Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Mục Tử Thạch tỉ mỉ đánh giá Ngu tiểu thư, cảm thấy bả vai nàng mềm mại như nấm, eo nhỏ thon gọn như nhành liễu, xét về trang phục hay diện mạo cũng đều rất xinh đẹp, đôi mắt càng thêm sáng long lanh ánh sao, khóe mắt sâu, lông mi dày cong tựa như cánh bướm đang xòe ra, khi cười, liền đem nhan sắc hư vô của nhị vị bên cạnh lu mờ triệt để. Điều duy nhất không ổn chính là, ước chừng từ cổ đến chân, phía trước đặc biệt bằng phẳng, thật sự rất giống thước dây của Lỗ Ban bắn ra.

Mục Tử Thạch nhãn châu xoay chuyển, bình luận: “Ngu tiểu thư là mỹ nhân trong tranh, phong thái tiên tử.”

Bức tranh ý tứ mỏng nhẹ bằng phẳng, còn tiên tử là nặng linh vận, Tề Dư Phái suy nghĩ một lát, hận không thể lớn tiếng vỗ tay khen hay: “Tuyệt!”

Lại nghe Tề Vô Thương tựa hồ cũng hàm chứa vài phần ý cười, nói: “Phi lưu trực hạ nhất mã bình xuyên (Cưỡi ngựa bay thẳng xuống đồng bằng), ngươi thật không phải Ngu công tử sao?”

Tề Dư Phái ấn trán, có chút ăn không tiêu, nói: “Đây mới thật sự là tuyệt!”

Mục Tử Thạch vuốt tay, tỏ vẻ nhận thua.

Ngu tiểu thư lông mày dựng đứng, giơ cao cổ tay, một cái tát đánh xuống, Tề Vô Thương tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt được, cười nói: “Tiểu thư, ngươi giải thích với ta một chút… Ta thật không biết bây giờ ở kinh thành nói lời ngay thẳng sẽ bị đánh a.”

Ngu tiểu thư tức giận đến mặt đỏ tai hồng, ánh mắt hung ác trừng hắn, căm hận nói: “Ngươi không tôn trọng ta!”

Mục Tử Thạch nói nhỏ: “Ta thực nhìn không ra, hắn là ngốc thật hay giả ngốc.”

Tề Dư Phái vô thanh cười: “Phong Tĩnh vương Thế tử là thật sự ngốc, mấy năm nay dân chúng Ung Lương sớm đã bị kỵ binh tái ngoại độc hại gần như không còn.”

Chu tiểu thư miệng rộng gặp hai vị bị đả kích so với mình còn tàn khốc hơn, trong lòng âm u vui vẻ, bật người đứng dậy, chậm rãi đi tới, ôn nhu nói: “Thế tử điện hạ đã nhìn qua tỷ muội chúng ta, chúng ta đây cũng có vài đề mục muốn thi thố cùng điện hạ. Nghe danh điện hạ văn võ song toàn đã lâu, không phải là loại mãng phu chỉ biết vũ đao lộng thương… Tiểu nữ có một câu đối, thỉnh Thế tử điện hạ chỉ giáo.”

Dương tiểu thư da đen sau khi giận dữ rốt cục cũng thông suốt, ngồi ngoạn ngón tay, thầm nghĩ, lát nữa về nhà sẽ đi dạo mấy cửa hàng son phấn mới mở bên phố Chu Tước, nàng thật không tin, bôi một cân không trắng thì bôi hai cân, chẳng lẽ vẫn không được sao?

Ngu tiểu thư ngực phẳng oán hận giật lại tay, giậm chân nói: “Đúng! Chu tỷ tỷ, ngươi mau ra đề mục, cho hắn biết sự lợi hại!”

Tề Dư Phái tinh thần rung lên: “Thế hệ nam nhân Chu gia đều xuất thân tiến sĩ, tổ phụ khâm điệm Trạng nguyên, phụ thân thi đình bảng nhãn, đều là học sĩ Hàn Lâm Viện, Chu tiểu thư gia học sâu xa, lời lẽ sắc bén, Tam ca lần này xui xẻo rồi!”

Mục Tử Thạch lắc đầu nói: “Ta xem Thế tử dường như thích Ngu tiểu thư hơn một chút, Ngu gia… Chính là dực uy Đại tướng quân trấn thủ vùng Tây châu, Vân châu?”

Tề Dư Phái nói: “Đoán không sai, phụ thân của Ngu tiểu thư chính là Ngu Thiện.”


Hai người châu đầu ghé tai thì thầm nói nhỏ, bên kia Chu tiểu thư đã ra vế trên: “Thủy tiên tử trì ngọc bích tiêu, phong tiền xuy xuất thanh thanh mạn (Thủy tiên tiên cầm ngọc bích tiêu, trước gió chậm rãi thổi ra thanh âm tao nhã).” 

Thủy tiên tử, ngọc bích tiêu cùng thanh thanh mạn đều là từ bài (tên làn điệu của từ), này là câu đối hữu tình hữu cảnh hữu sắc hữu thanh, vế dưới đối lại nhất định phải vừa tinh tế vừa phong vận, Mục Tử Thạch đã tiếp được, thấp giọng nói: “Này có gì ghê gớm?”

Tề Dư Phái suy nghĩ, trong lòng đã nghĩ ra, cười nói: “Ngươi đối.”

“Ngu mỹ nhân phi hoàng kim lũ, nguyệt hạ hành lai bộ bộ kiều (Ngu tiểu thư khoác áo hoàng kim, dưới ánh trăng đi từng bước uyển chuyển).”

Tề Dư Phái nói: “Ta nghĩ là Ngu mỹ nhân xuyên hồng tú hài (Ngu mỹ nhân mang giày thêu đỏ), nguyệt hạ hành lai bộ bộ kiều, hồng tú đối với ngọc bích, nhưng không bằng ngươi hoàng kim đối với ngọc bích càng thêm tinh tế.”

Ngu tiểu thư nhìn Tề Vô Thương khổ não suy nghĩ, nửa chế giễu nửa thúc giục, nói: “Thế tử điện hạ tận lực suy tư lâu như vậy, đã nghĩ ra được rồi sao? Vế dưới của ngươi, cũng phải có ba chuỗi từ bài mới được tính là đúng.”

Tề Vô Thương mày kiếm nhếch lên, cao giọng nói: “Lan Lăng Vương xạ hắc tất nỗ, đại diện phá trận mãn giang hồng (Lan Lăng vương cầm nỏ sơn đen, lớn mặt phá trận mãn giang hồng (sông loang sắc đỏ)!”

Vế đối vừa ra, khuê các khí uyển chuyển thanh lệ lập tức biến thành sa trường khí chính nghĩa mạnh mẽ, câu từ không hẳn đúng, nhưng đẹp ở ý cảnh khẳng khái hiên ngang, chúng nữ nhất thời một mảnh yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Ngu tiểu thư lớn tiếng nói: “Không được, Lan Lăng Vương, hắc tất nỗ, mãn giang hồng, từ bài không tồi, nhưng mãn giang hồng dựa vào cái gì có thể đối với thanh thanh mạn? Vế đối của ngươi không tính, không thể coi là đáp án.”

Tề Vô Thương ngược lại thoải mái tự nhiên, nói: “Ta đọc thơ từ không nhiều lắm, nhưng chung quy không thể làm cho Lan Lăng Vương lớn mặt phá trận lại đi từng bước uyển chuyển ni?”

Ngu tiểu thư cảm thấy trái tim thình thịch nhảy loạn, phụng phịu, cuối cùng bật cười: “Ngươi… Người này… Aiz…”

Tề Vô Thương là một cỗ liệt phong từ biên thành xa xôi thổi tới, quan to quý tộc trong kinh thành vĩnh viễn không thể có được thân thể cường tráng phóng khoáng, lưu thoát ngay thẳng như vậy, Ngu tiểu thư cảm thấy trong lòng mạnh mẽ rung động, cúi đầu, đôi tay bất mãn nắm lấy song ngư như ý kết cột bên hông ngắm nghía.

Nhìn nàng sóng mắt lưu chuyển hai má ửng hồng, Tề Dư Phái tựa tiếu phi tiếu nói: “Thế tử phi đã định rồi!”

Chu tiểu thư nhưng lại yêu thích nhân tài, mới ra có một câu, tất nhiên chưa tận hứng, liền nói: “Ta còn một câu đối…”

Tề Dư Phái đem Mục Tử Thạch đẩy ra: “Ngươi đến đuổi nàng đi! Vị Chu tiểu thư này, thật không hiểu chuyện!”

Mục Tử Thạch hoảng sợ: “Chúng ta không phải đang nhìn lén sao?”


