Lưu Ngọc dẫn theo ba đệ tử Luyện Khí Kỳ đến biên giới của trận pháp, để cho ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ đứng thành một hàng, sau đó hắn không nói lời nào nhìn chằm chằm ba người.
“Nhiệm vụ tuần tra là chuyện liên quan đến tính mạng thân gia của các vị, bọn họ không hy vọng nhìn thấy có người ăn bớt xén nguyên vật liệu.
”
“Nếu là bởi vì có người nào đó tiêu cực lười biếng, cho kẻ địch cơ hội, Lưu mỗ sẽ trực tiếp ra tay hủy bỏ tu vi của người đó, sau đó dựa theo môn quy nghiêm trị xử trí, hiểu chưa?”
Lưu Ngọc mặc hắc bào rộng thùng thình, ánh mắt ngập tràn đe dọa nhìn bọn họ, trầm giọng nói.
Trong lời nói của hắn mang theo ý tứ không thể nghi ngờ, nói đến cuối cùng còn mang theo vài phần lãnh ý lạnh lẽo, khiến cho người ta không chút nghi ngờ về hậu quả khi làm trái.
Dứt lời hắn lại phóng xuất ra một chút Linh áp cực kỳ bình thường của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, hướng đến trước mắt ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ mà ép đến.
“Vâng! Đệ tử nhất định sẽ nghiêm túc tuần tra, không dám qua loa sơ suất!”
Ba tên đệ tử kia chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cường đại giáng xuống thân thể, mang đến một áp lực nặng nề cho thân thể và linh hồn, phảng phất như có một tảng đá lớn đè lên người, bọn họ không dám lưỡng lự lập tức đồng loạt lên tiếng.
Bọn họ có thể đến Linh Dược viên đóng quân, không cần đi phải ra tiền tuyến, trong đó có lẽ có người có hậu đài và quan hệ.
Nhưng “hiền quan bất như hiện quản”, nếu bởi vì một phần sai lầm mà bị phế bỏ tu vi, như vậy thì tất cả đều đã muộn, tông môn cũng sẽ không bởi vì một phế nhân mà truy cứu trách nhiệm một vị tu sĩ Trúc Cơ, huống chi có lý do.
Từ “tiên sư” cao cao tại thượng, rơi xuống thành phàm nhân bình thường, sự chênh lệch cực lớn này đủ để cho một người mất đi tâm trí.
Thứ nhất là cho một cái oai phủ đầu, ba tên đệ tử này đều ý thức được vị Lưu sư thúc trước mắt này không dễ chọc, đến lúc đó chỉ sợ hắn thật sự nói được làm được.
Linh áp Trúc Cơ kỳ vẫn áp bách trên người của ba người, trên mặt Lưu Ngọc còn mang theo lãnh ý, mãi cho đến khi thân thể của bọn họ bắt đầu run rẩy thì hắn khẽ mới thu hồi Linh áp.
Mỗi cảnh giới thực lực đều có phương thức làm việc riêng của từng thực lực cảnh giới, đối mặt với ba đệ tử Luyện Khí kỳ, Lưu Ngọc không thể nghi ngờ là đang trong một vị trị tuyệt đối ưu việt, trực tiếp sử dụng thủ đoạn cứng rắn nhất.
Sở dĩ hắn lựa chọn lấy thân phận thực lực trực tiếp áp bách ba người kia, mà không phải lựa chọn dùng thủ đoạn nhua hòa để kéo gần quan hệ của nhau, chỉ bởi vì cách sau sẽ hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, nỗ lực và thu hoạch cũng không tỷ lệ thuận với nhau.
“Được rồi, các ngươi dựa theo sự bố trí lúc trước, tự đi giám sát đi!”
Lưu Ngọc tóc đen hắc bào, tóc dài không gió mà bay, thản nhiên nói.
“Tuân mệnh!”
Trải qua một phen dạy dỗ, trong lòng ba người đã sinh ra vài phần kính sợ, nhao nhao lĩnh mệnh xoay người đi vị trí của riêng mình kiên thủ.
Biên giới trận pháp có hai tòa tháp canh, độ cao của tháp trong khoảng ba bốn mươi trượng, có thể nhìn thấy những vị trí ở rất xa, tháp canh này mỗi hướng đều có, tổng cộng có tám tòa.
Đương nhiên bởi vì nguyên nhân từ trận pháp, bất luận là thần thức hay là ánh mắt, đều không thể dò xét được manh mối bên trong trận pháp, mà trong trận pháp lại có thể quan sát rõ ràng tình huống bên ngoài.
Ba đệ tử hai người phân chia lên tháp canh, một người đi tới đi lui tuần tra.
Lưu Ngọc đi tới biên giới của trận pháp, đã đi được bốn dặm, có thể so sánh với thần thức của Trúc Cơ trung kỳ, hắn tỉ mỉ quan sát xung quanh, không dám có chút sơ suất nào.
Đợi sau khi quét qua quét lại ba lần cũng không phát hiện ra vấn đề, hắn mới thu hồi thần thức, xoay người đi vào một tòa nhà gỗ giữa hai tòa tháp canh.
Công việc giám sát xung quanh tự có đệ tử Luyện Khí kỳ làm, không cần chấp sự Trúc Cơ đứng canh gác, bằng không cần bọn họ làm gì?
Sở dĩ an bài ba bốn vị tu sĩ Trúc Cơ ở phía trên tọa trấn vẫn là vì chủ trì trận pháp, dù sao Hắc Thủy Cực Phong trận là trận pháp nhị giai cực phẩm, đệ tử Luyện Khí kỳ còn lâu mới phát huy được sức mạnh của nó.
Nếu như để tu sĩ Luyện Khí kỳ chủ trì, chỉ sợ chỉ cần ba gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ thi triển chiêu thức mạnh mẽ, toàn lực công kích ba bốn vòng thì lập tức có thể dễ dàng phá vỡ, nhưng nếu có ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ chủ trì, cho dù có bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng công phá trận pháp, thậm chí phe mình còn có thể mượn trận pháp để phản kích.
Hắc Thủy Cực Phong trận là bức tường kiên cố nhất của Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, tu sĩ đóng quân luôn coi trọng nó không gì sánh được, thời gian bình thường đề sẽ có một vị tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, sau khi chiến tranh Linh Thạch bùng nổ, trận pháp đã trực tiếp tăng lên ba người.
Lưu Ngọc bố trí một trận pháp đơn giản ở ngoài nhà, ngăn cản sự dò xét của trận pháp, sau đó hắn lấy Thanh Dương Công, Tôn Thần diệu pháp, Ẩn Linh thuật từ trong túi trữ vật ra bắt đầu lĩnh hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...