Nhất Nguyên Chân Quân chết trong tay Dư Tắc Thành, về cái chết của y, Tây Cực Lôi Âm tự phải có một câu trả lời thỏa đáng. Cũng may tất cả những gì xảy ra đã được pháp trận nhất nhất ghi lại, Nhất Nguyên Chân Quân đối chiến nổi sát tâm muốn giết chết Dư Tắc Thành, kết quả bị người ta giết chết, chuyện này chỉ có thể trách bản thân y.
Đương nhiên đối với chuyện này không chỉ oán hận mà thôi, đại cừu như vậy, Tử Khí Đông Lai tông không thể nào không báo. Lần này coi như Dư Tắc Thành và Hiên Viên kiếm phái đã kết đại cừu với Tử Khí Đông Lai tông, mà thật ra huyết hải thâm cừu giữa hai phái từ trước tới nay không chỉ có một hai chuyện.
Khô Trúc lão nhân vẫn chưa rời khỏi, y nói chuyện cùng Nguyên Trần Thượng Sư một lúc lâu, sau đó mới tỏ ra hài lòng rời đi. Trước khi đi y còn đưa mắt nhìn Dư Tắc Thành đầy ẩn ý.
Lạc Tĩnh Sơ vô cùng vui vẻ, nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, ta... phụ thân ta...
Lần đầu tiên nàng gọi phụ thân, ngượng miệng một lúc mãi không gọi được.
Dư Tắc Thành nói:
- Chúc mừng nàng, thấy nàng như vậy, ta vui sướng vô cùng. Có thể làm cho nàng cười, bất cứ chuyện gì cũng đáng.
Lạc Tĩnh Sơ lập tức nở một nụ cười mê hồn, Dư Tắc Thành cũng cười, hai người nhìn nhau, tình ý miên man, không cần phải nói.
Sau khi Nguyên Trần Thượng Sư tiễn chân Khô Trúc lão nhân, quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ Chân Quân, lần này phải cảm tạ ngươi.
Dư Tắc Thành đáp lễ:
- Xin đừng khách sáo, xin gọi vãn bối Tắc Thành là được.
Trong lòng thầm nghĩ, ta cũng là vì con gái lão, cho nên xin đừng khách sáo.
Nguyên Trần Thượng Sư nói tiếp:
- Tắc Thành này, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi phải ngàn vạn lần cẩn thận. Phải chăng ngươi tu luyện Chuyển Sinh Minh Vương Quyết?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng vậy, Thượng Sư, vãn bối tu luyện Chuyển Sinh Minh Vương Quyết.
Nguyên Trần Thượng Sư nói tiếp: Tại
- Sau khi luyện thành pháp quyết này, phải nhớ không được khinh suất thi triển quá nhiều. Phải biết rằng sức người có hạn, mỗi lần thi triển Chuyển Sinh Minh Vương Quyết như vậy, đều phải trả giá bằng thọ mệnh của mình.
Dư Tắc Thành lập tức sững sờ, những lời của Khô Trúc lão nhân khi nãy lại hiện ra trong đầu hắn, bèn nói:
- Không thể nào, pháp quyết này vãn bối hấp thu Bất Tử Tinh Tàm mới luyện thành, mỗi ngày chỉ cần chết không quá chín lần, sẽ không bao giờ chết.
Nguyên Trần Thượng Sư lại nói:
- Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy được, hết thảy đều phải trả giá. Cho dù là Bất Tử Tinh Tàm cũng không có khả năng bất tử vĩnh viễn, trong thiên địa không thể có vật nào vĩnh viễn trường tồn. Dù là Cửu Thiên Huyền Nữ năm xưa luyện thành Cửu Thiên Huyền Kinh, chín kiếp trùng sinh, bất tử bất diệt, rốt cục không phải vì Hiên Viên Hoàng đế mà chết hay sao?
- Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, tốt nhất chỉ nên sử dụng pháp quyết này một lần trong vòng ba tháng cho tới nửa năm. Với tu vi cảnh giới hiện tại của ngươi có thể tự động hồi phục, như vậy sẽ không có chuyện gì. Chỉ cần không sử dụng thường xuyên sẽ không có vấn đề gì, bằng không ắt thọ mệnh sẽ giảm đi nghiêm trọng. Cho dù ngươi là Nguyên Anh Chân Quân, cũng khó có thể tránh khỏi tai kiếp.
Dư Tắc Thành không khỏi lắc lắc đầu:
- Thượng Sư, ngài nói quá muộn rồi. Năm xưa vãn bối chiến đấu với người khác, mỗi ngày sử dụng liên tục ba, bốn lần, ngày nhiều nhất sử dụng tới bảy lần, sử dụng liên tiếp trong trăm ngày như vậy...
Vừa nghe Dư Tắc Thành nói vậy, lập tức cả Nguyên Trần Thượng Sư và Lạc Tĩnh Sơ biến sắc, Nguyên Trần Thượng Sư bèn xoay qua nói với Tam Huyễn thiền sư:
- Mau chạy vào kho, mang Sưu Dương Kính của ta ra đây.
Tam Huyễn thiền sư đáp:
-Dạ.
Chỉ trong thoáng chốc y đã mang ra một chiếc bảo kính, kính này có chu vi chừng sáu thước, sau khi lấy ra, mặt kính xoay tròn không ngừng. Chỉ thấy trong kính phát ra một đạo hào quang hoàng kim lưu chuyển không ngừng, nếu quan sát kỹ, có thể thấy đạo hào quang này là một con quái thú.
Quái thú này có thân sư tử, đầu người, sườn có bốn cánh, hai chân liền nhau khó lòng phân biệt. Nó lơ lửng trong kính, bốn trảo rất lớn không ngừng múa may, miệng thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng quái dị.
Kính này chỉ có một mặt, mặt kia được tráng một lớp bạc phản quang. Thân kính ngăm đen, nhìn qua không giống như một mặt kính, mà giống như một thế giới âm u sâu tối.
Nguyên Trần Thượng Sư nói:
- Đây là bí bảo Sưu Dương Kính của Bát Thần tông, bảo kính này có phong ấn thần thú Si Thứu, có thể phá lực Chân Dương. Năm xưa môn phái tan rã, ta cứu được một phân chi, bọn họ bèn tặng bảo này cho ta, một trong những công năng của nó là có thể xem được dương thọ của người ta còn bao nhiêu.
- Dương thọ này thật ra không phải là thọ mệnh dương gian âm ty gì đó. Mà huyết mạch trong thân thể mỗi người cũng có một thời gian tồn tại cố định, mục đích chúng ta tu tiên là để kéo dài thời gian tồn tại của huyết mạch mình.
- Người với người không ai giống ai, huyết mạch nuôi sống chúng ta bên trong cơ thể cũng khác nhau, cho nên hình dáng, tính tình, tuổi tác cũng khác, hết thảy là do huyết mạch quyết định.
- Theo các cao nhân tiền bối nghiên cứu, khi phàm nhân chưa tu tiên, huyết mạch có hình dạng hai mươi ba đôi hình xoắn ốc. Sau tu tiên sẽ làm cho hình xoắn ốc biến hóa, huyết mạch cũng biến hóa theo, ở Trúc Cơ kỳ có hình dạng khác, ở Kim Đan kỳ có hình dạng khác nữa, Nguyên Anh kỳ cũng khác, đây là Luyện Tinh Hóa Khí. Dẫn Khí Nhập Thể, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư...
Nguyên Trần Thượng Sư bắt đầu giảng giải một hơi, Dư Tắc Thành nghe nửa hiểu nửa không. Hắn chỉ biết một điều, nếu như dương thọ đã hết, huyết mạch sẽ sụp đổ, người ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nguyên Trần Thượng Sư nói tiếp:
- Kính này có thể xem được dương thọ của ngươi, Tắc Thành ngươi là Nguyên Anh Chân Quân, tối thiểu dương thọ cũng được ba ngàn năm, chúng ta hãy xem thử...
Dứt lời, lão lệnh cho Tam Huyễn thiền sư thi pháp, lúc này trên người lão không còn chút pháp lực nào, chỉ có thể nhờ người khác.
Tam Huyễn thiền sư lặng lẽ thi pháp, lập tức xung quanh kính có một ít phù văn phù chú phát ra hào quang, sau đó xoay tròn rất nhanh, cuối cùng có một đạo hào quang chiếu lên người Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đứng yên bất động, để mặc cho kính này chiếu rọi. Dần dần trên mặt kính hiện ra hình ảnh của Dư Tắc Thành, trên đó còn có một dãy số:
- Ba ngàn năm trăm sáu mươi bảy.
Thấy con số này, Lạc Tĩnh Sơ thở phào nhẹ nhõm:
- Còn tới hơn ba ngàn năm, không có vấn đề gì.
Sắc mặt Nguyên Trần Thượng Sư sa sầm:
- Đây là số ngày.
Mọi người nghe vậy sững sờ, ba ngàn năm trăm sáu mươi bảy ngày, chỉ có mười năm, chẳng lẽ thọ mệnh Dư Tắc Thành chỉ còn lại mười năm?
Lạc Tĩnh Sơ kêu to:
- Ta không tin, ta không tin, chiếu ta thử xem...
Lập tức hào quang chiếu vào thân thể nàng, sau đó xuất hiện dãy số:
- Hai trăm chín mươi bảy vạn sáu ngàn tám trăm bảy mươi ba.
Nếu tính ra, có khoảng chừng tám ngàn năm, đây là dương thọ của Lạc Tĩnh Sơ.
Tam Huyễn thiền sư cũng chiếu mình xem thử, số của y là:
- Bốn mươi mốt vạn hai ngàn một trăm hai mươi mốt.
Số của Nguyên Trần Thượng Sư là:
- Hai trăm mười ba vạn bảy ngàn chín trăm tám mươi sáu.
Lạc Tĩnh Sơ và Nguyên Trần Thượng Sư là Phản Hư Chân Nhất, bọn họ lãnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo, thọ mệnh rất dài, nhưng bọn họ tương hợp cùng Thiên Đạo. Nếu không có bí pháp giống như Cửu Thiên Huyền Kinh, chuyển thế trùng sinh giống như Kim Tuyến Tôn Giả hoặc bí pháp như Lạc Thần đã truyền lại pháp tắc Thiên Đạo cho Lạc Tĩnh Sơ, bọn họ sẽ chết vì bị pháp tắc Thiên Đạo dung hợp, không còn cơ hội trùng sinh.
Tam Huyễn thiền sư đạt tới cảnh giới Bồ Tát, tương đương Nguyên Anh Chân Quân, có được ngàn năm thọ mệnh.
Quả nhiên Dư Tắc Thành chỉ còn lại mười năm dương thọ, thời gian này đối với người tu tiên là bé nhỏ không đáng kể, vốn Nguyên Anh Chân Quân có thể sống tối thiểu ngàn năm, nếu so với mười năm này quả thật chênh lệch một trời một vực.
Nhìn thấy dương thọ của mình chỉ còn lại bấy nhiêu, Dư Tắc Thành biến sắc, nhưng vẫn không tỏ ra sợ hãi.
Sắc mặt Lạc Tĩnh Sơ trắng bệch:
- Không, không thể nào, làm sao có thể như vậy được?
Lạc Tĩnh Sơ ôm chặt lấy Dư Tắc Thành không chịu buông tay, dường như Dư Tắc Thành sắp sửa bỏ nàng mà đi.
Dư Tắc Thành nói:
- Đừng lo, dù là như vậy cũng đừng sợ hãi. Ta nhớ thiên hạ vẫn có bảo bối có thể kéo dài dương thọ, ta còn có một Nhục Chi ở đây, không có vấn đề gì.
Lạc Tĩnh Sơ quay sang hỏi Nguyên Trần Thượng Sư:
- Phụ thân, có cách nào giải cứu chuyện này không?
Nguyên Trần Thượng Sư buông tiếng than dài:
- Dương thọ đã định, đây là di chứng do Tắc Thành sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết quá nhiều, di chứng này vô cùng đáng sợ. Trước kia mỗi lần ngươi nâng cao một cảnh giới ở Nguyên Anh kỳ, đều có thể gia tăng vài trăm năm thọ mệnh, nhưng hiện tại chỉ có thể gia tăng vài trăm ngày thọ mệnh mà thôi.
- Nhớ kỹ ngàn vạn lần không được sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết nữa, bằng không thân thể ngươi sẽ lập tức tan rã mà chết.
- Muốn phá giải hạn chế dương thọ này, có ba biện pháp.
- Biện pháp thứ nhất là đột phá Nguyên Anh kỳ, nắm trong tay pháp tắc Thiên Đạo, toàn thân hồng hóa, vậy dương thọ sẽ gia tăng vô số, không còn nguy cơ này nữa.
- Bất quá trong vòng mười năm muốn đột phá Nguyên Anh kỳ, thật sự là thiên nan vạn nan.
- Biện pháp thứ hai chính là thay đổi hình thái cơ thể, không giữ huyết mạch của con người nữa. Tỷ như hóa thành Vô Tướng thần ma. Hữu Tướng thần ma, Vạn Niên Quỷ Vương, Thiên Yêu Thần Ma, lúc ấy dương thọ cũng không còn là vấn đề.
- Nhưng nếu làm như vậy, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Đại Đạo, chỉ có thể tìm đường khác, đi theo đường tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...