tức truyền khắp Vạn Diệu Cung, mọi người mới không thể không tin đây là sự thật.
* * *
Ngô Đồng Phong,
Phượng Nhược Ly mặc váy trắng sa mỏng đứng ở bên vách núi, ánh mắt của nàng xa xưa, lông mi dài khẽ run.
Một đôi mắt trong suốt không cấu trúc, như là hai dòng suối trong vắt.
Phía dưới, bóng người Vạn Diệu Cung rộn ràng nhốn nháo, như chim sẻ líu ríu.
- Bắt đầu rồi sao?
Phượng Nhược Ly nói nhỏ, ngữ khí rất nhẹ.
- Nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng..
Nàng than nhẹ một tiếng, đón gió, tóc đen phiêu tán, theo làn váy bay về phía sau, đẹp đến không giống vật nhân gian.
Phải bắt đầu bắt nội gián rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...