Biết được Ngẫu thần lai lịch đặc biệt, trong điện khách lui tới khá đông. Thái Thường hễ vừa nghe tiên đồng trong điện báo lại có đại tiên, tiểu tiên nào đến thăm liền biến thành sợi bấc co lại trong đèn.
Tuy nói nàng lớn nhỏ cũng là đồng loại nhưng dù đầu óc có ngốc cũng hiểu trong thần điện vô duyên vô cớ nuôi một tiểu tiên nữ chỉ sợ là bị người nhà chỉ trích. Điểm này Thái Thường vẫn phải tự biết rõ. Mỗi lần thấy Ngẫu thần ra ngoài đón khách, nếu nàng tránh không kịp thì sẽ biến hóa bỏ chạy ra hậu viên ăn hạt sen.
Ở gần nửa năm, thức ăn trong điện này quả thật không ngon, mỗi bữa đều là canh suông ít nước, làm nàng đem nửa vườn hạt sen ăn hết. Vừa ăn hạt sen còn vừa nghĩ, cô gái đêm hôm đó vui vẻ với hắn ngược lại chưa từng gặp nữa, nếu phát hiện nàng sống nhờ ở đây liệu có ghen tuông hay không.
Tuy nhiên thượng thần này ngược lại yên tâm thoải mái dường như không thèm quan tâm chuyện lộ ngực trước mặt nàng mà cứ đi tới đi lui. Nói không chừng hắn thật sự là tên thần tiên không đứng đắn. Hắn không biết khả năng tự kiềm chế của tiểu tiên mình không mạnh, thấy xuân ý dạt dào kia thì mặt đỏ tới mang tai thiếu chút nữa làm bấc đèn thiêu cháy sao?
Quá trưa, mấy nhà tiên quân ở điện Ngẫu thần kêu gào trở về. Thái Thường bởi vì bọn họ ăn tiệc trưa mà phải núp trong cây đèn ngủ nửa ngày, khi vừa tỉnh lại bụng đói đến mức kêu ộc ộc. Nàng ở đây tu hành khác không học được, trái lại bản lĩnh chống đói lại luyện thành không ít. Ngay cả tiên nga trong điện cũng khoác lác khen nàng: “Tiên tử, gương mặt người gầy nhiều lắm đó! Không còn là trăng rằm lớn nữa mà biến thành mâm bạch ngọc.”
Mâm bạch ngọc thì mâm bạch ngọc, không phải cũng trắng như trăng rằm sao?
Thái Thường từ cây đèn trong bò ra ngoài, đám thượng thần đáng giận ngay cả miếng vụn thịt cũng không để dành cho nàng chỉ còn mỗi cái mâm nhỏ là sạch sẽ.
Nàng lắc lắc hồ lô rượu vài cái, vẫn còn có thể rót ra một chén, điều này làm Thái Thường có chút mừng rỡ: chưa ăn mượn rượu nhét bụng thôi, tiếp tục như vầy mặt của nàng không chừng thật sẽ gầy thành trăng khuyết
Một chén rượu xuống bụng, Thái Thường chợt cảm thấy thể lực tăng mạnh, thật là có cảm tình với tiên gia nào cất được rượu cực phẩm này, chả trách nàng được bay từ Thiên cung đến tiệc mừng thọ Vương Mẫu thượng nếm một lần.
Bước liêu xiêu ra khỏi điện, không ngờ rượu này quá mạnh cộng thêm trong bụng trống trơn, chưa đầy một lúc Thái Thường lập tức choáng váng muốn ngủ gật. Trong giấc ngủ cảm thấy có thứ gì đó nâng nàng lên, lót dưới người nàng. Thái Thường không tỉnh lại, chỉ liếm nước miếng nơi khóe môi tiếp tục ngủ.
Không biết tới giờ gì Thái Thường mới tỉnh, xoa xoa con mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, nhìn qua bên người đột nhiên nàng thấy một củ sen trăng trắng, mềm mềm, mọng nước và mập mạp!
Thái Thường thoáng chốc vui mừng tung tăng như chim sẻ, củ sen này đúng là có thể no bụng hơn so với hạt sen nha! Mới vừa vui mừng đứng lên suýt nữa thì ngã ngay đơ xuống. Hóa ra chỗ nàng mới vừa ngủ nếu không phải có củ sen lót chỉ sợ tiên căn của nàng đã sớm vì ngâm mình ở trong đầm nước kia mà hương tiêu ngọc vẫn.
“Ôi ôi…củ sen, ngươi thật là tốt.” Thái Thường nằm lên trên thân củ sen một lần nữa, nhè nhẹ vỗ về thân thể bóng loáng của nó: “Ta mới vừa nghĩ xấu muốn ăn ngươi, ngươi lại còn cứu ta, ôi …”
Thái Thường không đầu óc, hoàn toàn đem chuyện nguyên thần Hào Hành là cái gì quên sạch không còn một mống .
“Đúng rồi… Ngươi vừa mập lại vừa trắng như vậy, hình dáng trông khá giống ta nếu lỡ như ta xấu xa ăn ngươi một miếng chắc ngươi sẽ không giận đâu?”
Thái Thường cố gắng nuốt nước bọt, củ sen trắng ẩm ẩm ướt ướt trước mắt quả thực quá hấp dẫn. Nếm một cái nhất định là giòn tan ngon miệng, hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng mới khoan khoái làm sao!
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng lướt qua bề mặt củ sen sáng bóng, nhịn không được liếm một cái. Ừm! Vỏ và mùi vị đều tốt như vậy! Ôi ôi thật là muốn cắn một cái!
“Củ sen ơi củ sen, ta biết ngươi là củ sen cứu mạng của ta, ta chỉ nhẹ nhàng cắn ngươi một miếng nhỏ được không? Ta đây hơn phân nửa sắp phải biến thành quỷ chết đói, nếu không ngươi vừa rồi cứu ta cũng chỉ là uổng công, thấy thế nào?”
Thái Thường thấy củ sen trắng này có vẻ hào phóng, cười ngốc ngốc nói: “Trước tiên ta lau lau ngươi từng cái một, chỉ cắn ngươi một cái nhỏ thôi.”
Nàng nâng váy, nhẹ nhàng đem củ sen lấm nước bùn rửa sạch, ngay cả phần rễ cây dưới nước cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi. Tuy nhiên lúc lau lau, phát giác dường như rễ cây trong tay trở nên vừa dài vừa to, hình như còn nghe thấy có tiếng gì đó vừa bất nhã vừa buồn bực truyền ra.
Thái Thường chỉ lo đem củ sen nhanh chóng rửa sạch từng chỗ, vẫy vẫy rồi tiếp tục chà rửa . Rốt cục thấy củ sen bị nàng rửa sạch như bạch ngọc trơn bóng không tỳ vết, Thái Thường hưng phấn xoa xoa tay: “Củ sen ơi củ sen, ta không cắn trên mặt ngươi đâu, như vậy ngươi có cái dấu sẽ rất xấu. Ta chỉ cắn cái mông của ngươi thôi, ngươi thấy thế nào? Không phản đối ta liền cắn nha? Lúc về ta sẽ bắt thượng thần quan tâm ngươi nhiều hơn.”
Dứt lời, Thái Thường rốt cuộc không nhịn được nữa, hướng tới củ sen trắng cắn xuống một miếng lớn. Ủa? Sao cắn không được? Thái Thường há miệng ra, trên củ sen trắng ngay cả cái dấu răng cũng không có. Thái Thường không cam lòng, chưa từ bỏ ý định lại đang hạ miệng cắn một cái khác, lần này cả hàm răng đều bị đau đớn.
“Hừ hừ! Thì ra là củ sen hẹp hòi xấu xa!”
Thái Thường che lấy răng vỗ vỗ thân củ sen, thở phì phì chạy đi.
