Chuyển ngữ: Tiêu nhi – Tiêu đại quản gia.
Một trận xôn xao, cuối cùng kinh động đến đương gia của Úy Trì sơn trang: Úy Trì Tư Nghiễm.
Nói đến Úy Trì sơn trang này, thế đại hào tốc. Được bao bởi bách lý sơn thủy, ngàn khoảnh ruộng tốt. Không chỉ phú khả địch quốc, mà còn tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, hùng bá một phương. Trên phố cũng có nghe đồn, nói rằng khai sơn thủy tổ của Úy Trì gia này, từng nuôi “Thiên hồ”. Cái gọi là “Thiên hồ”, là hồ tinh tu đạo ngàn năm, có thể thông thiên, biến nam nữ, pháp lực vô biên. Úy Trì gia nhờ mượn pháp lực này, mới có khí thế của ngày hôm nay. Kể rằng “Thiên hồ” kia bị phong ấn trong bình làm bằng đồng, cung phụng ở trong tông miếu của Úy Trì sơn trang. Nhưng mà, quỷ hồ tinh quái, cuối cùng là nói quái lực loạn thần, không thể tin.
Nhưng mà, trong Úy Trì sơn trang, quả thật có một bình đồng phong ấn “Thiên hồ” như vậy, tên là “Trấn hồ”. Đêm qua, “Trấn hồ” bị trộm, không rõ tung tích. Người duy nhất biết manh mối, nay lại si si ngốc ngốc. Mà người này lại là tổng quản sơn trang, xưa nay lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ trong trang.
Chuyện như thế, Úy Trì Tư Nghiễm sớm đã bị công kích nặng nề, lại thấy mọi người hồ nháo như vậy, không khỏi phẫn nộ. Mặc dù vẻ mặt không có gì là nổi giận, nhưng thần sắc lạnh lùng, giọng điệu thâm trầm, đã làm cho mọi người sợ hãi không thôi. Hắn lạnh lùng răn dạy mọi người một phen, xử phạt từng người, lại lệnh người hầu trông coi Địch Tú, dẹp loạn tình thế.
Lúc hắn thấy Úy Trì Minh Nguyệt, lại cố mỉm cười, ôn nhu nói: “Minh Nguyệt, không phải con quay về Nam Lăng vương phủ sao?”
Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xa cách nói: “Bây giờ con không về.” Nàng ngước mắt, liếc nhìn Địch Tú một cái, cao giọng nói với mọi người, “Đều nhớ kỹ cho ta, tay phải của hắn, là của ta.”
Nàng nói xong, ngẩng đầu xoay người, dẫn một đám tùy tùng rời đi.
Thái độ như thế, lại không ai dám nói gì, vì bối cảnh sinh ra, người thường không thể sánh bằng. Mẹ của Úy Trì tứ tiểu thư này chính là thiên kim của Nam Lăng Vương, phong hào “Tình Quân quận chúa”. Gả vào Úy Trì gia không quá nửa năm, liền hòa li. Sinh hạ một nữ, tuy là cốt nhục của Úy Trì gia, nhưng lại từ một tay nhà mẹ đẻ nuôi lớn, đến năm cập kê mới về Úy Trì gia nhận tổ quy tông. Dù vậy, cũng chỉ là mấy ngày tháng chạp cùng tân niên hàng năm, mới ở Úy Trì sơn trang, vẻ ngoài là đoàn viên. Tôi tớ tỳ nữ bên người, đều là người của Nam Lăng vương phủ, toàn bộ chi phí ăn mặc đều không dính nửa phần tới sơn trang.
Tuy nói nữ tử ra nhà, con gái về tông, nhà mẹ đẻ vốn không có quyền hỏi đến. Nhưng mà Nam Lăng Vương kia lại là nhân vật phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (kiểu người có quyền thế, một tay che trời, có vẻ là vậy). Vị Vương gia này cả đời trên lưng ngựa, chiến công hiển hách. Năm đó binh biến ngoại thích, là ông dốc hết sức trấn áp, bảo toàn thái tử nhỏ tuổi. Nay, thái tử kế vị, ngôi cửu ngũ chi tôn, cũng phải tôn hắn một tiếng “Á phụ”. Đến lúc thiên hạ thái bình, ông công thành lui thân, tự mình dâng sớ lên triều đình, nguyện thủ lăng cho tiên đế. Thánh thượng ân chuẩn, phong ban thưởng mười quận quanh Nam Lăng làm nơi ở cho ông. Phong hào “Nam Lăng Vương” này, vì vậy mà có.
