Nghiêm Trạch chống tay lên bệ thành, hạ lệnh ngừng công kích, lớn giọng nói với người cầm đầu đám thanh niên:
“Đã đến đây, chắc cậu hiểu rõ Nghiêm gia là gì, đám người các cậu có đủ khả năng thắng hay không. Tuy rằng tôi không cho các cậu thứ các cậu muốn, nhưng trước khi chết không kịp hưởng thụ thì các cậu cố để làm gì?”
“Chủ nhân đã hứa, nếu chúng tôi chết, những người khác sẽ được sống. Trước khi tới đây, chúng tôi đã không còn sợ các người nữa rồi.” Người cầm đầu ánh mắt cứng rắn, hất mặt không chút e sợ đáp.
“Vậy sao?” Nghiêm Trạch nhếch môi: “Hắn có thể đảm bảo, nhưng ta thì không. Nghiêm gia không vị tha như vậy.”
Ánh mắt Nghiêm Trạch trở nên lạnh lẽo, tựa hồ hắn đã nói sẽ làm như vậy, sát khí đó dọa cho đám thanh niên đứng cách đó mấy trăm mét hoảng hồn. Người cầm đầu thoáng lộ ánh mắt hoảng hốt, sự bất an này cho thấy họ đã quá tin tưởng Lex mà xem thường Nghiêm gia.
Vừa hay vẻ mặt đại biến này lọt vào tầm mắt ba người Nghiêm Trạch, Nghiêm Giác Siêu và Tạ Bân. Trong một khoảnh khắc đã giúp họ kéo dài thời gian và khiến cho đám thanh niên phân tâm. Một đoàn quân Nghiêm gia đã được điều động, ẩn nấp vào những vị trí then chốt.
Trước khi điều quân, Tạ Bân đã kịp hạ lệnh: “Chỉ được dùng súng gây mê. Danh dự của Nghiêm gia, vẫn chưa đến lượt đám ranh con này phá hủy.”
Bên kia thượng đài, sau khi nhận lệnh của Nghiêm Trạch. Hắc Báo đã một tay kéo Tư Mạn từ xe dưỡng thương lên trên thượng đài. Quả nhiên là độc tố loại một làm khó cho danh y Hắc Miêu, thời gian như vậy cũng không thể giúp Tư Mạn chuyển biến nhanh chóng, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ thiếu sức sống hằn lên trên đôi mắt đã đỏ ngầu của cô.
“Bỏ tay cô ta ra.” Đương lúc Hắc Báo kéo tay Tư Mạn, giọng nói sắc như lưỡi gươm kèm theo hàn khí vang lên, khiến Hắc Báo vô thức mà buông tay. Thực ra là vì Tư Mạn đi không nổi, sợ mất thời gian. Hắc Báo mới có chuyện kéo cô bằng cách này. Chỉ là không ngờ tới, hành vi này có thể khiến chủ thượng không hài lòng.
Bàn tay Hắc Báo vừa buông, Tư Mạn mất đà chực ngã xuống, vừa trúng độc, lại vừa bị Hắc Miêu lấy vài mẫu máu, tiêm vài liều thuốc, ngay cả sức trâu cũng không thể trụ nổi.
Cho nên cô đã chuẩn bị tâm lý ngất đi thì bất ngờ rơi vào lồng ngực rộng lớn, mùi hương nam tính quen thuộc vây lấy cô. Cánh tay cứng như gỗ, lại vững chắc như chống được cả thế giới bế sốc cô lên tay. Giọng uy hiếp:
“Bây giờ là việc của em, không được ngủ!”
Nghiêm Trạch biết rõ, Hắc Miêu đã tiêm thuốc an thần cho Tư Mạn dễ bề xử lý, chỉ là không ngờ đến lúc này lại phải dùng đến cô, cho nên chỉ còn cách ép cô phải tỉnh táo.
Mi mắt trĩu nặng như chực khép lại của Tư Mạn nghe câu nói kia miễn cưỡng phải mở ra, hơi thở cô yếu ớt phả lên cổ hắn thều thào:
“Năm phút thôi, tôi muốn ngủ một lát.” Nói rồi thuận tay ôm lấy cổ Nghiêm Trạch, ngả đầu sang một bên.
“Mở mắt ra cho tôi!” Nghiêm Trạch gầm gừ, tuy rằng có vẻ tức giận nhưng trong chất giọng có chút nhẫn nhịn hơn ngày thường.
“Một phút....một phút thôi cũng được.” Tư Mạn to gan lần nữa ngả giá, cô căn bản không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Mặt Nghiêm Trạch bắt đầu đen lại, cánh tay siết chặt lấy thân thể Tư Mạn như chực muốn bóp chết cô. Nếu là trước đây hắn đã thẳng tay nã một phát súng cho cô tỉnh táo rồi. Chỉ là hiện tại, hắn không cách nào ra tay như vậy.
Nghiêm Giác Siêu nhìn thấy cảnh này suýt thì sặc khói thuốc, tuy rằng tình phụ tử giữa ông và Nghiêm Trạch không được tốt, nhưng chí ít ông cũng hiểu rõ đứa con cục mịch như cục đá của ông vốn không hề nhượng bộ trước bất cứ ai, đặc biệt là phụ nữ. Ông còn nghĩ Nghiêm Trạch so với cục đá chí ít cũng là xúc phạm cục đá, Nghiêm Trạch cục cằn và tàn nhẫn hơn cả ông. Một khi hắn tuyên bố không được ngủ, kẻ khác chớp mắt cũng không dám chứ đừng nói trả treo năm phút mà nằm lên ngực hắn như vậy.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ e cho tiền ông cũng chẳng tin.
Hoang đường, thật quá hoang đường.
Tạ Bân đứng bên cạnh, giả bộ lấy tay che miệng cười, nhích tới hai bước đứng bên cạnh Nghiêm Trạch đang quạu mặt nhìn Tư Mạn ngủ ngon lành trong lòng hắn mà nói:
“Chủ thượng, tiểu thư xem ra đã giải được bốn phần độc tố, sắc mặt đã hồng thuận hơn. Ta nói thật ngài cũng thật là tài tình, sao lại có được con mèo giữ nhà lại giỏi y thuật như Hắc Miêu chứ, độc của Kỷ gia nhanh vậy đã giải được. Độc đó nghe nói là hàng hiếm lại còn....”
Tạ Bân chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Nghiêm Trạch phóng tới liền cứng họng, cười xuề hai tiếng, lấy trong túi ra một lọ nhỏ đựng hai viên thuốc, nghiêm chỉnh dâng lên Nghiêm Trạch:
“Bẩm, đây là thuốc giải, tình thế cấp bách, mời chủ thượng hạ ban cho tiểu thư.”
Nghiêm Trạch không nói thêm lời nào, đặt Tư Mạn lên chân, lấy viên thuốc từ trong tay Tạ Bân, không cần suy nghĩ và lập tức bỏ vào miệng Tư Mạn kèm theo một cốc nước, ép buộc cô phải nuốt xuống trong lúc đang ngủ ngon khiến cô sặc sụa mà tỉnh giấc.
“Cái đó....chủ thượng, ngài không sợ Bân lại đưa độc cho Bối tiểu thư sao?”
Nghiêm Trạch nhận lấy thuốc mà không cần suy nghĩ, hoàn toàn tin tưởng thuốc mà Tạ Bân đưa cho, tin tưởng chẳng phải là điều tối kỵ sao?
“Vì nó biết tôi luôn mang thuốc độc, còn cậu luôn mang thuốc giải độc, chỉ trừ khi tôi đưa, nó mới không tin.” Nghiêm Giác Siêu rít một hơi thuốc, lãnh đạm đáp.
Tạ Bân nghe vậy chỉ cười nhẹ, nhìn thấy Tư Mạn đã mở mắt, sắc mặt có chút tỉnh táo liền linh động nhắc nhở:
“Bối tiểu thư nghe đồn là xạ thủ bắn chim tầm xa, có hay chăng ở đây trổ tài cho Bân thường thức được hay không?”
Tư Mạn đang thiu thiu chưa tỉnh táo, còn níu lấy vạt áo Nghiêm Trạch lấy lại chút cảm giác, nghe câu nói này của Tạ Bân, kèm theo viên thuốc kia có sự kích thích không hề nhẹ, phút chốc đã khiến cô tỉnh táo đến mười phần, tròng mắt liền mở lớn:
“Kẻ nào đồn đại ác mồm. Bối Tư Mạn này đâu phải thợ săn đâu mà phải đi bắn chim? Tôi vốn là E...” Nói đến đây, Tư Mạn phút chốc cứng họng, đôi mắt linh động ngẩng lên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo dò xét của Nghiêm Trạch thì không khỏi rùng mình. Suýt chút nữa cô đã nói ra thân phận thật rồi.
“Sao cơ? Bối tiểu thư nói gì cơ? Cô là cái gì?” Tạ Bân vén hết tóc mai, chỏng tai lên nghe Tư Mạn nói, tựa như đoán được câu cuối cùng của cô là thiên cơ bất khả lộ càng khiến Tạ Bân thêm phần tò mò.
“Tôi...bắn chim thuê, là bắn chim thuê thôi.” Tư Mạn lắp bắp một hồi mới rặn ra được câu nói không đầu không đuôi.
“Nói đủ chưa?” Nghiêm Trạch xem chừng đã mất hết kiên nhẫn, liền hạ giọng.
“Anh muốn tôi làm gì?” Nhận ra tình hình căng thẳng lúc nhìn xuống bên dưới, Tư Mạn rõ Nghiêm Trạch không chỉ đem cô lên đây để ngắm cảnh, chính là để cô thực hiện nhiệm vụ với vai trò là người của Nghiêm gia. Cho nên cô vội vàng chỉnh đốn lại tướng tá, nghiêm túc dò hỏi.