Hồi lâu, trong hồ nước không còn động tĩnh Hào Hành mới thở hổn hển khôi phục chân thân, hạ thân vừa rồi bị tay của nàng vuốt qua xúc cảm tuyệt vời làm hắn suýt nữa mất đi sự kiềm chế. Sờ sờ móng tay bị cắn đau đớn, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, hay là nhanh đi lấy cho nàng chút đồ ăn thôi, cũng may nàng không hướng xuống phía dưới rễ cây của hắn mà cắn. Đồ xấu xa.
Đợi Thái Thường ăn uống no đủ chuẩn bị bò vào trong cây đèn ngủ bù, Hào Hành bước giẫm một cái lên váy của nàng, suýt nữa làm nàng ngã về trước.”Mới ăn trưa là đi ngủ liền sao? Không được không được, đem《Bát Bộ Định Thần Kinh 》ôn qua một lần nữa đi.”
Thái Thường ở sau lưng lườm hắn một cái, Bát Thần Kinh đáng ghét! Biết rõ ràng nàng đầu óc không dùng được! Còn muốn ôn sách ôn sách, ôn cái em gái ngươi!
Hào Hành nghiêng người nằm dài trên tiên tháp* thẩm duyệt văn thư gần một ngàn năm của Thủy Tộc, quét mắt một vòng nhìn Thái Thường đang vò đầu bứt tai nói: “Trước khi trời tối mà ngươi có thể đem 《Bát Bộ Định Thần Kinh 》 đọc thuộc lòng, bản điện có thể cân nhắc cho ngươi ba đêm không cần thắp đèn, bình yên ngủ thoải mái, thế nào?”
(tháp*: Giường thấp, hẹp và dài)
Thái Thường suy tư một hồi, nói: “Tiểu tiên ta vẫn là tiếp tục đốt đèn thôi.” Đối với đầu óc của mình nàng tương đối hiểu rõ.
“Vậy… lại thêm hai quả quả nhân sâm năm trăm năm. Thì thế nào?”
“… Đốt đèn.”
“Lại thêm mười cân hạt sen mùi vị lạ bản điện muốn hiện lên cho Vương Mẫu, thì thế nào?”
“…”
Vì vậy Thái Thường hận không thể đem đầu óc vùi vào bát cái thần kinh kia khổ học nát lưng, quả nhiên đến đêm nàng cũng không có năng khiếu ghi nhớ.
Hào Hành thay đổi áo bào đi đến trước mặt nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thì nhẹ giọng: “Cũng được cũng được, hôm nay ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, về phần những trái cây này …”
Thái Thường mở con mắt đen thui ba quầng vô lực nhìn nhìn hắn, Hào Hành lắc đầu: “Mai ta gọi tiểu nga bày lên bàn cho ngươi, ngươi ăn cũng được.”
Thái Thường hài lòng gật đầu, đau đầu lắc cái cổ chậm rãi quan sát hắn một lượt: “Thượng thần ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Hào Hành đưa tay xoa nắn gò má phúng phính của nàng: “Bản điện hẹn tiên gia đi dạo đêm, ngươi không cần thắp đèn chờ, ngủ đi.”
Hừ, đi tìm tiên tử kia hẹn hò sao, cũng biết ngươi không chờ được!
Đi hẹn hò tại sao còn nói với nàng? Không đúng, bầu không khí hình như có chút không đúng.
Cho đến Thái Thường lơ mơ bò vào trong cây đèn cũng nghĩ không ra đến rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỉ là trên gương mặt có chút đau mà thôi, hắn dùng bao nhiêu khí lực bóp a!
Không cần tu luyện ban đêm Thái Thường ngủ toàn mơ chim hót thơm, gió mát hiu hiu, vạn vật tốt lành. Thái Thường còn chưa muốn tỉnh lại thì đã là quá trưa, nàng vội vàng lau mặt bò ra ngoài lại phát hiện Hào Hành đến giờ còn chưa về.
