Nơi mặt trời ấm áp phủ kín vạn vật, ngay tại trung tâm thủ đô Tokyo. Toà thị chính cao cao tại thượng, được tạo thành từ khối kiến trúc mạnh mẽ phái Gothic Châu Âu, ngạo nghễ đứng giữa đất trời phản chiếu ánh dương qua lớp của kính.
Trước cổng toà thị chính, hai hàng người mang âu phục đen chỉnh tề xếp hàng ngay ngắn. Hành lễ cúi chào Ojigi với góc cúi bốn mươi lăm độ.
Người được đặc biệt nhiều người cúi đầu như vậy là một người phụ nữ thân phục Kimono truyền thống màu đỏ với những viền hoa đào. Lớp lụa phản chiếu óng ánh dưới mặt trời càng tăng lên làn da trắng nõn, ôm lấy thân hình ngọc ngà quý phái. Mái tóc đen búi cao được cố định bằng một chiếc kẹp hình chiếc lá. Khuôn mặt người phụ nữ không còn trẻ, đã tầm tuổi trung niên. Một vài nếp nhăn ẩn hiện sau đuôi mắt nhưng vẫn không thể che dấu một nhan sắc mỹ miều.
Đôi môi được tô đậm bởi sắc son đỏ khẽ dãn ra một nụ cười hiền từ, nâng một tập tài liệu được bọc trong túi gọn gàng lên ra vẻ lo âu:
"Làm khó mọi người rồi."
Nghe người phụ nữ lên tiếng, đám người âu phục lập tức đáp lời, lễ độ nói:
"Được hỗ trợ vì dự án của phu nhân là niềm hân hạnh của phòng tài chính." Trưởng phòng tài chính nâng một chiếc vali lên. Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu, bàn tay khả ái đón lấy chiếc vali, khe khẽ nói:
"Việc tốt hôm nay, tôi sẽ nói cho ngài Thống Đốc biết. Mọi người đã vất vả rồi."
Đám người âu phục nghe vậy, ánh mắt liền phát sáng, lần nữa cúi gập người.
"Được phu nhân cùng ngài Thống Đốc để tâm là vinh hạnh của phòng tài chính."
Người phụ nữ mỉm cười ý vị, bước chân ngọc ngà nhẹ nhàng bước đến một chiếc xe sang trọng. Một người phụ nữ mang trang phục vệ sĩ từ trên xe bước xuống, mở cửa đón vị phu nhân kia lên xe. Trước khi cửa đóng lại, vị phu nhân còn không quên đưa tay nhẹ nhàng vẫy hai cái.
Thong dong lãnh đạm, lại cao quý khó chạm vào, khiến cho đám người kia càng thêm cung phục cúi đầu:
"Cung tiễn phu nhân!"
Chiếc xe sang trọng nổ máy rồi từ từ lướt đi, biến mất nơi con đường tấp nập.
"Quả nhiên là phu nhân ngài Thống Đốc, khí chất tao nhã lễ độ như vậy, thực ghen tỵ." Một người trong đám âu phục nhìn theo bóng xe lên tiếng.
"Người ta là phu nhân, ngay cả đầu tư kinh doanh cũng ra tay rất hào phóng." Trưởng phòng tài chính nhìn hợp đồng trong tay không khỏi cảm thán.
"Một khoản đầu tư lớn như vậy cũng không cần ngài Thống Đốc ra mặt mà tự mình làm, đúng là lời đồn phu nhân chỉ là bình hoa bên cạnh ngài Thống Đốc chỉ là lời đồn."
"Đúng đúng, nói năng nhẹ nhàng lại sắc sảo như vậy, bình hoa là bình hoa thế nào?"
...
Cứ như thế mỗi người đỡ một lời cho đến khi một chiếc xe khác đỗ xuống ngay trước cổng toà thị chính. Nhận ra xe quan, đám người phòng tài chính lập tức cúi đầu.
"Ngài Thống Đốc! Phu nhân!"
Một người trong đám người lúc nãy cả kinh lên tiếng. Mắt không rời khỏi người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông già béo bước xuống xe.
Người phụ nữ kia đích thị là vị phu nhân vừa rời đi chưa đầy ba phút. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể thay trang phục Kimono cổ điển thành một bộ váy dạ hội, lại đi ngược đường nhanh như vậy?
"Mấy người đây là làm sao? Có chuyện gì lại nhìn phu nhân ta như vậy?" Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đám người kia, Thống Đốc không vui nói.
"Thưa...vì phu nhân trở lại hơi sớm nên chúng tôi bất ngờ, sinh ra mạo phạm..." Trưởng phòng lên tiếng.
"Tôi trở lại sớm? Đây là có ý gì?" Vị phu nhân lên tiếng.
Trưởng phòng tươi cười nói: "Phu nhân trêu đùa chúng tôi rồi, cách đây một tiếng đồng hồ. Phu nhân còn cùng chúng tôi ký giao dịch tài sản cơ mà."
"Giao dịch tài sản?" Thống Đốc cùng Phu nhân kinh ngạc nhìn nhau.
"Ngài Thống Đốc vừa đón tôi từ Osaka lên, một tiếng trước còn ở trên xe. Nào có chuyện ký giao dịch tài sản?" Vị phu nhân đáp trong nghi hoặc.
“Đúng là vậy. Ở đây có hiểu lầm gì chăng?” Thống Đốc lên tiếng khẳng định.
Khuôn mặt của đám người kia bắt đầu có chuyển biến rõ rệt. Trưởng phòng thu lại trấn tĩnh, vội vàng lật hợp đồng, trưng ra trước mặt hai vị kia:
“Đây rõ ràng là chữ ký của phu nhân, có cả thẻ ngành của ngài Thống Đốc đưa ra đảm bảo. Sao có thể...”
Vị phu nhân kia chụp lấy bản hợp đồng. Trên đó quả nhiên là chữ ký của bà cùng thẻ ngành của Thống Đốc, hợp đồng này có giá trị lên đến mấy tỷ. Phu nhân thoáng chốc mặt đã cắt không còn giọt máu:
“Không phải tôi.” Lại nhìn Thống Đốc: “Không phải em, ngài biết, em sẽ không có lá gan vay một khoản lớn như vậy....”
“Phu nhân nói gì vậy....Vừa nãy phu nhân còn hứa sẽ nói và lời tốt đẹp...” Trưởng phòng tài chính cùng đám người tái mét mặt, miệng run run: “Không...không lẽ người đó...là giả?”
Thống Đốc nhíu mày một cái, giằng lấy hợp đồng, lật lui lật tới coi thật kĩ. Bất ngờ, một tờ giấy nhỏ được cắt thành hình thiêu thân rơi ra.
Thống Đốc hít sâu một cái, mới run run cúi người nhặt lấy tờ giấy thiêu thân đó lên, ở giữa cánh có ghi một hàng chữ nhỏ:
“Ai mạnh như hổ, bướng như dê, tham như sói, cứng đầu không thể sai khiến được, đều chém tuốt. Là ta thay trời hành đạo. Ngài Thống Đốc đã đủ hứng thú hay chưa? – Ephemera.”
Bàn tay to béo của Thống Đốc run run, khuôn mặt béo thịt tím tái dậm chân một cái rống lên:
“Ephemera!!! Tao sẽ tìm ra mày!!!!”
----
Vị phu nhân mặc Kimono lúc nãy từ khi nào đã cùng nữ vệ sĩ kia chuyển sang một chiếc Mazda RX7 màu xám, chiếc xe sáng bóng, chói lọi như một quả cầu bạc lướt trên đại lộ thủ đô xa hoa không kém phần cổ điển của đất nước Nhật Bản.
Ở ghế sau, bộ Kimono bó chặt soạt một tiếng liền rơi xuống, lộ ra thân hình gọn gàng kiều diễm. Bàn tay linh hoạt kéo một lớp da từ chiếc cổ trắng ngần. Một động tác nhẹ nhàng đã kéo đi mặt nạ da người rời khỏi khuôn mặt kia. Lộ ra dung nhan như ngọc của một cô gái đôi mươi.
Đôi mắt trong như một giọt sương sớm, con ngươi đen linh hoạt. Mũi thanh gọn, đôi môi cong kiêu ngạo. Ngũ quan đủ để tạo nên một tuyệt thế giai nhân.
Nữ vệ sĩ ngồi phía trước nhìn người đằng sau vô tư thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái thì cười nhẹ:
“Tư Mạn, phi vụ này của chị đủ để tiêu xài suốt mấy năm. Không lẽ định nghỉ hưu sớm?”
Tư Mạn xõa mái tóc được búi cao xuống, lấy chiếc kẹp hình chiếc lá kia gọn gàng buộc lấy một ít tóc sau đầu đáp:
“Hiểu Khiên à, chị đã cật lực làm việc suốt mười năm nay, đến lúc phải nghỉ ngơi một thời gian sẽ sớm trở lại, sao em lại nỡ kêu chị về hưu hả?”
Hiểu Khiên giảm tốc, để chiếc xe chậm rãi như có như không lướt đi, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị đã đắc tội đến Chính Phủ năm nước lớn, còn có vài tổ chức xã hội đen vẫn đang truy lùng chị. Vậy mà chị còn nhởn nhơ như không có gì, em thật phục chị đấy.”
Tư Mạn cười cười, mở vali kiểm tra một đống tiền còn mùi mới được gói cẩn thận đáp: “Chị không liều thì làm sao tồn tại trong giới này được. Ephemera này làm được thì trốn được, giỏi thì đến đây mà bắt chị.”
“Chị thật là...” Hiểu Khiên bất lực lắc đầu: “Trên thế giới này, ngoài em ra còn có ai có thể biết được dung nhan thật của chị chứ. Đến khi nào chị mới truyền thụ thuật hóa trang cho em đây?”
Tư Mạn đóng vali, mở bọc ghế, lộ ra một khoảng trống nhỏ chứa hai cái vali khác, cô thuận tay nhét thêm chiếc vali kia vào rồi đóng lại, thong thả tựa vào ghế đáp:
“Thuật hóa trang này chị cũng rất muốn truyền thụ cho em, chỉ là năm đó chị đã hứa với thầy, sẽ không bao giờ dạy cho người khác. Em biết rõ chị rất coi trọng chữ tín. Không thể phá bỏ lời hứa này với người thầy chị quý trọng nhất được.”
“Em biết ngay mà. Câu này chị đã nói mấy năm rồi, không chán à?” Hiểu Khiên bĩu môi ra vẻ giận dỗi.
“Em đã biết rõ câu trả lời là như vậy, hỏi hoài không chán à?” Tư Mạn lười biếng nằm dài đáp.
Hiểu Khiên nhún vai ra vẻ không quan tâm nữa. Cô biết rõ Tư Mạn trọng tình trọng nghĩa như thế nào. Bao năm qua, dùng đủ mọi cách cũng không thể khiến Tư Mạn mở miệng.
“Còn phi vụ của em thì sao? Kế hoạch làm gián điệp như thế nào rồi?” Tư Mạn mở hộp nhỏ bên cạnh cửa, lấy ra một thanh chocolate, vừa nhai vừa hỏi.
Bóng lưng Hiểu Khiên hơi cứng lại, lặng yên hồi lâu mới đáp: “Đây có lẽ là vụ cuối cùng của em.”
“Ý gì?” Tư Mạn nhíu mày, cô em gái này sao lại nghiêm túc như vậy?
“Tư Mạn, năm đó chị nợ em, có phải là sau này, dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ tìm cách trả cho em đúng chứ?” Hiểu Khiên không quay đầu, chỉ lặng lặng lái xe. Chất giọng có chút trầm xuống.
“Bất cứ chuyện gì em yêu cầu. Chị sẽ thực hiện.” Tư Mạn nhận ra Hiểu Khiên hôm nay có gì đó không ổn. Hiểu Khiên và cô năm mười hai tuổi đã trốn khỏi tổ chức gián điệp. Hơn mười năm qua, cả hai đều nương tựa vào nhau mà sống, tuy không có máu mủ, nhưng đối với Tư Mạn, Hiểu Khiên chính là em ruột của cô. Người hiểu rõ Hiểu Khiên nhất vẫn là cô. “Không phải, em tính làm chuyện gì liều lĩnh đấy chứ?”
Bả vai Hiểu Khiên hơi run, tựa như bị nói trúng, cô cười gượng đáp:
“Chị nghĩ nhiều quá rồi, lá gan của em đâu có lớn như chị.” Nói rồi lập tức rồ ga, tăng hết tốc lực phóng về ngoại ô, lách qua từng chiếc xe trọng tải trên đường không chút biến sắc.
Tư Mạn ngồi sau, thất kinh đóng chốt dây an toàn, xanh mặt nhìn đường hun hút biến mất. Tốc độ kinh người, tay đánh vô lăng điêu luyện như diễn xiếc, thành công khiến Tư Mạn sợ xanh mặt.
Chết toi, cô em Hiểu Khiên của cô mỗi lần tâm trạng bối rối đều đặc biệt thích liều mạng với thần tốc độ. Mà cô thì nào dám lên tiếng ngăn cản, phá hoại tâm trạng đua tốc độ của Hiểu Khiên không khác gì muốn đi uống trà cùng tử thần.
Chết tiệt, chiếc xe này cô vừa mua chưa lâu, những chiếc cũ đã bị Hiểu Khiên phá tan nát rồi. Không phải lần này lại bắt cô mất công mua chiếc khác nữa chứ.
Két!!!
Chiếc xe yêu kiều, sang trọng nhanh như một tia chớp kêu lên một tiếng liền dừng lại bên một tòa nhà cao ốc. Hiểu Khiên cởi dây an toàn quay đầu nhìn Tư Mạn đang điều hòa nhịp thở vì cuộc đua vừa nãy nói:
“Cảm ơn chị đã cho em đi nhờ.” Nói rồi liền nhảy xuống xe, vội vàng rời đi.
“Khoan đã! Hiểu Khiên!” Tư Mạn bước vội xuống xe, muốn tóm Hiểu Khiên lại nói vài câu nhưng Hiểu Khiên đã bước vào tòa nhà, còn không quên quay đầu vẫy tay chào cô: “Em sẽ trở lại.”
Tư Mạn đứng giữa đường phố lớn tấp nập người qua, lặng mình nhìn bóng Hiểu Khiên khuất sau cánh cửa lớn. Trong lòng liền nổi lên dự cảm không lành.
Cứ như rằng đây là lần cuối chị em họ hội ngộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...