Tề Dư Phái cười lạnh nói: “Lấy nhĩ mục minh sáng của Tam ca, có thể không biết ngươi đang ở đây nhìn lén? Nhanh đi!”

Mục Tử Thạch không có biện pháp, đành phải nhảy xuống ghế con, bi thương hỏi: “Nếu Thế tử làm thịt ta, điện hạ ngươi không đau lòng sao?”

Tề Dư Phái nhéo nhéo mặt hắn: “Ngươi không đi, ta liền làm thịt ngươi!”

Mục Tử Thạch đẩy cửa đi ra, Chu tiểu thư đã ngâm xong vế trên: “Bắc Đẩu thất tinh thủy đề liên thiên thập tứ điểm (Dưới đáy nước Bắc Đẩu thất tinh kéo dài mười bốn điểm).”

Mục Tử Thạch thuận miệng tiếp lời: “Nam phương cô nhạn nguyệt trung đái ảnh nhất song phi (Phía nam chim nhạn cô độc mang theo hư ảnh giữa ánh trăng cùng nhau bay).”

Chu tiểu thư nhìn tiểu hài tử đột nhiên xuất hiện, thất kinh hỏi: “Ngươi là?”

Mục Tử Thạch chắp tay: “Đông cung thư đồng Mục Tử Thạch, kiến quá Chu tiểu thư.”

Tề Vô Thương thấy hắn cương quyết dứt khoát ra tay tương trợ, liền không truy cứu tội nhìn lén nghe trộm, một tay ôm vai Mục Tử Thạch, có chút kiêu ngạo lại giả vờ khiêm tốn nói: “Tử Thạch tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, khiến tiểu thư chê cười!”

Chu tiểu thư đã mười tám tuổi, nhưng không muốn xuất giá, chỉ toàn tâm toàn ý say mê đọc sách, có thể nói là một đóa kỳ ba, lập tức tiếp lời: “Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định (Kiền (quẻ cho nam) tám quẻ, khôn (quẻ cho nữ) tám quẻ, tám tám sáu mươi bốn quẻ, quẻ quẻ trời đất (kiền khôn)đã định).”

Mục Tử Thạch ngón tay chỉ Tề Vô Thương cùng Ngu tiểu thư, cười nói: “Cầm thất thanh, sắt thất thanh, thất thất tứ thập cửu thanh, thanh thành cầm sắt hòa minh (Cổ cầm bảy âm, đàn sắt bảy âm, bảy bảy bốn mươi chín âm, tiếng tiếng vợ chồng (cầm sắt) cùng một ý).”

Chu tiểu thư ánh mắt tỏa sáng: “Trường cân trướng nội nữ tử hảo, thiếu nữ vưu diệu (Trường cân căng lên nữ tử hảo, thiếu nữ càng tuyệt vời).”

Mục Tử Thạch cũng không quá yêu thích ngâm cứu thưởng thức sự tinh xảo uyên thâm trong từng chữ từng từ, chỉ có lệ nói: “Sơn thạch nham thượng cổ mộc khô, thử mộc vi sài (Trên núi đá nhiều cây khô, lấy cây làm củi).” 

Ngẩng đầu nhìn Chu tiểu thư vẫn chưa có ý muốn ngừng, vội nói: “Ta cũng có một vế đối, cùng tiểu thư cộng thưởng…”

Dừng lại một chút, rồi nói: “Xuân tình tham phương tấn, lộ hoa xuân mạn, đạp nguyệt tầm mai, dao thai tụ bát tiên, động tiên ca 《thanh bình điều》: minh nguyệt trục lai điểu minh giản (Muốn biết mùa xuân hỏi cây cỏ, hoa xuân chậm rãi nở ra, đạp trăng tìm mai, bàn ngọc tụ bát tiên, động tiên ca《thanh âm hòa bình》: trăng sáng theo tiếng chim hót bên khe suối).”

Chu tiểu thư nghe xong, cảm thấy hàm ý tươi mát u nhã, câu câu chữ chữ hồi vị vô tận, đúng là do mười từ bài một mạch xâu kết thành, lại chẳng hề có cảm giác rườm rà bế tắc, không khỏi mừng rỡ: “Này… Này thật hay, cực kỳ tuyệt diệu a!”


Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tìm không được câu thích hợp đối với sự tao nhã của vế trên, muốn hỏi Mục Tử Thạch, vừa nâng mắt đã thấy hắn đang thong thả bước ra khỏi noãn các, vội nhanh chân đuổi theo: “Mục công tử, dừng bước…”

Dương tiểu thư che tay áo đánh một cái ngáp, cúi chào nói: “Tiểu nữ xin cáo lui.”

Theo sát Chu tiểu thư đi ra cửa, duy độc còn Ngu tiểu thư, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói Ung Lương khổ hàn… Nhưng vì ngươi, ta không sợ lạnh.”

Dứt lời kiên định gật đầu, làn váy hoa xòe như hoa nở, đã xoay người chạy ra ngoài.

Tề Vô Thương nhìn Tề Dư Phái từ trong phòng xép đi ra, ngẩn tò te hỏi: “Nàng… Nàng có ý tứ gì?”

Tề Dư Phái cười tủm tỉm, nói: “Nàng coi trọng ngươi, không phải ngươi thì không lấy, chúc mừng Tam ca, Thế tử phi chính là độc nữ (con gái một) của Ngu Đại tướng quân.”

Tề Vô Thương giậm chân thở dài: “Ta chỉ muốn chọc các nàng giận bỏ đi.”

Tề Dư Phái không đánh vào một chỗ: “Ngươi nếu không muốn thành thân, vì sao còn đáp ứng lần này về kinh tuyển phi?”

Tề Vô Thương vẻ mặt rất là vô tội, nhưng lại nói đến trôi chảy: “Ta không muốn thành thân, nhưng có thể nào bỏ qua ý muốn của phụ vương mẫu phi? Ý muốn bọn họ, còn có ý muốn của phụ hoàng ngươi? Vân Tây nhị châu Đại tướng quân, chính là tri kỉ lâu năm của Đào Nhược Phác, nếu hôm nay không chọn Ngu tiểu thư, thì ngày khác vị tiểu thư này vẫn muốn nhét vào Phong Tĩnh vương phủ của ta… Chu Dương nhị vị, bất quá chỉ là tấm đệm lót trong hộp mà thôi.”

Tề Dư Phái có chút xấu hổ, trong con ngươi xẹt qua một tia u tối, cười lạnh nói: “Tam ca nếu không vừa ý, đừng ngại tuyển thêm lần nữa, kinh thành danh viện thục nữ đếm không hết, giang sơn Đại Trữ vẫn đang an ổn, Thế tử chẳng cần phải ca thán bên hiên Phụng Nghi Đình a.”

Một lúc sau Tề Vô Thương mới tỉnh ngộ ra, trong lời hắn tràn ngập châm chọc cay độc, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Miệng mồm Tử Thạch chính là theo ngươi học xấu, mắng chửi người cũng lắt léo quanh co! Quên đi… Thú thì thú, Ngu tiểu thư tuy rằng điêu ngoa, nhưng bộ dáng cũng không xấu, hơn nữa mắt lại đẹp.”

Tề Dư Phái nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ánh mắt Ngu tiểu thư rất giống Tử Thạch.”

Tề Vô Thương ngẩn ra: “Khó trách, ta nhìn liền cảm thấy thân thiết như vậy.”

Đang nói chuyện thì Mục Tử Thạch cười tủm tỉm đi vào: “Điện hạ, đuổi được rồi!”

Tề Vô Thương vội kéo hắn qua: “Mấy nữ tử này, Tử Thạch thấy ai tốt nhất?”

Mục Tử Thạch mạc danh kỳ diệu: “Cũng không phải ta thú, ngươi hỏi ta làm gì?”

“Nếu là ngươi thú thì sao?”

Mục Tử Thạch nghiêm mặt nói: “Ta còn nhỏ, Thế tử điện hạ, phi lễ chớ nói, người đừng dùng những lời không đứng đắn này độc hại tiểu hài tử.”


Tề Vô Thương bị nghẹn, thầm nghĩ tiểu quỷ nhút nhát rụt rè năm đó hay ghé lên vai mình khóc nức nở, nước mắt đầm đìa, đã đi đâu rồi?

Hôn ước Tề Vô Thương đã định, Tề Cẩn tự mình tứ hôn, Phong Tĩnh vương phi nhìn Ngu gia cô nương rất là hài lòng, nạp thải nhập danh vô cùng bận rộn, nhờ thế Tề Vô Thương mới biết khuê danh của Ngu tiểu thư là Ngu Kiếm Quan, tên này quá vương bá khí, chính nghĩa tận trời cao, Mục Tử Thạch nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ thật sự trở thành công tử rồi sao?”

Tề Vô Thương gõ đầu hắn, nói: “Nàng là mùa xuân năm ấy khi Ngu tướng quân công phạt tiểu Kiếm Quan thì ra đời, Ngu tướng quân liền nghĩ ra hai cái tên, một là Ngu Kiếm Quan, một là Ngu Xuân Thiên.”

Mục Tử Thạch cân nhắc thật lâu, thở dài: “Ta thật không biết tên nào dễ nghe hơn…”

Tề Dư Phái đột nhiên mở miệng: “Đều khó nghe.”

Mục Tử Thạch gật đầu đồng ý.

Tề Vô Thương lại rên rỉ: “Sớm biết như thế còn không bằng ta thú Ngu Đại tướng quân, ít nhất tên dễ nghe hơn một chút.”

Sau sự tình nạp các nạp chinh rườm rà, bởi vì Phong Tĩnh vương ở Ung Lương xa xôi, lại là hoàng đế tứ hôn, nên hôn sự đều do Lễ bộ tự tay xử lý, sính lễ lấy trong hoàng cung, Lạc thị cùng Phong Tĩnh vương phi làm chủ, Tề Vô Thương chỉ đi săn mấy con nhạn làm manh vật đính ước. Nhạn là chim di trú, thuận hồ âm dương thiên đạo, một khi phối ngẫu chết đi, cả đời liền cô độc, một lòng trinh liệt, mà sáu lễ trong ngày thành hôn, không thể sơ hở.

Đã quyết định ngày tốt cho lễ thành hôn, một tháng sau thì cử hành, Ngu gia vội vội vàng vàng chuẩn bị của hồi hôn, tháng ba sang năm, xuân về hoa nở sẽ đưa nhi nữ đến Ung Lương. Trong một tháng này, Phong Tĩnh vương phi cùng Lạc hoàng hậu vội đến chân không chạm đất, Tề Vô Thương giống như chẳng liên quan tới mình, cả ngày nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch, sợ hắn lơ là tập luyện cung ngựa, muốn đích thân dạy hắn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung.

Mục Tử Thạch cả đêm treo đèn nâng tay tập viết tuyệt không ngại mệt, nhưng bắn tên bất quá chưa đến nửa canh giờ đã không ngừng kêu khổ, nói cho cùng, hứng thú chỉ ở bên tai. Tề Vô Thương cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không chính đáng, lập tức ân cần, thân thiện dụ dỗ: “Ngươi nghĩ đi a, nếu một mai gặp cường đại hay binh địch, ngươi có thể lấy bút ra hộ thân hay dùng sách để bảo vệ mình được sao?”

Mục Tử Thạch nói: “Ta sẽ không ly khai Thái tử điện hạ, long sóc vệ nhiều như vậy, ta việc gì phải giống như con cẩu mà nhào vô cắn nhau với người khác?”

Tề Vô Thương hít sâu một hơi, duy trì ý cười: “Tiếp qua vài năm ngươi chẳng lẽ không thi khoa cử làm quan, ra cung kiến phủ? Ngươi không có khả năng cả đời bên cạnh Thái tử làm thư đồng.”

Mục Tử Thạch chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình ly khai Tề Dư Phái, nhất thời ngẩn ngơ, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, biện luận: “Nhiều người đọc sách không có công phu, cũng đâu bị người đánh chết. Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân (*)… Võ Hầu Lục Tốn là thư sinh, cũng không có khả năng chỉ huy trăm vạn đại quân?”

(*) Kẻ dùng đầu óc làm việc sẽ trị ngươi, kẻ làm việc tay chân thì bị người trị.

Tề Vô Thương suy nghĩ một chút, quyết định công vào chỗ hiểm: “Vậy, vạn nhất có người ám sát Thái tử thì thế nào?”

Mục Tử Thạch lạnh lùng nói: “Tru di cửu tộc.”

Tề Vô Thương nói: “Nếu Thái tử gặp bất trắc, cho dù ngươi giết hết người trong thiên hạ cũng chẳng thay đổi được gì, ngươi nếu theo ta học vài chiêu, trong lúc nguy nan, cũng có thể bảo hộ Thái tử chu toàn.

Mục Tử Thạch có chút động tâm, ngẩng đầu nhìn Tề Vô Thương: “Học khó không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui