Tiên Ngạo

Tiếng tụng niệm trầm thấp trang nghiêm, càng niệm càng nhanh, hóa thành tiếng sấm rền cuồn cuộn, một pho tượng thần Bất Động Minh Vương chậm rãi xuất hiện.

Chỉ trong nháy mắt, Minh Vương pháp tướng hóa thành vô số điểm sáng trắng. Tất cả những điểm sáng này tụ tập lại với nhau. Dư Tắc Thành lại trở về, đứng trước mặt Nhất Nguyên Chân Quân.

Dư Tắc Thành nhìn Nhất Nguyên Chân Quân, cười nói:

- Muốn giết ta nữa không, diệt độ tu tam sinh, mỗi ngày ta có thể bất tử ba lần, ngươi giết được ta sao?

Dư Tắc Thành cố ý giảm số lần bất tử của mình xuống, phía dưới có mấy người đang quan chiến, hắn muốn che giấu thực lực chân chính của mình.

Nhưng thình lình Dư Tắc Thành nghe như có một vị lão tăng buông tiếng than dài, dường như thiếu niên không nhìn ra thân phận phía dưới đang khẽ nói bên tai: Nguồn: https://truyenfull.vn

- Chuyển Sinh Minh Vương Quyết ư? Một ngày có thể chuyển sinh chín lần, quả thật không biết trời cao đất dày là gì, dám lấy tử làm đạo...

Dư Tắc Thành biến sắc, chắc chắn mình không nghe lầm.

Nhất Nguyên Chân Quân cũng tỏ ra vô cùng khiếp sợ, y ngàn vạn lần không ngờ Dư Tắc Thành có thể chết đi sống lại, tan tác thành sương máu cũng có thể sống lại. Lập tức y như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm thấy bàng hoàng mê hoặc.

Bao nhiêu cũng đã đủ, Dư Tắc Thành lặng lẽ thi triển pháp quyết, bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ nhanh chóng khởi động. Dưới chân hai người bọn họ, trong vòng chín dặm xuất hiện một cái lò, đây là Hỗn Độn Lô.


Sau đại chiến với Kim Tuyến Tôn Giả, Dư Tắc Thành trở về lặng lẽ tu luyện Hỗn Độn Lô, hắn rất thích chiêu này.

Khác với hình thái thứ nhất Bàn cổ Phủ, cần phải có thời gian tụ lực, khác với hình thái thứ hai Hiên Viên Kiếm vô cùng hung hãn, cả người lẫn kiếm của mình cùng nhau tan thành tro bụi, Hỗn Độn Lô này khởi động vô cùng mau chóng, hiệu quả hùng mạnh, chính là hình thái công kích mà Dư Tắc Thành thích nhất.

Hỗn Độn Lô xuất hiện, hai người trong phạm vi Hỗn Độn Lô bắt đầu hứng chịu lực Hỗn Độn tập kích.

Lần này Dư Tắc Thành đã có chuẩn bị, trong số năm món pháp bảo cửu giai của hắn, có một món tên là Đại Võ Lệnh. Tuy rằng khó lòng điều khiển hoàn mỹ, nhưng chỉ cần có được pháp bảo này là có thể sinh ra một lực bảo vệ hùng mạnh, vừa khéo ngăn cản lực lượng kinh người của Hỗn Độn Lô.

Dư Tắc Thành lặng lẽ cầm Đại Vũ Lệnh trong tay, dựa vào Đại Vũ Lệnh chống lại khí Hỗn Độn tập kích. Hắn nhìn chăm chú Nhất Nguyên Chân Quân, đối phương đã khiến cho hắn nổi sát cơ, cho nên hôm nay Nhất Nguyên Chân Quân chắc chắn phải chết không sai.

Nhất Nguyên Chân Quân lập tức phát hiện thân mình đang ở trong một pháp bảo kỳ dị, khí Hỗn Độn bao la quét tới, khiến cho cơn lốc xoáy mình biến thành bắt đầu tiêu tan. Hơn nữa còn có cảm giác đau nhức thấm vào phế phủ, bởi vì thân y đang bị Hòa tan.

Y hóa trở lại chân thân, lặng lẽ chống cự lực ăn mòn của Hỗn Độn Lô, nhưng không có hiệu quả. Y lại lấy bản mệnh pháp bảo của mình ra muốn phá vỡ Hỗn Độn Lô, cũng không có ý nghĩa gì. Tất cả pháp bảo, pháp thuật của Tử Khí Đông Lai tông hoàn toàn không có hiệu quả trước khí tức Hỗn Độn ăn mòn, y đang chậm rãi tiêu tan.