Nghiêm Trạch hạ lệnh cho người chuẩn bị một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn, đặt ở ngay cạnh bờ tường, điều chỉnh góc nhắm đến một hướng đã định, giọng nói lành lạnh lại vang lên:
“Tự mình hoàn thiện tâm nguyện của em.”
Tư Mạn có chút không hiểu, lật đật tiến về phía khẩu súng bắn tỉa sáng bóng uy nghiêm đứng dưới ánh nắng mặt trời, dáng vẻ oai phong của nó thật cuốn hút, đủ để quyến rũ một tay súng như Tư Mạn.
Mê mẩn một lúc, cô mới chịu đặt mắt lên ống nhắm, nheo mắt hướng thẳng nơi tầm ngắm.
Cách đó không xa, bóng dáng người đàn ông cao lớn, âu phục màu trắng tinh khôi không chút bụi bẩn, mái tóc đầu đinh chỉ dài hai cm, khuôn mặt chữ điền nhưng lại rõ nét, sống mũi cao thanh mảnh, đôi mắt đen láy lại tràn ngập sát khí, và đặc biệt là khí chất của người này như một tên ác quỷ khát máu.
Bộ đồ hắn đang mặc và khí chất bức người kia hoàn toàn trái ngược nhau. Vẻ bề ngoài tuấn tú lại hoàn toàn đối lập với đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt không chút ý cười kia.
Tất cả những điều này càng khiến cho ánh mắt kẻ xung quanh trở nên mơ hồ, rõ ràng nhìn thấy một nam nhân tuấn lãng, nhưng ai cũng đều rõ đó là quỷ đội lốt người.
Tay hắn nhuốm máu, vạn người kính phục.
Lex.
Bàn tay đang đặt trên súng của Tư Mạn thoáng run rẩy, đập vào mắt cô là khuôn mặt thư thái thưởng trà của Lex, hắn càng ung dung, bàn tay cô càng không ngừng run rẩy, ngay cả ánh mắt cũng đã hằn lên những tia đỏ. Sắc mặt cô đại biến chỉ chưa đầy hai giây.
Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân và Nghiêm Trạch nhìn rất rõ biểu hiện này của Tư Mạn. Đây không chỉ là biểu hiện của một người sợ khí chất người khác mà nên mà là một sự kết hợp giữa yêu và hận.
“Bối tiểu thư quen biết Lex?” Kết quả Tạ Bân nhịn không được cất giọng.
Hơi thở Tư Mạn bắt đầu trở nên gấp gáp, cô không đáp lời Tạ Bân, mà run rẩy giữ chặt lấy khẩu súng. Ngàn vạn lần cô không thể ngờ, ngày hôm nay, chính tại nơi này, ông trời lại cho cô cơ hội để xuống tay với hắn.
Lex, kẻ mà cô căm thù đến tận xương tủy.
Thế nhưng, ngoài run đến mức không giữ chặt được nòng súng, Tư Mạn căn bản không thể làm gì thêm. Đúng lúc này, bàn tay run rẩy vương đầy mồ hôi của cô bị một bàn tay cứng rắn to lớn nắm lấy, bóp chặt. Chặt đến mức có thể khiến xương của cô gãy ra từng phần.
“Đau!”
Nhịn không được mà kêu lên, Tư Mạn vội rụt tay khỏi bàn tay của Nghiêm Trạch nhưng không cách nào thoát được. Bàn tay của hắn như gọng kìm, chỉ chực muốn bẻ gãy tay cô.
“Bàn tay này là để bóp cò, nếu không thể làm được, tôi bẻ gãy nó giúp em.” Giọng nói đầy sát khí không chút nhân nhượng của Nghiêm Trạch như một phát tát vào mặt Tư Mạn, khiến cho cô thêm phần tỉnh táo.
Cô bây giờ là người của Nghiêm Trạch, mọi công việc của cô đều do hắn quyết, nếu cô không làm được mà trở thành kẻ vô dụng, hắn sẽ không cần cô nữa mà hủy hoại cô. Sao cô có thể quên điều này.
Chỉ là Tư Mạn không biết, nguyên do ánh mắt cô thay đổi khi vừa nhìn thấy Lex mới chính là nguyên nhân chính yếu khiến sát khí quanh thân Nghiêm Trạch tăng lên gấp bội.
“Tôi làm được!” Tư Mạn gào lên: “Độc còn chưa hoàn toàn giải hết, tay tôi vẫn còn run chưa thể nhắm bắn, tôi cần thời gian.”
Nghiêm Trạch buông tay cô ra, ấn cô ngồi xuống, buộc cô lần nữa nhắm bắn. Bàn tay bị hắn bóp đến đau điếng của cô tạm thời tê liệt, hắn giúp cô đặt ngón trỏ vào cò. Cất giọng, chất giọng trầm khàn lại lạnh lẽo như hơi thở quỷ vương khiến da đầu cô tê dại:
“Tôi cho em hai mươi giây trấn tĩnh và mười giây để nổ súng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...