Binh quyền tuy bỏ, khí phách vẫn còn. Lúc quận chúa rời đi, Nam Lăng Vương từng tuyên bố bình định Úy Trì sơn trang, nếu không phải nhìn mặt cháu ngoại, chỉ sợ sớm đã hành động rồi.
Vì vậy, toàn bộ trên dưới trong trang, đối với vị tứ tiểu thư này đều cung kính cẩn thận, e sợ có sơ xuất.
Duy chỉ có một người, to gan lớn mật.
Úy Trì Minh Nguyệt trở lại phòng, nhớ kỹ người này trong lòng. Nàng ngồi xuống chiếc giường êm ái, nhíu mày tự nói: “Thật sự ngốc rồi……”
Mai Tử Thất đi theo nàng vào nhà, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Không có khả năng!” Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, “Khẳng định là giả! Hắn là Địch……” Nàng hơi dừng lại, “Địch Tú… Tên này ta là ngày đầu tiên biết.”
Mai Tử Thất ngồi xuống cạnh bàn, cười nói: “Thật không. Lúc trước ta nghe nói, trong Úy Trì sơn trang, kẻ dám gọi thẳng tên họ của Địch tổng quản không có mấy, khó trách tên của hắn chưa có người biết nha.”
“Hừ! Quả nhiên người cũng như tên, một cỗ âm khí.” Úy Trì Minh Nguyệt khinh thường nói.
Mai Tử Thất cười đến sung sướng, nói: “Aiz, ta nói tiểu Tứ nha, ngươi đừng có đối địch với người ta như vậy chứ. Hắn mới vừa nói rồi đó thôi, hắn thích ngươi a, hắc hắc.”
“Tiên sinh chớ có nói bậy.” Úy Trì Minh Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, “Người là lần đầu tiên tới sơn trang này, không biết người này hiểm ác như thế nào, lời hắn nói, sao có thể tin!”
“Ta cũng không phải là cái gì cũng không biết nha.” Mai Tử Thất mở cây quạt trong tay ra, vừa phe phẩy vừa nói, “Người này võ nghệ siêu quần, trí mưu xuất chúng. Tuổi còn trẻ, đã ngồi trên vị trí tổng quản sơn trang, còn giành được phương tâm của nhị tiểu thư.”
“Hừ!” Úy Trì Minh Nguyệt càng khinh thường, “Sao người không nói hắn không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt đi? Người vừa rồi cũng nghe được, vì quyền vị, hắn người nào cũng giết, chuyện gì cũng làm. Đê tiện vô sỉ, vô tình vô nghĩa, tiếu lý tàng đao …..” (tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có giấu đao, kiểu khẩu phật tâm xà ấy)
Mai Tử Thất vội cắt ngang cái sự thao thao bất tuyệt của nàng, cười nói: “Được rồi được rồi….. Nhưng mà, tiểu Tứ nha, năm ngươi mười bốn tuổi mới đến Úy Trì sơn trang, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai năm. Hàng năm cũng chỉ ở trong trang có hai tháng. Đi lại nghỉ ngơi cũng không ra khỏi Nam uyển này. Ngươi cùng Địch tổng quản, ở đâu ra thâm cừu đại hận hả?”
Bị hỏi tới điều này, sắc mặt Úy Trì Minh Nguyệt trầm xuống, nắm tay lại, nói: “Còn không phải vì chuyện của nhị tỷ ta!”
“Ồ, nhị tiểu thư……. Chuyện khi nào?” Mai Tử Thất hỏi.
“Tối hôm qua.”
“Vậy là tối hôm qua?” Mai Tử Thất lắc đầu thở dài, “Đúng lúc ta không ở trong trang….. Ai nha, bỏ qua bao nhiêu trò hay a…..”
“Tiên sinh.” Úy Trì Minh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, kêu một tiếng.
Mai Tử Thất vội vàng ngừng đề tài lại, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Úy Trì Minh Nguyệt vẫn cau mày như trước, vẻ mặt không vui, nhớ lại việc đêm qua……
Nói đến đêm qua, chính là ngày tốt.
Đương nhiệm trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm, có hai nam bốn nữ. Trưởng nam Văn Thành, thứ nam Vũ Đức, trưởng nữ Hiệt Anh, đều do chính thất sinh ra. Thứ nữ Thái Ngọc, tam nữ Phụng Giác, là do tiểu thiếp sinh. Khác tứ nữ Minh Nguyệt, không nói nhiều.
Trong tứ nữ, trưởng nữ đã sớm xuất giá. Thứ nữ Thái Ngọc năm nay vừa tròn mười bảy, vốn cũng đã định hôn sự, nhưng không nghĩ tới nhà trai trong một đêm diệt môn. Úy Trì Tư Nghiễm liền sắp xếp thứ nữ gả cho tổng quản sơn trang Địch Tú. Trai tài gái sắc, tuổi tác tương đương, hôn sự này đương nhiên không có chỗ nào là không ổn.
Ngày ấy tuyết ngừng rơi, Úy Trì Tư Nghiễm liền ở trong phòng khách Noãn các bố trí gia yến, tuyên bố hôn sự.
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt đến, mọi người cười nói rất vui, hòa thuận vui vẻ.
Thấy nàng đến, mọi người đều mỉm cười chào. Nàng lại chỉ khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Nàng đứng lại trước bàn, ánh mắt rơi trên một người.
Người này, đương nhiên là người được lựa chọn làm chú rể, Địch Tú Địch tổng quản trong sơn trang không ai không biết.
Mặc dù đang ở trong Noãn các, hắn vẫn mặc áo lông chồn như trước. Có lẽ do nóng, có lẽ do rượu, hai má hắn đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, so với ngày thường, thêm ba phần dịu dàng.
Ánh mắt Úy Trì Minh Nguyệt khẽ chuyển, rơi vào trên người nữ tử bên cạnh hắn. Người này, chính là nhị tiểu thư của Úy Trì gia, Úy Trì Thái Ngọc. Diện mạo nàng tú lệ, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, đều có một tư thái mỹ lệ động lòng người. Nay, ý cười của nàng miễn cưỡng, mặt mày hơi có chút khổ sở. Phát hiện ánh mắt của Úy Trì Minh Nguyệt, nàng tránh né đi, muốn nói lại thôi.
Huynh tỷ hai bên thấy Úy Trì Minh Nguyệt chậm chạp không ngồi xuống, mỉm cười nhắc nhở vài tiếng.
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, vẫn bất động như trước. Chỉ ngước mắt nhìn về Úy Trì Tư Nghiễm ngồi trên chủ vị, cất cao giọng nói: “Ta không ngồi cùng bàn với hạ nhân.”
Hạ nhân nàng nói, đương nhiên là chỉ Địch Tú.
Địch Tú nghe được lời này, mày cụp xuống, ý cười còn tại, làm như hoàn toàn không để tâm.
Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng, buồn bực nói: “Minh Nguyệt, không thể nói bậy!”
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không thèm để ý, nhìn về phía Địch Tú, tiếp tục nói: “Người quý tự nhiên rõ.”
Địch Tú cầm lấy ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, vẫn không đáp lời như trước.
Úy Trì Tư Nghiễm đã sinh tức giận, “Minh Nguyệt! Sao có thể nói chuyện như thế với tỷ phu của con?”
“Tỷ phu?” Úy Trì Minh Nguyệt khinh thường, “Còn chưa bái đường thành thân, tính cái gì tỷ phu.”
Địch Tú nhẹ nhàng buông ly rượu trong tay ra, lúc này mới mở miệng, lại cười nói: “Tứ tiểu thư nói những câu đầy thâm ý, Địch mỗ ngu dốt, tứ tiểu thư có thể nói rõ được không?”
“Được. Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa.” Úy Trì Minh Nguyệt nói, “Hôn sự này, ta không đồng ý!”
Không đợi Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng, Địch Tú đã nhân tiện nói: “Tứ tiểu thư, hôn nhân đại sự từ trước đều theo lệnh cha mẹ. Địch mỗ bạc mệnh, không cha không mẹ. Được trang chủ nâng đỡ, có được hôn sự này. Xin hỏi tứ tiểu thư, dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
“Không dựa vào cái gì cả. Dù sao ta cũng không đồng ý. Ngươi không xứng.” Úy Trì Minh Nguyệt nói như thế.
“Minh Nguyệt, con quá làm càn!” Úy Trì Tư Nghiễm cuối cùng không kiềm chế được lửa giận, mở miệng răn dạy.
“Người làm càn là hắn!” Úy Trì Minh Nguyệt nâng tay, chỉ vào Địch Tú, “Toàn bộ trên dưới trang, ai không biết phẩm tính người này. Phụ thân để tay lên ngực tự hỏi đi, gả nhị tỷ cho hắn, thật sự thích hợp sao?”
“Ngươi……” Úy Trì Tư Nghiễm khó thở, nhất thời nghẹn lời.
Địch Tú nghe xong, đứng dậy, đi tới trước mặt Úy Trì Minh Nguyệt, mở miệng nói: “Nếu tứ tiểu thư có gì bất mãn, trút lên Địch mỗ là được rồi. Trang chủ dù sao cũng là phụ thân ngài, kính xin tứ tiểu thư chú ý lời nói của mình, đừng làm mất thân phận.”
Úy Trì Minh Nguyệt lơ đễnh, “Ta nói có lý, quang minh chính đại, có gì là mất thân phận?” Nàng nhìn lướt qua đám người trong sảnh, khinh miệt nói, “Mất thân phận, là đám người tự xưng là anh em này!”
“Tứ muội!” Lúc này, Úy Trì Thái Ngọc đứng dậy, rưng rưng khuyên nhủ, “Muội đừng nói……”
“Nhị tỷ, tại sao tỷ lại đồng ý hôn sự này? Tỷ thật sự nguyện ý gả cho tên tâm ngoan thủ lạt này sao?!” Úy Trì Minh Nguyệt hỏi lại.
“Ta………..” Úy Trì Thái Ngọc thần sắc đau đớn kịch liệt, muốn nói lại thôi.
Địch Tú thấy thế, khẽ than một tiếng, “Tứ tiểu thư, hình như ngươi cùng Địch mỗ có chút hiểu lầm.”
“Ta với ngươi không quen, ở đâu ra hiểu lầm.” Úy Trì Minh Nguyệt nói, “Nhưng mà, nhị tỷ ta vốn đã gả cho Trần gia đại công tử, Trần gia lại một đêm bị diệt môn, việc này có liên quan đến ngươi chăng?”
Địch Tú nghe vậy, cúi đầu cười, “Không có bằng chứng, tứ tiểu thư là những lời nhàn thoại ở đâu chăng?”
“Trần gia diệt môn, ngươi mới có cơ hội cưới nhị tỷ của ta. Chuyện này, ngươi được lợi nhất, không phải sao?” Úy Trì Minh Nguyệt đúng lý hợp tình.
Địch Tú thu lại ý cười, lông mày nhíu lại, hơi có phần bất mãn, “Tứ tiểu thư, Địch mỗ vẫn là câu nói kia, không có bằng chứng, đừng vội nói nhảm.”
Úy Trì Minh Nguyệt không hề sợ hãi nhìn thẳng hắn, nói: “Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ. Muốn kết hôn với nhị tỷ ta, ngươi nằm mơ!”
Địch Tú nhìn nàng, nói từng chữ: “Tứ tiểu thư tự trọng.”
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, cười nói: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Địch mỗ không dám.”
“Còn chuyện ngươi không dám sao?”
“Địch mỗ nói lại lần nữa, không có bằng chứng, đừng vội nói lung tung.”
Trong lúc nói tới nói lui đó, Úy Trì Minh Nguyệt càng tức giận hơn, bật thốt lên lời: “Trừ ngươi ra còn ai vào đây, chẳng lẽ ngươi muốn nói nhị tỷ ta ái mộ ngươi, tự mình diệt cả nhà phu quân sao……”
Nàng còn chưa dứt lời, Địch Tú nâng tay, tát nàng một cái.
Úy Trì Minh Nguyệt đâu ngờ hắn có gan như vậy, kinh ngạc một lát. Nàng kịp phản ứng, dĩ nhiên là khó thở, nâng tay tát lại hắn một cái.
Nhưng mà, nàng còn chưa đụng tới khuôn mặt hắn, đã bị hắn nắm lấy cổ tay.
Úy Trì Minh Nguyệt lại càng phẫn nộ, mở miệng trách mắng: “Lớn mật! Làm càn! Người đâu!”
Mặc dù nàng la lên như thế, lại không ai đáp lại. Nàng ngước mắt, chỉ thấy người hầu hai bên vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như trước, đều đứng tại chỗ, đối với việc trước mắt làm như không thấy. Nàng lập tức hiểu ra, người trong phòng này, đều là thủ hạ của Địch Tú. Cho dù hôm nay nàng bất mãn như thế nào, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nàng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình. Nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm cổ tay của nàng, lạnh lùng nói: “Cánh tay phải này, ta phế định rồi.” Nàng dứt lời, hất tay hắn ra, phẫn nộ rời đi.
……..
Nghe xong Úy Trì Minh Nguyệt nhớ lại, Mai Tử Thất nhíu mày thở dài, nói: “Tiểu Tứ a, ta có thể nói là do ngươi tự tìm lấy không?”
“Tiên sinh!” Úy Trì Minh Nguyệt rống giận một tiếng.
Mai Tử Thất bịt lỗ tai lại, gật đầu, “Rồi rồi rồi, ngươi đúng ngươi đúng.”
Úy Trì Minh Nguyệt mới thuận hạ khí, căm giận nói: “Cho nên, yêu thích ta cái gì, nhất định có trá! Hừ!”
Mai Tử Thất vuốt vuốt chòm râu của mình, cười đến hàm ý sâu xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...