Y giậm chân một cái, thi triển Tử Khí Đông Lai Thập Lục biến, hóa thành một đạo tử quang độn ra xa chạy trốn. Một đạo tử quang vắt ngang trời, chớp mắt đã ra xa ngàn dặm.

Nhưng Tử Khí Đông Lai Thập Lục biến đã từng cứu mạng y rất nhiều lần, lần này không có chút hiệu quả nào cả. Bởi vì bất kể y độn thế nào, Dư Tắc Thành luôn luôn ở phía sau y, hai người vẫn giữ nguyên khoảng cách, cho nên lúc nào y cũng nằm trong phạm vi pháp bảo Hỗn Độn Lô.

Tuy rằng nháy mắt độn xa ngàn dặm nhưng vô ích, Nhất Nguyên Chân Quân vẫn đang tan biến. Lúc này y biết mình không thể nào thoát chết, bèn quay lại xông về phía Dư Tắc Thành. Cho dù mình phải chết, cũng phải cắn được Dư Tắc Thành một cái.


Nhưng Dư Tắc Thành vẫn giữ đúng cự ly như vậy, chỉ cần Hỗn Độn Lô xuất hiện, lập tức cố định khoảng cách giữ hai người. Đây là bản mệnh pháp bảo do thế giới Bàn Cổ biến thành, ẩn chứa lực lượng của một thế giới. Muốn phá pháp bảo này chỉ có một biện pháp, chính là cố gắng chịu đựng lâu hơn Dư Tắc Thành dưới Hỗn Độn Lô luyện hóa. Chỉ có như vậy mới có thể sống sót, ngoài ra thi triển bí pháp gì khác cũng bằng vô dụng.

Nhất Nguyên Chân Quân xông về phía Dư Tắc Thành, nhưng cự ly giữa hai người vĩnh viễn không thay đổi, dần dần tốc độ của y giảm xuống. Y biết phen này mình phải xong đời, bèn đưa mắt nhìn Dư Tắc Thành đầy oán hận:

- Tử khí bất diệt, ắt diệt Hiên Viên. Hận... hận... hận...

Dứt lời, thân hình y đột ngột bành trướng, một tiếng nổ vang lên, thân thể y nổ tung, hóa thành một làn sóng xung kích rất lớn. Trong làn sóng xung kích này, nháy mắt Nguyên Anh y xông ra, phá thể mà ra, định hóa Anh độn tiếp.

Nhưng cũng chỉ vô ích, tuy rằng Nguyên Anh độn đi, nhưng Hỗn Độn Lô vẫn theo sát không tha, không chết không thôi.

Nguyên Anh không còn thân thể bảo vệ, chỉ sau vài lần hô hấp, độn xa trăm dặm đã bị luyện hóa, hoàn toàn biến mất.

Nhất Nguyên Chân Quân hình thần câu diệt, lập tức Hỗn Độn Lô tự động tiêu tan.

Không chết không thôi, hiện tại địch nhân đã chết, Hỗn Độn Lô cũng biến mất.

Dư Tắc Thành đáp xuống mặt đất cách xa chiến trường ngoài ngàn dặm, há miệng phun ra một búng máu tươi, toàn thân vết máu loang lổ. Mặc dù được Đại Vũ Lệnh bảo vệ, nhưng khí Hỗn Độn này đáng sợ vô cùng, Dư Tắc Thành vẫn bị thương nhiều chỗ.


Đây đúng là giết địch một ngàn, mình tổn tám trăm.

Bất quá mình vẫn còn sống, còn sống tốt hơn bất cứ chuyện gì. Dư Tắc Thành bắt đầu uống đan dược chữa trị, vận chuyển pháp lực chữa thương. Với tu vi Nguyên Anh Chân Quân của hắn, thương thế biến mất rất nhanh, khôi phục lại bình thường.

Trong quá trình này, Dư Tắc Thành trở về thế giới Bàn cổ. Bởi vì lần này Nhất Nguyên Chân Quân bị luyện hóa, cho nên khác với Tâm Nguyện thiền sư lần trước, Nhất Nguyên Chân Quân bị luyện hóa trở thành một món bảo vật.

Trong màn sương đen Hỗn Độn bao quanh thế giới Bàn cổ, có một ánh hào quang lấp lóe. Chính là thứ mà Hỗn Độn Lô đạt được sau khi luyện hóa Nhất Nguyên Chân Quân.

Bảo vật này là một viên đan dược to bằng trứng bồ câu, phát ra hào quang màu tím, không biết là thứ gì.