May mắn thay Thái Thường híp mắt chỉ mắng thầm: “Hừ, rõ ràng là thượng thần phong lưu, cả đêm không về cũng không sợ làm xấu danh tiếng nữ tiên tử người ta!”
Trên bàn đã bày khéo nhân sâm và hạt sen làm nàng thèm thuồng, chỉ không hiểu vì sao không thấy ngon miệng. Nàng cầm lấy Bát Thần Kinh kia đọc một lát, càng học càng nhức đầu, nàng dứt khoát ném sách định đi Nguyệt đài tìm Tử Loan. Từ lúc nàng lẳng lặng đến điện Ngẫu thần ở nàng vẫn chưa tìm Tử Loan và Tịnh Đế chào hỏi.
Đang định ra cửa thì nghe thấy một giọng nữ bay vào: “Nói ta cũng không tin, ta muốn đích thân vào trong nhìn một chút, xem ngươi rốt cuộc có giấu người không!”
Thái Thường nghe vậy giật mình vội vàng chui vào giữa cây đèn, ló cái đầu ra, quả nhiên thấy Hào Hành ôm lấy nữ tiên tử thâu hoan đêm đó trở lại.
Thắt lưng bên hông tiên tử kia lỏng lẻo, vạt áo trước hé mở, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng có lẽ say rượu. Thái Thường nhìn thấy thì khinh bỉ một hồi, cúi đầu xuống không ngừng mà dùng quả đấm nhỏ gõ vào thành trong cây đèn: “Sắc quỷ sắc quỷ sắc quỷ! Một đêm còn chưa đủ, lúc này còn dẫn tiên tử về đây! Vô sỉ sắc quỷ! Thượng thần làm bậy! Hừ hừ hừ…”
“Hắt xì – - “
Nguyền rủa làm Hào Hành liên tục hắt hơi: “Đã hài lòng chưa? Ta e là ta bị cảm mạo. Đã nói với chị rồi trong điện của ta làm gì có giấu tiểu tiên tử? Chỉ có duy nhất tiên tử không phải là chị sao?”
“Hứ hứ hứ! Ta cũng rất đẹp đúng không nè! Ta cũng là tiên tử đúng không nè!”
Thái Thường càng tức giận, cây đèn bị nàng đánh khiến nó dao động.
Phù Nhã cười một hồi, vỗ nhẹ ngực nói: “Nhìn cậu khẩn trương như vậy, sao còn ra dáng thượng thần nữa chứ? Không có là được, chớ có mà trì hoãn tiên nghiệp, bổn tiên tử ngày khác lại hẹn cậu đi đến nhà Nguyệt lão uống rượu!”
Hào Hành phải ngàn hô vạn gọi mới đưa được nàng ta ra khỏi điện, vừa về đến chỉ thấy tụ đèn rực rỡ lung lay sắp đổ. Lập tức suýt nữa hủy cả nguyên thần, vội vàng làm phép giữ chắc nó lại rồi bay lên kéo Thái Thường ra ngoài.
“Thượng thần rất giỏi nha! Không háo sắc nữa sao!”
Thái Thường đụng phải ngã trái bị hắn hùng hùng hổ hổ kéo ra ngoài. Ai ngờ vừa mới đứng vững đã bị Hào Hành tức giận vê cánh tay khiển trách: “Ngươi không biết cây đèn này không phải để đùa giỡn sao? Lỡ đâu nó vỡ mất, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Hả?
Thái Thường còn chưa kịp phản ứng với những gì hắn nói, đầu bị hắn dán sát như vậy, nhìn thấy sự thân thiết của hắn thì mọi tức giận vừa rồi đều tan hết. Lại chỉ sợ mình bị hắn mắng khó giữ được cái mạng nhỏ này, bèn thay đổi nụ cười nói: “Thượng thần ngài không giận sao… Tiểu tiên ta lần sau không dám…”
“Không cho phép lại động đậy nó.” Mồ hôi lạnh Hào Hành còn chưa ráo hết, đưa tay ra dịu dàng sờ sờ mặt nàng: “Không cho phép lại làm ta sợ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...