"Ta đã từng nhắc nhở sư đệ không được kết giao với Quần Nhi, sư đệ còn nhớ không?”
Đột nhiên, Nghiêm Hồng Ngọc buông chén trà xuống, nghiêm mặt nói.
Lưu Ngọc có chút ngạc nhiên không hiểu sao nữ nhân này lại nhắc tới chuyện xưa, không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Quần Nhi là một trong những người có tư chất linh căn tốt nhất của thế hệ trẻ trong gia tộc ta, sự kỳ vọng của gia tộc đối với nàng cũng là vô cùng lớn, sư tỷ cũng hao phí rất nhiều tâm tư để bồi dưỡng nàng.
"
"Có điều tu sĩ Luyện Khí kỳ hạn thọ cũng chỉ được một trăm hai mươi năm, nếu không cố gắng tu luyện, tới sáu mươi tuổi còn không đạt cảnh giới Trúc Cơ thì cũng coi như hoàn toàn vô vọng.
"
"Lúc ấy tu vi của Quần Nhi còn thấp, ta và phụ thân nàng ta đều lo lắng nàng ta sẽ vì chuyện tình ái nam nữ mà làm chậm trễ việc tu hành.
"
"Hơn nữa tư chất linh căn của hai người các ngươi cũng có sự chênh lệch rất lớn, chính vì vậy nên mới ngăn cản hai người các ngươi gặp nhau.
"
"Lưu sư đệ, ngươi là người có đạo tâm kiên định và trưởng thành, có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta và phụ thân Quần Nhi đúng không?"
Nghiêm Hồng Ngọc nhìn Lưu Ngọc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở chậm rãi nói.
Bản thân hắn lúc ấy chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, mà Nghiêm Quần Nhi lại là kiều nữ của Kim Đan Gia Tộc, hai người chẳng những có sự khác biệt to lớn về thân phận, mà tư chất linh căn cũng chênh lệch rất lớn.
Với thiên phú của Nghiêm Quần Nhi, hơn nữa lại có sự trợ giúp của gia tộc, có thể nói việc nàng ta thăng cấp Trúc Cơ là điều vô cùng vững vàng.
Mà tư chất của bản thân hắn lại chỉ là Tam linh căn bình thường, không có thiên phú, không bối cảnh việc có thể thăng cấp Trúc Cơ là điều vô cùng xa vời, Nghiêm Hồng Ngọc cũng chỉ vì suy nghĩ cho Nghiêm Quần Nhi, ngăn cản hai người gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn việc hắn có lưu tâm hay không lại là một chuyện khác.
Lưu Ngọc đối với Nghiêm Quần Nhi không có loại ý nghĩ này, nhưng tự mình lại gặp phải chuyện như vậy, trong lòng làm sao có thể không có vài phần khúc mắc?
Trong nhất thời, hắn chỉ trầm mặc uống trà, cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói:
"Sư tỷ nói những điều này tại hạ đều có thể hiểu được, chuyện trước kia cũng không cần nhắc lại nữa, ta cũng không để ở trong lòng.
"
Nghiêm Hồng Ngọc thấy vậy, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ánh mắt chợt sáng lên và nói:
"Lúc đó khác, lúc này khác, nếu hiện tại sư đệ và Quần Nhi đã xây dựng cơ sở, như vậy ta và phụ thân nàng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản nữa.
"
"Nếu như Lưu sư đệ có ý, ta có thể sắp xếp cho ngươi và Quần Nhi tiếp xúc nhiều hơn.
"
"Hai người các ngươi nếu như có thể kết hợp, nhất định sẽ trở thành một đôi thần tiên đạo lữ khiến người khác phải ghen tị!"
"Thế nào sư đệ, ý ngươi sao?"
Muốn gia tộc được lớn mạnh, muốn có tiếng nói trong tông môn, thì điều cần thiết không chỉ bản thân phải cường đại, mà còn cần phải có đồng minh thích hợp nữa.
Tuy rằng hiện tại thực lực của Lưu Ngọc vẫn hơi yếu một chút, nhưng trong mắt Nghiêm Hồng Ngọc hắn chắc chắn có tiềm lực cực tốt, là một đồng minh tiềm năng.
Hơn nữa trình độ luyện đan của hắn cũng không tệ, Quần Nhi và hắn kết hợp cũng không tính là bạc đãi, ít nhất sau này tài nguyên tu luyện sẽ không bị thiếu hụt.
Nếu có thể kết hôn sẽ vô cùng có lợi, trong tương lai nhất định có thể mở rộng tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Đương nhiên, nếu có thể thuyết phục được vị Lưu sư đệ này vào Nghiêm gia, đó ắt hẳn sẽ là điều tốt nhất.
"Đa tạ hảo ý của sư tỷ, tại hạ chỉ có thể cảm kích.
"
"Chỉ là Lưu mỗ một lòng truy tìm Kim Đan đại đạo, trước khi Kim Đan chưa thành cũng không có ý song tu, xin sư tỷ đừng trách phạt.
"
"Mọi việc vẫn là nên để thuận theo tự nhiên đi.
"
Lưu Ngọc nhìn thẳng Nghiêm Hồng Ngọc, lịch sự nhưng vẫn kiên định từ chối việc này.
Tiên Phủ trong người hắn mang bí mật quá lớn, chỉ cần tiết lộ một chút cũng có thể khiến hắn bị diệt trừ.
Nhất định không thể quá thân cận với người khác, nếu không rất có thể sẽ bị phát hiện bí mật.
Đặc biệt là những đạo lữ như này, thường xuyên tiếp xúc với nhau, khiến hắn không thể cùng người khác kết thành đạo sĩ.
Duy trì mối quan hệ với Giang Thu Thủy, đã là cực hạn mà Lưu Ngọc có khả năng tiếp nhận, một đạo lữ cùng cảnh giới, là nhân tố ngoài ý muốn khó có thể khống chế.
Lòng người sẽ thay đổi, mà Lưu Ngọc, vĩnh viễn sẽ không cho người khác có cơ hội phản bội mình.
Nghiêm Hồng Ngọc nghe vậy, cũng không cảm thấy thất vọng hoặc tức giận, từ khi nàng ta cảm nhận được đạo tâm kiên định của Lưu Ngọc, nàng ta biết khả năng dùng tình cảm nam nữ để trói buộc hắn là không thể, đây cũng là chuyện trong dự liệu.
Điều mà tu tiên giả theo đuổi chính là sự trường sinh của bản thân, đối với việc sinh sôi nảy nở hậu duệ, hay chuyện tình cảm nam nữ cũng không coi trọng như phàm nhân, nhất là còn chưa ngừng truy tìm tiên đạo, lại càng xem như là có cũng như không, thậm chí còn là một loại liên lụy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...