Thứ này ngay cả Lão Thất cũng không giám định được, cất lấy trước đã. Nhưng chắc chắn nó là bảo bối, bởi vì sau một đòn này, màn sương đen Hỗn Độn của thế giới Bàn cổ lập tức mất đi một phần mười.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu được lời của Tâm Nguyện thiền sư trước lúc lâm chung. Thì ra lão đã biết mình sẽ bị Hỗn Độn Lô luyện thành thứ gì, cho nên mới tự hủy, không để lại chút gì. Thà rằng hóa thành tro bụi, cũng không cho Dư Tắc Thành chút lợi ích nào.

Nhất Nguyên Chân Quân lại khác, y tính toán sai lầm, cuối cùng phá thể chạy trốn nhưng không thoát, Nguyên Anh bị luyện hóa thành viên đan dược này, ắt là bảo bối rất tốt.

Lần trước luyện hóa Tâm Nguyện thiền sư, Hỗn Độn Lô bao trùm phạm vi mười dặm, lần này chỉ có thể bao trùm chín dặm, hơn nữa hàm lượng màn sương đen Hỗn Độn trong thế giới Bàn Cổ cũng giảm đi một phần mười. Nói cách khác mỗi lần sử dụng Hỗn Độn Lô, hàm lượng khí Hỗn Độn của thế giới Bàn cổ đều giảm đi một phần mười, vậy mình còn cơ hội sử dụng được tám lần nữa.

Hình thái thứ ba Hỗn Độn Lô này là nhờ màn sương đen Hỗn Độn của thế giới Bàn cổ hình thành, mà nguồn gốc của nó phát ra từ Hỗn Độn Thánh Thạch của Vương Thư Nguyên. Cho nên số lượng của nó cũng chỉ có hạn, không phải có thể sử dụng bao nhiêu cũng được.

Tám lần thì tám lần, bấy nhiêu cũng đã đủ, làm người phải biết đủ mới được.


Nhìn viên đan dược màu tím này, Dư Tắc Thành không khỏi trầm tư. Không biết rốt cục Tử Khí Đông Lai tông đã luyện thành bí pháp gì, hẳn là bí pháp chuyên dùng đối phó với Hiên Viên kiếm phái. May là mình đã luyện thành Kim Quang Phích Lịch Độn, sử dụng lực Thiên Đạo khác điều khiển, không hề dùng tới lực Kiếm Cưu của Hiên Viên kiếm phái, bằng không chắc chắn phải chết không sai.

Chuyện này phải báo với sư phụ, phải tranh thủ diệt trừ Tử Khí Đông Lai tông trước khi pháp thuật này phổ biến rộng rãi, bằng không Hiên Viên kiếm phái sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành lập tức phát ra kiếm ảnh truyền thư, hy vọng sư phụ sau khi biết được sẽ lập tức định ra sách lược đối phó.

Sự đáng sợ của đòn vừa rồi, chỉ có đệ tử Hiên Viên kiếm phái mới có thể cảm nhận được, những Nguyên Anh Chân Quân đang quan chiến phía dưới hẳn không thể nhìn ra ảo diệu bên trong, bằng không ắt là đại họa.

Dư Tắc Thành truyền xong kiếm thư, bèn đứng dậy ngự kiếm bay trở về Lôi Âm tự. Lôi Âm tự rất lớn đã xuất hiện trong tầm mắt. Dư Tắc Thành chậm rãi tới gần.

Trận chiến vừa rồi bất quá diễn ra chỉ trong thoáng chốc mà thôi, đầu tiên Dư Tắc Thành hóa thành sương máu, sau đó Nhất Nguyên Chân Quân bỏ chạy, cuối cùng ngoài ngàn dặm có dao động truyền về, Nhất Nguyên Chân Quân đã chết. Một Nguyên Anh Chân Quân chết đi, một Tông chủ môn phái tiêu vong, chuyện này khiến cho những người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, không biết nói gì. Một Nguyên Anh Chân Quân đã ra đi như vậy, quả thật là thỏ tử hồ bi.

Đúng lúc này Dư Tắc Thành chậm rãi bay về, xem ra khí huyết hơi suy giảm, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén.

Hắn bay tới trước mặt mọi người, trầm giọng hỏi:

- Kế tiếp tới ai?

Lần này hắn không tỏ ra khoan Hòa như trước, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

Lệ Không Chân Quân của Hư Vô Phiêu Miểu tông chuần bị bay lên, đánh cùng Dư Tắc Thành một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui